TRÚC MÃ LÃO CÔNG KHÔNG NHÌN THẤY ĐƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

===========================================================



Edior: Tĩnh Nhạc

Beta: Tĩnh Nhạc

Chương 1: Không thấy chiếc ô người đang cầm che mưa cho

Nhận được điện thoại từ người đại diện, Đỗ Hạ cũng chẳng mấy bất ngờ.

Công ty lần này quyết định bỏ vốn to, tất cả mang qua cho một cái IP thực thần quái (thần bí+ kì quái) coi trọng điện ảnh xem. Chọn lựa nội dung, cảnh quay, thậm chí là kỹ thuật chỉ đạo, đều là hàng thật giá thật, kết quả bị hư một cái liền phá hủy đi tất thảy công sức, gần như chẳng còn gì nữa, lại mang đến không ít phiền phức.

Mời đến vai chính số 1, rồi vai chính số 2, nhưng toàn bộ đều xảy ra chuyện không may, nên tất cả không dám đến phim trường, công ty còn bồi thường không ít tiền, điều này khiến cho công ty không dám mời thêm một diễn viên nào nữa, thử lần thứ hai lại tiếp tục xảy ra chuyện. Hiện tại ba lần bốn lượt công ty bị như vậy, chỉ cần ai biết phong phanh tin tức, cho bao nhiêu tiền cũng không dám đi, danh tiếng cùng tiền đều quan trọng, nhưng so thế nào thì tính mạng vẫn phải quan trọng nhất đi?

Nhìn nhân vật chính số 1 liền rõ - tiểu Thiên Vương đang hot chỉ dựa vào mặt cũng có thể giữ vững doanh thu phòng vé, kết quả trong lúc đóng phim, bản thân tự ngã chổng vó trên đất, lại nói là có người đẩy. Ở đấy có lắm camera như vậy, chẳng lẽ bị đẩy hay tự ngã cũng không quay lại được? Đúng là kì quái ఠ_ఠ

Bộ phim này gây sóng gió, đến bây giờ nhiệt độ vẫn còn, lượng quan tâm tăng cao liên tục, đứng đầu trong weibo hot search suốt 3 ngày liền. Ai cũng biết dù cho tìm đầu lừa tiến lên diễn phòng bán vé cũng có bảo đảm, nhưng đại đa số đều tiếc mạng, vẫn là không ai dám đi.

Hơn nữa lúc độ hot bộ phim tăng lên, tin tức căn bản không thể giấu diếm. Nhân vật chính số 1 kia giờ còn đang chỉnh dung ở bệnh viện, có thể chỉnh được hay không khoan nói, cơ bản dựa vào mặt ở giới giải trí nguy hiểm như vậy, vẫn là không ai dám thử nghiệm.

Kỳ thực khi vừa bắt đầu, chưa xảy ra tai nạn gì, cũng có một số người to gan muốn thử, thế nhưng có một vai phụ lại chết ngay lúc ở trường quay. Dù cho đã công bố rằng người diễn viên mang bệnh tim, còn trực tiếp ra cả bệnh viện để xác nhận, nhưng dĩ nhiên người ta chẳng dám tin. Muốn tiền hay muốn mạng, tất nhiên sẽ chọn cái sau.

Đỗ Hạ là người mới, vừa tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh, vào công ty đã lập tức bị ghẻ lạnh. Hắn thời điểm ban đầu vào công ty cũng không phải không có cơ hội, nhưng muốn được nâng đỡ thì phải mời rượu sếp lớn. Đại đa số người ta đều ngầm hiểu mời rượu kia là thứ gì, mà Đỗ Hạ lại thẳng thắn cự tuyệt, nên cũng chẳng ai buồn hỏi đến nữa.

Hiện tại toàn công ty đều thần hồn nát thần tính, sợ bị bảo đi diễn cái phim không thể nhắc đến kia, Đỗ Hạ lần trước bị sếp lớn mong mà không được, liền nhất thời thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nhằm vào hắn làm chút việc không giống người, cũng quá dễ dàng.

Bên ngoài, trời đã sớm mưa. Mùa hạ, mưa luôn đến mà không báo trước, mà khi chỉ lất phất rơi, khi lại đổ như trút nước, khi thì xé rách bầu trời bằng những tia sét lớn, bất thường hệt như gương mặt của một đứa trẻ. Đỗ Hạ thay đồ ở nhà, quần jean xắn đến đầu gối, cũng không mang theo ô, cứ như thế đi ra cửa. Dọc đường đi, nước mưa chẳng chờ được nữa từ trên không lao xuống, tựa hồ muốn trong nháy mắt làm Đỗ Hạ toàn thân đều ướt nhẹp, nhưng một mực bị ngăn trở, chỉ có thể bất đắc dĩ văng sang hai bên. Từ cửa sổ thủy tinh lầu 1 có thể nhìn thấy, bên cạnh Đỗ Hạ còn có một vị mặc quần đen bó sát người, khoác gilet đen, vóc dáng so với cậu cao hơn một cái đầu, chân to dài, vai rất rộng, trên tay đeo găng đen cầm một chiếc ô vừa vặn che mưa cho Đỗ Hạ. Theo hai người dần khuất trong làn mưa, Đỗ Hạ nghiêng đầu, không biết nghe cái gì, vị cầm ô kia hơi cúi người, ghé môi sát bên tai cậu, trên mặt còn mang theo nụ cười có chút ngượng ngùng.

Lối đi đọng lại những vũng nước mưa, lầy lội, ướt át, như một dòng suối nhỏ bị vẫn đục. Đỗ Hạ men theo "con suối" ra đến đường cái, đi đến trạm xe buýt gần đấy. Vừa lúc có chiếc xe buýt chậm rãi lắc lư phá tan những vũng nước đọng dừng lại ở trạm bên cạnh, Đỗ Hạ vội vã leo lên. Trên xe chỉ có vài ba người ngồi, Đỗ Hạ bỏ hai đồng nhân dân tệ vào thùng, tài xế kỳ quái nói: "Một người bỏ một đồng là được rồi." Đỗ Hạ chỉ cười không lên tiếng, đi xuống hàng ghế liền nhau phía cuối xe ngồi.

Quay sang nhìn vào ô cửa xe, sẽ thấy ở vị trí sát cửa sổ có một vị đang ngồi. Làn da hắn rất trắng, vài sợi tóc đen nhánh phủ trên trán, mắt như điểm mặc, môi đặc biệt nhợt nhạt. Hắn cũng đang nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe, hướng về phía Đỗ Hạ ngồi bên trong khẽ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Đến trạm phía trước, Đỗ Hạ trước rung chuông, nhắc nhở tài xế rằng bản thân ở trạm tiếp theo muốn xuống xe. Chăm chú nhìn vào cửa kính của chiếc xe, Đỗ Hạ ngắm người đứng sau cậu. Hắn đủ lớn để che khuất Đỗ Hạ hoàn toàn, từ chính diện nhìn sang thật giống như đang ôm cậu. Hắn xoay cổ, gác cằm trên vai Đỗ Hạ, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai cậu. Nhìn vành tai trắng nỏn dần ửng hồng của cậu, hắn hướng kính mỉm cười. Quay sang nhìn, mặc dù không thấy, cậu vẫn cho hắn ánh mắt tự cho là đầy ý cảnh cáo.

Thời điểm xe buýt dừng lại, Đỗ Hạ xuống xe trước. Chưa kịp chuẩn bị, mưa liền đột nhiên vội vã trút xuống. Rất nhanh sau đó, mưa trên đầu đã được che đi, không thể lại tiếp tục rơi lên cậu. Đỗ Hạ tăng nhanh bước chân, một quãng ngắn đi bộ mưa trên đầu cũng chẳng mảy may làm ướt cậu, mãi đến tận khi đến cửa lớn công ty.

Người đại diện Hoàng Kiệt chờ đến sớm hết kiên nhẫn, hắn cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn Đỗ Hạ, phảng phất thấy giờ tàn của cậu. Kịch bản bị tùy ý ném trên mặt đất, Hoàng Kiệt thì người đã đi tới cửa, "Xem thật kỹ, ngày mai sẽ đến chỗ đoàn phim. Trợ lý công ty sắp xếp cho cậu đã được điều đến, chính cậu tự ra xem một chút đi." Đây là một phòng hóa trang, trên tường treo hàng loạt các tấm gương. Đỗ Hạ khom lưng tìm kịch bản, không thấy trong gương có bóng người chợt lóe, đuổi theo cánh cửa vừa vặn sắp đóng sau lưng Hoàng Kiệt.

Bộ phim thần quái này dựa trên một quyển tiểu thuyết cũng thần quái y hệt mà Đỗ Hạ đã sớm xem qua, cũng rất yêu thích quyển tiểu thuyết kia. Phim bản hầu như hoàn toàn lấy từ tiểu thuyết, rất nhiều chi tiết nhỏ đến giờ Đỗ Hạ đều nghe nhiều rồi thuộc. Hắn cẩn thận đọc từng chi tiết nhỏ trong kịch bản, gần như quên cả thời gian. Xem xong lần một, dư vị vẫn còn sót lại. Lại xem lần hai, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Chờ Đỗ Hạ hồi thần, toàn bộ phim bản đã hầu như thuộc, chỉ còn dư lại vài chi tiết nhỏ cần chú ý nhấn mạnh. Ngẩng đầu nhìn tấm gương dối diện một chút, nhưng không thấy người kia, lại liếc nhìn cánh cửa bị Hoàng Kiệt đóng, cậu nhất thời bừng tỉnh.

Thu hồi kịch bản đi tới mở cửa, đúng là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Đỗ Hạ lại nhỏ giọng: "Anh có thể tự xuyên qua cửa để vào, không cần phải chờ em mở cửa." Có điều cậu cũng chỉ nói một chút mà thôi, đối phương cứ thế cố chấp. Bản thân không thể gõ cửa cũng không muốn xuyên cửa mà vào, điểm này nếu có thể thay đổi, nhiều năm như vậy đã sớm sửa rồi.

Hắn vẫn luôn xem chính mình là người bình thường như thế.

Khẽ hôn lên khóe môi cậu, cũng lộ ra nụ cười lấy lòng, hắn từng bước theo sau Đỗ Hạ. Có chút khoe khoang lại giả vờ ra điệu bộ khiêm tốn.

Trên đường rời khỏi công ty, Đỗ Hạ tình cờ nghe được mấy người đi từ xa đang xì xào bàn tán: "Thật thảm, đất bằng đi cũng có thể trẹo chân, răng còn sứt mẻ gãy mất một đoạn, còn mặt thì đầy máu, tôi xem được cũng là bởi vì cùng đoàn phim kia có quan hệ..." "Cái phim đó thật không bình thường, tôi thấy hiện tại trực tiếp giải tán là tốt nhất." "Hot như vậy, công ty không nỡ lòng bỏ đâu...". Nhưng khi đến gần, người nói chuyện thế nhưng đều im lặng, nên làm cái gì thì làm nấy, mắt nhìn thẳng, Đỗ Hạ cũng không để ý. Kết quả là nhìn thấy Hoàng Kiệt chân đau, răng còn sứt mẻ gãy mất một đoạn khập khễnh đi tới, nhìn thấy cậu lại hơi run run, bộ dáng vênh váo đắc ý vậy mà đều không còn, trái lại còn quái đản như sẽ ngay lập tức xoay người chạy trốn.

Mưa bên ngoài không biết từ lúc nào đã tạnh. Đỗ Hạ mua ít nguyên liệu nấu ăn mang về, tự mình xuống bếp làm cơm. Ở bếp cũng có một mặt kính rất lớn dài chạm đất, Đỗ Hạ mỗi lần nhìn sang đều có thể thấy hắn đứng bên cạnh cậu. Có lúc đối phương như vô lại ôm cậu, có lúc quay lưng lại với cậu, đối mặt tấm gương, trừng trừng nhìn cậu trong gương. Loại trò vặt dọa người này nếu như làm với Đỗ Hạ khi còn bé có thể còn có chút tác dụng, nhưng bây giờ, đối với Đỗ Hạ đã cùng hắn ăn cơm uống nước lâu như thế, cậu liền làm như không thấy.

Ngày thứ hai, Đỗ Hạ đúng giờ xuất hiện ở chỗ đoàn phim. Ở đây không có phương tiện công cộng lưu thông, hẻo lánh vô cùng. Có người nói trước đây nó là tòa nhà tư nhân của một nhà tư sản, dùng để nuôi người ngoài, sau đó không biết như thế nào liền thành nhà bỏ trống. Nhiều năm như vậy, cũng có một số người đến thám hiểm, còn nói từng thấy ma quỷ, liền thành nhà ma. Bởi vì đoàn phim muốn dùng với mục đích thương mại, nên còn thử đi tìm chủ nhân tòa nhà. Tra hỏi nhiều người mới biết, tòa nhà này đã sớm quy cho chính phủ quản. Xung quanh tòa nhà đầy cây khô mọc thẳng đứng, trong nhà bóng tối bao trùm, chính phủ muốn xử lý cũng xử lý không được, đoàn phim muốn dùng, liền nhanh chóng giải quyết thủ tục chuyển nhượng.

"Cậu trước tiên thử xem, thực sự không được thì tính sau." La đạo diễn trên đầu đeo băng gạc, lúc này tự mình tới gặp Đỗ Hạ, vừa nhìn ngoại hình liền thoả mãn gật đầu, khích lệ vài câu để Đỗ Hạ casting.

Sân cơ hồ hoàn toàn bảo đảm sự tự nhiên, không hề có thái độ tức giận. Lúc này, nhân viên đoàn phim đều đứng dựa vào cửa lớn ở một bên, Đỗ Hạ quay lưng vào tòa nhà. Phía sau, cửa lớn đã mở ra như dã thú đen nhánh đang ngoác cái miệng to lớn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng Đỗ Hạ vào bụng.

Nội dung Đỗ Hạ muốn thử là đoạn nhân vật chính đến tế bái người yêu đã chết. Trên đất sớm chuẩn bị sẵn kỹ càng nhang đèn, giấy diêm*, cống phẩm. Đỗ Hạ hít sâu một hơi, vẻ mặt biến đổi - đã nhập vai. Cậu quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng dọn xong cống phẩm, nhen lửa nhang đèn, tung ra một tấm giấy diêm đốt trên nhang.

*Giấy diêm: giấy tiền vàng bạc đốt cho người chết.

Trên đất bằng cơn gió thổi qua, cuốn giấy diêm trên tay Đỗ Hạ xoay tròn xung quanh, giấy diêm được đốt hầu như hóa thành từng mảng xám trắng bay lên không trung. Trời không biết từ lúc nào bắt đầu âm u, như có vô số bàn tay lớn che khuất ánh mặt trời, không khí lại vô cùng lạnh - rõ ràng bây giờ chính là giữa hè!

Trong sân lặng yên không một tiếng động xuất hiện cái bóng dài thượt, giống như là có vật sống đang uốn lượn di chuyển, theo tảng đá với hoa văn loang lổ trườn đến, chậm rãi tiếp cận Đỗ Hạ.

Trong tay từng tấm từng tấm giấy diêm bị thiêu mất, từng mảng xám trắng lại không ngừng xoay tròn bay lên không trung. Giọt nước mắt lăn trên gò má Đỗ Hạ, nhưng trước khi chạm đất đã tan biến. Cậu lại dường như không hay biết, lẩm bẩm nói: "Ta biết ngươi ở đấy, tuy rằng ta không nhìn thấy. Nhưng... Ngươi có thể hay không để ta nhìn ngươi một chút, chỉ một chút thôi, một chút cũng đủ rồi."

Cái bóng rốt cục uốn lượn tới gần Đỗ Hạ, như dã thú đã rình được con mồi, chuẩn bị lao khỏi mặt đất, quấn lấy Đỗ Hạ. Lại một giọt nước mắt rơi xuống, đôi mắt Đỗ Hạ đã nhòe đi trong dòng lệ. Bỗng, bên người cậu thình lình xuất hiện một nam nhân. Hắn "Xoạt" một cái bung chiếc ô ra, ngăn bóng đen đang lao đến.

Giọt lệ cuối cùng cũng không chạm đất, mà là rơi vào lòng bàn tay người đàn ông kia. Hắn quỳ gối bên người Đỗ Hạ, từng chút từng chút cọ trên gò má Đỗ Hành, ở trong màn ảnh lại không thấy được chút gì.

"Cắt!" Casting từ lâu đã kết thúc, người phụ trách nhưng thật lâu sau chẳng nói gì, vẫn là đạo diễn La hoàn hồn trước, gần như là mừng rỡ như điên mà gào. Người trong đoàn phim cũng dần tỉnh lại, từng người từng người vây đến quan tâm Đỗ Hạ. Thấy hắn đã thoát vai, nhìn qua cũng không có gì đáng lo ngại, mọi người như trút được gánh nặng, còn có mấy người trong lòng hơi yếu đuối hầu như đều ngẹn ngào.

Lúc trước, nhân vật chính số 1 là trong cảnh quay đó, giấy diêm thiêu mạnh mẽ, những mảng giấy xám trắng kia cũng rất thần kỳ xoay tròn bay giữa không trung. Ai mà biết một khắc sau, các mảng giấy toàn bộ liền đổ xuống, tranh nhau bay vào mũi, vào miệng hắn, xuyên cả qua đôi mắt. Nếu không kịp thời cứu giúp, suýt chút nữa e là chết người.

Phó đạo diễn Tống Hỉ Minh lòng vẫn còn sợ hãi nói cụ thể về nhân vật chính số 1, cũng là muốn để Đỗ Hạ chuẩn bị tâm lý.

"Được." Đỗ Hạ hàm hồ đáp. Thấy Tống Hỉ Minh vẫn còn ở lại, cậu có chút do dự hỏi, "Đạo diễn Tống, chỗ này bất thường như vậy, đoàn phim không nghĩ tới việc mời cao nhân qua xem một chút à?". Lén lén lút lút nhìn chung quanh, Tống Hỉ Minh lôi Đỗ Hạ đi sang bên cạnh mấy bước, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nào có chưa tìm người xem! Đạo sĩ, hòa thượng, thiên sư, cả ni cô đều đã tới. Đoàn phim tiền tốn cũng không ít, cuối cùng lại không nhìn ra a! Tiểu Đỗ, tôi cũng không gạt cậu làm gì. Đoàn phim chúng ta cái này... cũng là cưỡi hổ khó xuống. Hiện có lắm người mong đợi đến thế, nếu như thay đổi địa điểm quay phim, có thể người ta cũng chẳng mong nữa. Thời đại này, khán giả hiếu kì luôn luôn nhiều như vậy, cũng thật sự là khiến chúng ta ai oán mà!"

Nói trắng ra, vẫn là vì tiền.

"Ai, không nói nữa! Sao cảm giác càng ngày càng lạnh ấy nhỉ? Tôi phải đến lấp dạ bằng một ít nước đường gừng đỏ thôi! Tiểu Đỗ, cậu có muốn tới nhận một phần?" Tống Hỉ Minh vừa chà da gà nổi lên khắp người, vừa chạy đi.

Hướng Tống Hỉ Minh lắc đầu, Đỗ Hạ nhìn ông chạy xa, lại lấy ra một túi lớn in hình phim hoạt hình vẽ đứa bé gái, nhìn qua như là chuyên môn nhằm vào đường nâu của dì. Cậu rút ra một bọc nhỏ, thông thạo hướng cái bóng. Hắn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Đỗ Hạ nghiêng đầu nhìn người bên mình, nhỏ giọng nói: "Có phải là anh hù dọa hắn?".

Hai tay hắn nắm cổ tay Đỗ Hạ lay nhẹ, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng. "Được rồi, không cần lay cổ tay em." Đỗ Hạ không mở camera phản quang bên người ra xem có chút bất đắc dĩ nói, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn nhu vô cùng.

============

BÊN WATTPAD SẼ UP CHẬM HƠN BÊN WORDPRESS 1 CHƯƠNG, TRÊN TƯỜNG CỦA MÌNH CÓ DÁN LINK NHÀ NHÉ <3

Bình luận

Truyện đang đọc