TRÚC MÃ NHÀ TÔI GHÉT HUYỀN HỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Hiên chỉ mặc một cái quần tây, để trần nửa người trên, khung xương cân đối, đường cong cơ bắp căng tràn sức sống, đạt được sự cân bằng tinh tế giữa cảm giác uy hiếp chèn ép người khác và sức hấp dẫn quyến rũ, không lau khô người mà để những giọt nước lăn dài dọc theo cơ bụng cường tráng, đi xuống quần tây, khiến cho người ta tưởng tượng xa xôi.

Cố Ninh thầm nghĩ, dáng người này so với trước kia thì càng tốt hơn, đúng là càng để lâu càng yêu nghiệt, không biết sau này ai sẽ được hời.

Sở Hiên làm như mới nhận ra Cố Ninh và Tiếu thiếu đang nhìn mình, thản nhiên giải thích, “Cầm nhầm đồ.” Dùng khăn lau tóc rồi trở về phòng.

Tiếu thiếu đã hoàn toàn hiểu hết ý nghĩ khiêu khích trong hành động của Sở Hiên.

Cố Ninh có tốt hơn nữa, thì việc có một “anh trai hàng xóm” sống chung còn không mặc quần áo mà để trần chạy khắp nhà, cũng quá không bình thường, huống chi ngay cả mấy sợi dây thần kinh thô gặp quỷ đả tường [1] cũng có thể không để ý của Tiếu thiếu, cuối cùng cũng cảm nhận được sự công kích của Sở Hiên.

[1] Quỷ đả tường (鬼打墙): hay còn biết đến là ma che mắt, là thuật ngữ dân gian dùng để chỉ việc đi lạc trên đường một mình vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, nghĩa địa.

Trong tình huống không rõ, Tiếu thiếu lựa chọn chiến lược rút lui, cúi người nói, “Quá muộn rồi, cô Cố, tôi đi trước.”

Cố Ninh liếc nhìn kim đồng hồ treo tường, vội vàng giữ người lại, “Còn mười phút nữa!” Nở nụ cười ngượng nghịu, nói thêm, “Qua thêm mấy phút nữa. Tôi… cái đó… vẫn còn có một người quan trọng chưa giới thiệu cho anh biết.”

Tiếu thiếu cười khổ, một Sở Hiên mà còn chưa đủ, còn có người khác?

Cố Ninh quỳ xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, gọi về phía dưới ghế salon giống như một tú bà, “Tứ Hỉ! Tứ Hỉ! Đi ra gặp khách!”

Dưới ghế salon không một chút động tĩnh.

Tiếng gió bên ngoài càng to hơn, đèn trên đỉnh đầu chớp tắt hai cái, rồi đột nhiên tắt. Căn hộ bỗng tối sầm.

Việc đầu tiên Cố Ninh làm, chính là đứng dậy, lao ra cửa dựa theo cảm giác của mình, duỗi tay về phía chuông đồng treo trên cửa, âm thanh leng keng vang lên. Sau đó Cố Ninh mới lấy điện thoại ra bật đèn pin, cười với Tiếu thiếu nói, “Có thể là đứt cầu chì rồi. Tôi đi kiểm tra một chút.”

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ngay cả chút ánh sáng từ những ngọn đèn đường bình thường cũng không có, tối đến quỷ dị, Cố Ninh đi thẳng vào bếp, mở tủ ra, gạt công tắc nguồn điện.

Gạt mấy lần, cũng không có chút phản ứng nào.

Bốn phía vô cùng tối, trong phòng khách lại không có tiếng động gì, không biết Tiếu thiếu thế nào, Cố Ninh lo lắng, duỗi ngón tay vẽ một lá bùa phức tạp trên không, một luồng tia sáng thoáng qua trong bóng tối, gạt lần nữa, vẫn không được.

Sau lưng hình như có người.

Cố Ninh còn chưa quay đầu lại, thì một làn hơi ấm áp và quen thuộc bao trùm tới, còn mang theo hương thơm sữa tắm thoang thoảng của Cố Ninh.

Cuống cuồng đến quên mất anh đang ở đây. Sở Hiên có thể chất đặc biệt, có anh, nói không chừng sẽ hiệu nghiệm.

“Đứt cầu chì rồi? Để anh.”

Ngữ khí của Sở Hiên kiên định nhẹ nhàng, đưa một cánh tay ra, vòng qua Cố Ninh gạt công tắc, làn da ẩm ướt cọ cọ tai của Cố Ninh.

Sở Hiên búng ngón tay, công tắc pa một tiếng, cả căn hộ lập tức sáng lên.

Sở Hiên vẫn còn để trần, lúc cả căn hộ bừng sáng, tư thế ôm này có chút mập mờ.

Sở Hiên lui về phía sau hai bước, Cố Ninh không nghĩ tới chuyện này, vội vàng trở lại phòng khách.

Tiếu thiếu ngồi trên ghế salon, không mất đi một cọng lông nào, chỉ là bên cạnh có thêm một thứ ——  một con mèo mướp [2] màu nâu với một đôi mắt vàng long lanh, mập mạp béo ục ịch, nằm trang nghiêm bên cạnh Tiếu thiếu.

[2] Mèo mướp hay còn gọi là mèo vằn, mèo lông sọc: là các giống mèo nhà có đặc trưng bởi bộ lông sọc vằn và có dấu chữ M đặc trưng trên trán dễ nhận biết.



“Tứ Hỉ, cuối cùng em cũng đi ra.” Cố Ninh giới thiệu với Tiếu thiếu, “Đây là thiếu gia nhà chúng tôi, Tứ Hỉ Hoàn Tử, gọi tắt Tứ Hỉ.”

Tiếu thiếu cười nói, “Vừa nãy lúc không có cô, nó đột nhiên đi ra, ở bên cạnh tôi hừ hừ, hình như là đang hù dọa người.”

Giọng điệu của Cố Ninh mang theo chút tự hào, “Tứ Hỉ nhà chúng tôi làm sao hù dọa người được? Cái nó hù dọa không phải là người.”

Tiếu thiếu chỉ nghĩ rằng cô đang nói đùa, đưa tay ra sờ đầu Tứ Hỉ. Tứ Hỉ thiếu gia nghiêng đầu né tránh, móng vuốt không khách khí đánh lên tay Tiếu thiếu.

Tiếu thiếu lúng túng rụt tay về, “Trước lạ sau quen, lần sau tôi đến sẽ biết tôi.” Tiếu thiếu đứng lên, “Lần này thật sự phải rời đi.”

Cố Ninh nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm.

Giờ đã qua, sát tinh của Tiếu thiếu cuối cùng cũng di chuyển.

Cố Ninh vui vẻ đồng ý, “Tôi tiễn anh xuống lầu.”

“Muộn lắm rồi, vẫn là để anh đi.” Sở Hiên ra khỏi nhà, trên người cuối cùng cũng mặc áo phông vào.

Sở Hiên và Tiếu thiếu cùng nhau đi thang máy xuống lầu, hai người đều nghĩ về chuyện của mình, ai cũng không lên tiếng. Bên ngoài tất cả vẫn như thường, đèn ti vi trong phòng khách của nhà hàng xóm chớp nháy, đèn đường tản ra ánh sáng ấm áp.

Sở Hiên tiễn Tiếu thiếu tới xe, nhìn anh ta nổ máy, thì đi đến bên cạnh xe, dùng tay đập vào nắp trước xe, một tiếng “pa” giòn dã.

Sở Hiên mỉm cười, “Xe này của anh thật tốt.”

Tiếu thiếu:???

Cái cách khen xe này, là phong tục ở quê bọn họ sao?

Lúc Sở Hiên trở lại, Cố Ninh đã thay đồ ngủ, đang đổ thêm nước và thức ăn cho Tứ Hỉ thiếu gia, sau mông có thêm một cái đuôi nhỏ, trên mũ trùm đầu có một đôi tai lớn, nếu như đội vào, thì cả người chính là một con Snoopy sống.

Tứ Hỉ thiếu gia ở bên cạnh giám sát, vẻ mặt đáng ghét.

Vừa nãy có Tiếu thiếu ở đây, nên Sở Hiên chỉ tập trung đối phó với Tiếu thiếu, Cố Ninh tập trung kéo giờ, tâm tư hai người đều suy nghĩ chuyện khác, không cảm thấy có chuyện gì. Bây giờ thời gian đã qua, Tiếu thiếu cũng đã rời đi, cả căn hộ chỉ còn lại hai người, liền cảm thấy có hơi lúng túng.

Sở Hiên ngồi xổm xuống, nghiêm túc chào hỏi thiếu gia xin bảo hộ, “Anh tên Sở Hiên, là ‘anh trai’ của chị Ninh Ninh, sẽ ở chỗ này một thời gian.”

Chữ ‘anh trai’ của Sở Hiên đặc biệt nặng.

Cố Ninh chỉ để ý tới chữ “một thời gian”, anh thực sự định ở lại đây không đi?

Sở Hiên không nhìn Cố Ninh, đưa tay sờ đầu Tứ Hỉ thiếu gia. Thiếu gia không phụ sự kỳ vọng của Cố Ninh, giơ móng vuốt ra không chút khách khí đập tay Sở Hiên. Ánh mắt của một người một mèo giằng co với nhau, đánh ra tia lửa, Sở Hiên bị đánh bại trước.

Tứ Hỉ thiếu gia hôm nay đấu hai trận, đại thắng trở về, duỗi eo thật mạnh, từ biểu cảm đến tư thế, đều thể hiện rõ ai mới là lão đại trong căn hộ này.

Sở Hiên cũng không để ý, đưa tay chuyển bát nước và bát cơm mà Cố Ninh đặt lung tung về cùng một hướng, đặt ngay ngắn dựa vào tường, rồi đứng dậy đi vào bếp.

“Ninh Ninh, anh đói.” Sở Hiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong trống rỗng, “Chỗ em không có gì cả?”

“Anh thì biết cái gì?” Cố Ninh tiếp lời, “Cái này gọi là chủ nghĩa tối giản.”

Sở Hiên không có biểu cảm gì, “Chủ nghĩ tối giản, tối giản đến tủ lạnh?”

“Tủ lạnh nên được tối giản nhất.” Cố Ninh có lý có chứng cứ, “Tủ lạnh của ba mẹ tôi có thể tìm thấy kem que năm năm trước với thịt lợn đông lạnh mười năm trước.”

Sở Hiên cầm lon Coke lên nhìn ngày sản xuất, “‘Tối giản’ thành như thế này, thì bình thường em ăn gì? Mua về?”

“Chỗ này không thể so với quốc nội, nào có nhiều chỗ mua về như vậy?”

Cố Ninh lôi một cái hộp rất lớn từ trong tủ lạnh ra, “Được rồi, thấy anh đáng thương, nên chia cho anh một chút bảo bối của tôi.”

Một hộp đựng mì gói đầy màu sắc.

Sở Hiên không nói nên lời.

Cố Ninh mở nắp ra khoe, “Mấy nhãn hiệu anh có thể nghĩ đến, ở đây đều có —— ngoại trừ những nhãn hiệu tôi thấy không ngon. Từ quốc nội của chúng ta đến Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Malaysia, đủ nước đủ kiểu, đảm bảo hoàng thượng người tùy ý lật bài.”

Sở Hiên nghe vậy thì nhìn Cố Ninh một cái, đưa tay tới lấy ra một gói.

“Bún Laksa [3] của Thiên Thắng Trù, ánh mắt tạm được.” Cố Ninh lại nói thêm, “Chỉ là ăn nhiều thì hơi béo.”

[3] Bún Laksa là món bún nước có nguồn gốc xuất xứ từ những người Peranakan là những người Hoa định cư dọc eo biển Malacca. Món ăn này trở nên phổ biến và nổi tiếng hơn gắn liền với các đất nước Malaysia, Singapore và Indonesia. Tên gọi món bún này xuất phát từ tiếng Phúc Kiến luak sua, Hán Việt dịch là “lặc sa” và hiểu theo nghĩa đen có nghĩa là “cát cay”, dùng để chỉ hương vị và kết cấu của tôm khô xay. Mặt khác, một số nhà từ nguyên học tin rằng laksa bắt nguồn từ một từ Ba Tư cổ có nghĩa là “mì”.



Sở Hiên cầm gói mì đi vào phòng bếp loay hoay một lúc, “Không có nồi? Em không bật lửa?”

Cố Ninh lấy một cái nồi từ trong tủ ra, “Ai nói? Đương nhiên là có bật lửa. Một vài loại mì gói không chỉ có thể nấu.”

Sở Hiên, “…”

Sở Hiên cho nguyên liệu trong gói vào nước khuấy đều rồi đun sôi, Cố Ninh thấy kỹ thuật chuyên nghiệp của anh, thì không quan tâm anh nữa, ra ngoài chơi với Tứ Hỉ thiếu gia.

Một lúc sau, hương thơm lan tỏa khắp căn hộ.

Cố Ninh bị hương thơm quyến rũ quay lại phòng bếp, Sở Hiên đã tự giác múc đầy chén cho cô. Cố Ninh bưng chén lên bàn, hai người ngồi đối diện ăn mì.

Sở Hiên không động đũa, nhìn Cố Ninh miệng to ăn mì, gân xanh trên trán giật giật hai lần, không nhịn được nói, “Mấy năm này, bản thân ngày nào cũng ăn thứ này? Mà không chết sao?”

“Anh nói chuyện dễ nghe một chút được không? Nói gì mà cái thứ này? Ăn không ngon sao?” Cố Ninh mãn nguyện uống một ngụm canh thơm mùi mì ăn liền, “Tôi cũng không phải chỉ ăn mì ăn gói thôi đâu, thỉnh thoảng cũng ăn McDonald’s bên ngoài.”

Sở Hiên không nói nên lời.  Vừa ăn mì vừa cúi đầu lướt điện thoại.

Một lúc sau, điện thoại của Cố Ninh reo lên. Cố Ninh cúi đầu xem, bị dọa sợ hết hồn.

“Chuyển nhiều tiền như vậy cho tôi làm gì?”

Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, “Tiền thuê nhà.”

Nhiều như vậy, cho vay ba tháng còn dư dả. Cố Ninh cảnh giác, “Không thể nào? Anh định ở đây bao lâu?”

Sở Hiên thản nhiên đáp: “Yên tâm, không lâu.”

“Vậy thì cũng có hơi quá nhiều rồi? Tay anh ấn trượt số sao?” Cố Ninh cho anh xem màn hình điện thoại.

Sở Hiên suy nghĩ một chút, “Cộng thêm mì gói?”

Cố Ninh không nói nên lời: Cường hào, cô vẫn còn nguyên một cái hộp ở đó, hay là anh đi xem một lần nữa đi, xem có gói nào có thể lọt vào pháp nhãn của anh?

Bình luận

Truyện đang đọc