Một tuần đi học trong chớp mắt đã kết thúc, có thể vì đã nhiều năm không chạm qua sách vở nên Lưu Tiêu Di cảm thấy lần đi học này so với khi học lớp 12 trước kia càng vất vả hơn. Trước kia dù là học tra, ít nhất cô cũng có thể thi đậu Tam Bổn. hiện tại muốn theo đuổi trình độ như trước kia cũng là một vấn đề.
Cả tuần này Lưu Tiêu Di đều nghĩ cách làm thế nào để ba mẹ đồng ý cô chuyển qua khoa Mỹ Thuật. Thật ra cô tự ý lén chuyển khoa cũng được, nhưng học Mỹ Thuật chi phí quá cao, tự cô không thể nào gánh nổi. Cô mới vừa lấy được quyền tự giữ tiền tiêu vặt từ tay Lưu Trạch Hằng, mỗi tháng được 200 đồng, tuy rằng giá cả năm 2007 không cao, nhưng với 200 đồng tuyệt đối không đủ cho cô mua sắm dụng cụ học tập cũng như tiêu vặt. Cô đã từng hỏi thăm cách bạn học lớp mỹ thuật, nếu chỉ dùng dụng cụ học tập sản xuất trong nước thì mỗi tháng cũng cần 300 đồng. Hơn nữa 200 đồng tiền tiêu vặt này cô phải dùng để mua băng vệ sinh, văn phòng phẩm, lâu lâu phải ăn sáng ở trường cũng cần tiền. Có thể nói số tiền tối đa cô có thể để dành được chỉ có 100 đồng, còn cần hơn 200 đồng cô phải xin thêm ba mẹ.
Tình hình tài chính nhà cô không phải đặc biệt tốt, hơn phân nữa ba mẹ sẽ không đồng ý.
Lưu Tiêu Di càng nghĩ càng thấy phiền muộn.
Buổi tối cuối tuần, khó có dịp ba mẹ không tang ca. Buổi chiều Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng tan học về nhà, hai bà mẹ đang ở phòng bếp làm một bữa tối phong phú, hai ông ba cùng ngồi ở sô pha phòng khách xem tin tức thời sự trên TV, nói chuyện phiếm.
Hằng mẹ đi ra đi vào giữa phòng bếp và nhà ăn, nhìn thấy hai đứa nhỏ đã về tới, nhiệt tình nói: “ đã về rồi à? Đi vào phòng học bài trước đi, khi nào cơm chin sẽ kêu tụi con.”
Hai đứa nhỏ cũng đặc biệt nghe lời mà vào phòng làm bài tập.
Lưu Trạch Hằng đã tận dụng 10 phút sau khi tan học mà làm xong bài tập về nhà, thời gian buổi tối hắn dùng để hướng dẫn Lưu Tiêu Di học.
Bài tập hôm nay không nhiều lắm, rất nhanh đã làm xong. Học sinh lớp 12 chủ yếu phải tự giác học tập, làm xong bài tập vẫn phải tiếp tục ôn tập, chuẩn bị bài…
Sau khi làm xong bài tập, Lưu Tiêu Di thu lại sách bài tập, lại mở vở bài tập ra làm lại các bài luyện tập hằng ngày. Trong lòng cô có chủ ý lại không biết nói cùng ai. Cô đã từng nói qua với Lý Lê, nếu cô chuyển qua bán Mỹ thuật thì sao. Lý Lê lại cho rằng cô nói giỡn, trả lời một câu: “Thật buồn cười.”
Trước khi lên đại học cô không có nhiều bạn tốt lắm, cũng vì học chuyên khoa Lý nên nữ sinh rất ít, lại bởi vì có nhiều nữ sinh yêu thầm Lưu Trạch Hằng, không thích nhìn cô cùng Lưu Trạch Hằng không phải người yêu mà lại thân thiết như vậy. Lên đại học mới hơi tốt hơn một chút, cô học chuyên ngành Tiếng Anh, lại không cùng trường với Lưu Trạch Hằng, có thể kết giao với một ít bạn nữ, chỉ là giữa đường bỏ học, lại kết hôn sớm. Cùng với người khác chênh lệch ngày càng nhiều, dần dần không liên hệ với nhau nữa.
Lưu Tiêu Di nhớ tới hai ngày trước Lưu Trạch Hằng có nói qua, nếu có ý tưởng gì có thể nói với hắn. cô luôn do dự có nên thương lượng với Lưu Trạch Hằng hay không, lại sợ hắn giống như trước kia, nghe xong ý tưởng của cô lại nói bệnh ngốc của cô lại tái phát.
Nhưng mà trước kia quả thật cô quá lãng mạng ngây thơ, mơ tưởng những việc không thực tế cho nên mới bị Lưu Trạch hằng khinh bỉ.
“Đang nghĩ gì đó?” Lưu Trạch Hằng phát hiện nha đầu bên cạnh đang làm bài tập lại ngẩn người ra.
Sau khi trọng sinh, Lưu Trạch Hằng phát hiện cô rất hay ngẩn người, làm việc do do dự dự, có đôi khi cảm xúc tự nhiên lại mất mát. Đại khái là do ảnh hưởng của bệnh trần cảm mắc phải từ kiếp trước.
Thiếu nữ hoạt bát trước kia lại biến thành thiếu phụ luôn nơm nớp lo sợ, nguyên nhân rất lớn là do hắn tạo ra.
“Trạch Hằng, tớ……”
“Ngao ~”
BoBo đi vào phòng Lưu Trạch Hằng, nhắc nhở Lưu Trạch Hằng đã đến giờ cho nó ăn tối.
“Chờ một chút.” Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di nói một câu, đứng lên ra khỏi phòng lấy đồ ăn dành cho chó, BoBo cũng đi theo ra ngoài.
Lưu Tiêu Di nhàm chán mà lấy bút ký tên lung tung, kỹ thuật quay bút thật lưu loát.
“A Di, ăn cơm.” Hằng mẹ đang đứng ở cửa phòng gõ cửa.
Lưu Tiêu Di rửa tay xong đi ra, cả nhà đã lục tục ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm. Cô mới vừa bưng chén cơm, Di mẹ cùng Hằng mẹ liền nhanh tay gắp thịt vào chén cô. Chủ yếu do cô quá gầy, có vẻ quá nhu nhược, làm cho người khác lo lắng. Lưu Tiêu DI không ăn được nhiều như vậy, đại khái do thói quen sau khi cưới, Lưu Tiêu Di gắp thịt trong chén mình bỏ qua chén Lưu Trạch Hằng, không giải thích câu nào.
Người trong nhà đều ngẩn ra, mọi người đều biết Lưu Trạch Hằng có thói quen sạch sẽ rất nghiêm trọng, mọi việc nhỏ trong sinh hoạt đều phải vệ sinh, ngày thường hai nhà cùng nhau ăn cơm chung đều yêu cầu phải dùng đũa riêng. Vừa rồi Di mẹ và Hằng mẹ đều là dùng đũa riêng gắp thức ăn cho Lưu Tiêu Di, mà cô lại dùng đũa của mình gắp lại cho Lưu Trạch Hằng.
Mọi người đều cho rằng Lưu Trạch Hằng sẽ đen mặt đem cơm đổ đi, rồi lấy chén khác xới chén cơm mới. Kết quả hắn lại không làm như vậy, hắn làm như không có việc gì mà ăn luôn đồ ăn trong chén.
Thói quen sinh hoạt sau 5 năm hết hôn ở chung rất khó thay đổi, hai người hồn nhiên không phát giác mình đã bại lộ hình thức thân mật khi ở chung. Bốn người lớn nhìn nhau, ý bảo Hằng mẹ nên nói gì đó, rốt cuộc hai người bọn họ vẫn còn nhỏ.
“Khụ khụ……” Hằng mẹ thanh thanh giọng nói.
Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di ngẩng đầu, nhìn Hằng mẹ.
Hằng mẹ cũng nhìn bọn nhỏ, nói: “A Hằng, a Di, hiện tại nếu ở bên nhau vẫn còn sớm, cố gắng học xong lớp 12 rồi mới nói chuyện yêu đương nha.”
“A?” Lưu Tiêu Di vẫn không hiểu rõ ý tứ của Hằng mẹ.
Lưu Trạch Hằng không nói gì cả, tiếp tục ăn cơm.
Lưu Tiêu Di cuối cùng đã hiểu, cái thói quen đáng chết a.
Đúng rồi, Đại Băng Sơn không phải có thói ở sạch sao? Cưới xong mới không có ghét bỏ nước miếng của cô mà.
Sau khi ăn xong, Lưu Tiêu Di cùng cha mẹ về nhà. Khó có khi cha mẹ đều rảnh, vừa rồi lúc ở nhà Trạch Hằng, Lưu Tiêu Di không tiện nhắc tới việc chuyển qua khoa Mỹ Thuật với bọn họ, hiện tại muốn nhắc đến thì Di mẹ mở miệng trước:
“A Di, con với a Hằng vẫn còn nhỏ, chờ tốt nghiệp cấp ba xong rồi yêu đương cũng không muộn, hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là thi đậu trường đại học tốt.”
Hành động nhỏ vừa rồi của Lưu Tiêu Di làm cho người trong nhà đinh ninh rằng cô cùng Lưu Trạch Hằng lén yêu đường. Kỳ thật trước kia mọi người đều biết Lưu Tiêu Di thích Lưu Trạch Hằng, nhưng Lưu Trạch Hằng ngoài việc nấu cơm cho cô, thì hắn đối với cô luôn lãnh đạm. Mọi người sẽ không lo lắng hai đứa nhỏ yêu sớm, nhưng hiện tại thái độ của Lưu Trạch Hằng đối với Lưu Tiêu Di đã thay đổi, người lớn lại lo sợ hai đứa nhỏ lén yêu đương sớm làm ảnh hưởng đến việc học.
“Con biết rồi, con sẽ không yêu đương với Trạch Hằng đâu.”
“Mẹ cũng không phải không cho con cùng a Hằng kết giao, a Hằng là đứa nhỏ tốt đáng tin cậy, sau này con cùng nó ở bên nhau mẹ cũng yên tâm. Nhưng bây giờ là thời điểm học tập quan trọng, chờ thi xong đại học rồi yêu nhau cũng không muộn.”
“Mẹ……” Lưu Tiêu Di muốn nói lại thôi.
Việc cưới hỏi này giống như uống nước, ấm lạnh tự biết.
Trước kia không có tổ chức hôn lễ, không có bao nhiêu người biết cô đã kết hôn, nhưng những người biết cô gả cho Lưu Trạch Hằng thì không ai là không hâm mộ cô.
Mỗi ngày cô đều miễn cưỡng cười nói vui vẻ, những việc làm cô không vui thì lại không ai biết.
Thôi, đã là chuyện đã qua, kế hoạch hiện tại là làm lại từ đầu, tìm đường đi mới tốt hơn.
Lưu Tiêu Di xoa xoa tay: “Mẹ, con muốn chuyển qua khoa Mỹ thuật.”
Năm 2007 mô hình kỳ thi tuyển sinh đại học ở tỉnh G gồm 3 môn bắt buôc (toán, văn, anh)+ các môn xã hội / các môn tự nhiên +X khoa (năng khiếu), các môn xã hội bao gồm chính trị, lịch sử, địa lý, tùy chọn một môn; khoa học tự nhiên bao gồm hoá học, vật lý, sinh vật, tùy chọn một môn; còn học sinh năng khiếu gồm mỹ thuật, âm nhạc, thể dục.
Lưu Tiêu Di học chuyên vật lý, Di mẹ cho rằng cô muốn đổi vật lý thành hóa học hoặc sinh học: “Sao vậy con, học vật lý không tốt sao? Hay là con cảm thấy thành tích của hóa học hoặc sinh học tốt hơn vật lý?”
Lưu Tiêu Di trầm mặc nói: “Con muốn chuyển qua học Mỹ Thuật……”
Sắc mặt Di mẹ biến đổi, nói: “Nói chuyện gì ngu xuẩn vậy, tới lúc nào rồi mà còn muốn chuyển qua học Mỹ thuật? Trước kia muốn cho con học lớp năng khiếu, con lại không chịu học, mỗi ngày còn bị thầy cô phạt.”
Khi Lưu Tiêu Di còn nhỏ, cha mẹ không có thời gian trông coi cô, đem cô đến cung thiếu nhi học vẽ tranh. Mỗi lần tan học Di mẹ đi đón cô đều thấy cô bị phạt do quá hoạt bát hoặc đặc biệt ồn ào, ảnh hưởng đến giáo viên lên lớp. Di mẹ bị cô chọc giận, đã tốn tiền cho đi học còn khồng cố gắng mà học. sau đó Hằng mẹ nói Trạch Hằng không có học lớp năng khiếu, để cho Trạch Hằng ở nhà trông Tiêu Di. Tiêu Di cùng Trạch Hằng sinh cùng năm, chỉ nhỏ hơn mấy tháng. Tiêu Di sinh vào tháng 9, dựa vào điều kiện tuyển sinh thì cô sẽ học nhỏ hơn Lưu Trạch Hằng 1 khóa. Vì muốn cho hai đứa nhỏ cùng đi học nên Di mẹ tốn tiền chạy chọt, để Tiêu Di có thể đi học sớm một năm.
“Con……”
“Con học Mỹ thuật có ích lợi gì? Lại không kiếm được tiền, con trai của Dì Lý bên cạnh cũng học Mỹ thuật, học xong đại học cũng không tìm được việc làm. Còn không bằng thành thật mà học văn hóa, về sau có thể xin vào công ty mà làm.”
Thành phố Giang Hộ là một thành phố loại ba, thời điểm năm 2007 còn chưa chú trọng giáo dục học sinh nghệ thuật. Hơn nữa lúc ấy các vị trí công việc dành cho sinh viên Mỹ thuật không nhiều, ở trong mắt thế hệ trước, học chuyên về Mỹ thuật vẫn chưa biết tiền đồ như thế nào.
Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, mười năm sau quốc gia thịnh hành các loại game, quảng cáo hay thiết kế đồ họa. Nếu vẽ đẹp một chút có thể vẽ tranh minh họa cho các tác phẩm văn học… Dù sao cũng có rất nhiều sự lựa chọn.
Lưu Tiêu Di cũng không có tham vọng học thiết kế xong sẽ làm cái gì, chỉ tính toán thi đậu đại học chuyên ngành Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp có thể làm giáo viên dạy vẽ. Lúc cô 27 tuổi, giáo viên dạy vẽ mỗi giờ được 300 đồng, mỗi ngày chỉ cần dạy hai giờ thì một tháng có thể thu vào hơn một vạn. Mặc khác làm giáo viên khi nhàn rỗi có thể làm thêm, giúp người khác thiết kế một nhân vật gì đó cũng có thể kím được mấy ngàn. Hiện tại cô muốn đi theo con đường giáo viên Mỹ thuật.
Lưu Tiêu Di cúi đầu không lên tiếng, nghe lời phản đối của Di mẹ.
Nhà Trạch Hằng cắt một quả dưa hấu to, phân ra một nữa cho hắn đem qua nhà Tiêu Di. Thời tiết ói bức, nhà Tiêu Di tuy có đóng của sắt chống trộm lại nhưng không có đóng cửa gỗ, để cho không khí lư thông. Lưu Trạch Hằng ở đứng cửa nhà họ, nghe được chút ít nội dung nói chuyện, Di mẹ đang cố gắng khuyên Lưu Tiêu Di từ bỏ ý nghĩ học Mỹ thuật.
Lưu Trạch Hằng ấn chuông cửa, Di mẹ dừng không giáo huấn Lưu Tiêu Di nữa, đi đến huyền quan, nhìn thấy Trạch Hằng đang ôm nữa quả dưa hấu, vừa mở cửa vừa hỏi: “A Hằng, sao con qua đây?”
“Mẹ con cắt dưa hấu, bảo con đưa qua cho cô.”
Di mẹ cười nói: “Cảm ơn.”
Lưu Trạch Hằng đem dưa hấu đưa cho Di mẹ, làm bộ không biết tình hình hỏi: “Có chuyện gì vậy cô?”
“Nha đầu ngốc A Di kia muốn chuyển qua lớp Mỹ Thuật, đã là lúc nào rồi, còn chưa tới một năm nữa là phải thi đại học rồi.”
Lưu Trạch Hằng đi vào nhà A Di nói: “Con đi xem thử.”
Lưu Tiêu Di ngồi ở sô pha phòng khách, đầu rũ xuống, trông cô đặc biệt nhỏ bé. Lưu Trạch Hằng nghĩ đến cô mạng theo bệnh trọng sinh, trong long không khỏi đau nhói. Hắn đến ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu, tròng mắt hồng hồng, nhìn như muốn khóc.
Đừng nhìn đời trước Lưu Tiêu Di sống đến 27 năm mà tưởng cô thành thục, lý trí. Vì nhiều năm được Lưu Trạch Hằng bảo hộ, rất ít tiếp xúc với xã hội, tuổi tâm lý của cô cũng chỉ hơn mười tuổi.
Không có sự ủng hộ của cha mẹ làm cô có cảm giác thất bại.
Di mẹ cầm dưa hấu đi xử lý, đi qua trước phòng bếp nói với Lưu Trạch Hằng: “A Hằng, con giúp cô khuyên nhủ nó đi, đừng có những ảo tưởng không thực tế, thành thành thật thật mà học lớp tự nhiên như bây giờ rồi thi đại học.”
Editor: có bạn đọc góp ý mình Edit không đủ mượt, giống như CV làm bạn đọc khó chịu, làm giảm đi độ hay của truyện. Mình mới tập Edit nên chưa có kinh nghiệm nhiều, chương này đã rất cố gắng để việt hóa, thay vì mỗi ngày up 3 chương thì thôi chỉ up 1 chương để tập trung Edit cho mượt hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^^