TRÚC MÃ VI PHU

Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Hoàng thành nước Triệu.

Sắc trời sẩm tối, trăng sáng sao thưa.

Bữa tiệc mừng năm mới tràn ngập sự ấm áp bởi các hoàng thân quốc thích, quan viên và sứ thần cùng nhau ca hát và nhảy múa.

Quan gia nước Triệu và Thái hậu ngồi ở nơi cao nhất đôi khi cũng thì thầm vài câu.

Thái hậu đang nói đến chuyện lập Hậu bên tai Quan gia.

“Con cũng đã trưởng thành rồi, vị trí Hoàng hậu cứ bỏ trống như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Giống như yến tiệc hôm nay, nếu như có Hoàng hậu thì cái thân già của ta cũng chẳng cần phải ra mặt. Còn có tế lễ, tiệc chiêu đãi vào năm tới… Há chẳng phải là muốn ta mệt chết sao?”.

Quan gia một tay chống cằm, quay đầu sang.

Thái hậu trông thấy thái độ thờ ơ của hắn liền nhíu mày: “Con nhìn đi đâu thế?”.

Bà nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ….

Một ý nghĩ không tốt lắm nhất thời nổi lên trong lòng, Thái hậu hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vào vai của Quan gia rồi hạ giọng nói: “Không lẽ là con thích, thích cháu gái của con đấy chứ? Tốt nhất là con dừng ý nghĩ hoang đường này đi, đừng học theo tiền triều…”.

“Mẫu hậu”.

Quan gia ngắt lời bà rồi đưa tay xoa nhẹ ấn đường.

“Người đừng nghĩ lung tung”.

“Làm sao bảo ta đừng nghĩ lung tung trong khi con lại như thế? Ta chưa từng thấy vị Hoàng đế nào như con cả. Những người trong cung con không thích một ai hả?”. Thấy hắn không nói một lời, Thái hậu liền nói tiếp: “Rốt cuộc là con thích người như thế nào? Trong cung không được thì còn có ngoài cung, chỉ cần con mở lời với ta thì ta nhất định sẽ tìm cho…”.

Quan gia hớp một ngụm rượu.

May thay điệu múa lúc này đã dừng lại.

Sứ thần các nước đều nhao nhao chen chúc tiến lên nói lời chúc mừng.

Sau khi các sứ thần chúc mừng xong thì đến lượt các chư vương.

Tiên đế nước Triệu có mười sáu người con, trong đó có mười hai người được phong Vương.

Khi đến phiên Dự vương gia chúc mừng thì đại điện đều yên tĩnh lại.

Mọi người đều biết rằng Dự vương là thứ trưởng tử của tiên đế còn đương kim Quan gia lại là đích ấu tử của tiên đế. Mười năm trước, khi tiên đế bệnh tình nguy kịch, hai bên đều tranh giành rất gay gắt, trong triều cũng chia thành hai phe là “Lập trưởng” và “Lập đích*“.

* Thứ trưởng tử: là con trai trưởng nhưng do phi tần sinh ra. Đích ấu tử là con thứ nhưng lại do Hoàng hậu sinh ra. 

Sau đó tiên hoàng ra di chiếu hạ lệnh truyền ngôi cho Thập Lục Hoàng tử, lúc này cuộc đấu tranh ngầm không đầu rơi máu chảy mới có thể coi là tạm thời kết thúc.

Sau khi Thập Lục Hoàng tử đăng cơ, hiển nhiên cũng có điều nghi kỵ với Dự vương, bởi vậy mới giữ Huyện chúa Ninh Gia ở lại kinh thành.

Nhưng cho dù lòng dạ của những người ở đây có lung lay thế nào đi chăng nữa thì khi Dự vương nói lời chúc mừng giọng điệu của hắn ta cũng không hề thay đổi, vô cùng kính cẩn và tha thiết.

“Huynh trưởng mau đứng dậy”. Quan gia nói: “Không biết bệnh tình của hoàng điệt chữa trị như thế nào rồi? Nếu lang trung ở bên ngoài không có tác dụng thì ta có thể sai ngự y trong cung đến khám cho nó”.

Vẻ mặt của Dự vương không thay đổi, chắp tay thi lễ: “Cảm ơn Quan gia quan tâm, khuyển tử chỉ nhiễm một trận phong hàn không hề nghiêm trọng gì, sợ làm mất sự hào hứng của các vị trong bữa tiệc mừng năm mới nên mới không cùng thần vào cung chúc mừng, mong Quan gia đừng trách tội”.

“Hoàng điệt có lòng thì sao ta lại trách tội”.

Quan gia nâng chén lên: “Ta kính hoàng huynh một chén”.

Dự vương cũng cầm lấy một chén rượu do nội thị đưa đến những vẫn chưa uống.

Ngước mắt nhìn thẳng vào Quan gia ở bên trên.

“Hoàng huynh đây là, vẫn còn lời muốn nói?”.

Dự vương thản nhiên nở nụ cười: “Quả thật thần có một vấn đề muốn thỉnh giáo Quan gia, vấn đề này đã đọng lại trong lòng rất nhiều năm rồi”.

Quan gia buông chén rượu xuống, nhướng mày nói: “Là chuyện gì, Hoàng huynh cứ nói đừng ngại”.

“Xin hỏi Quan gia, bản di chiếu năm đó – là do chính tay tiên hoàng viết sao?”.

“…”.

Lời này vừa nói ra, không khí trong đại điện trong nháy mắt đã rơi vào yên tĩnh.

Chợt có tiếng tay áo ma sát với nhau.

Quan gia ung dung đứng dậy, liếc nhìn người bên dưới, trên khuôn mặt dường như đang mỉm cười: “Hoàng huynh đang nghi ngờ ta chăng?”.

Thái hậu ngồi bên cạnh lúc này cũng đã phản ứng lại, sắc mặt liền trở nên tái mét, bà lớn tiếng quát: “Dự vương, ngươi đang muốn tạo phản hả!”.

Dự vương vuốt nhẹ mặt ngoài thô ráp của ly rượu.

“Thái hậu nói quá lời rồi, chẳng qua là thần chỉ muốn làm theo di nguyện cuối cùng của Tiên hoàng, nếu có kẻ xấu tự tiện xuyên tạc di chiếu cướp đoạt hoàng quyền, hiển nhiên nên phù chính truất tà, làm chứng để trời chứng giám”.

Dứt lời, ly rượu bỗng nhiên bị ném mạnh xuống.

“Xoảng”.

Chén sứ vỡ vụn nằm dưới đất.

Lập tức, một tiếng “Ầm” vang lên rồi cửa điện bị mở ra, thống lĩnh Điện Tiền Ti mang áo giáp đen dẫn theo một đám người đánh thẳng một mạch vào.

Các sứ thần, vương hầu trong đại sảnh đều hoảng loạn, kêu la thảm thiết, rất nhanh đã bị đội quân áo giáp đen vây bắt lại; các kẻ giáp đen còn lại đều bày trường kiếm sắc bén, nhắm thẳng vào Thái hậu và Quan gia ngồi trên ngai vàng.

Thái hậu dĩ nhiên đã tức đến đỏ mắt, run rẩy giơ bàn tay chỉ về phía người đang cầm lưỡi đao lạnh lẽo: “Được lắm, được lắm, tất cả các ngươi đều làm phản hết rồi đúng không?”.

“Điện Tiền Ti thống lĩnh, ta đối xử với ngươi không tệ!”.

Kẻ bị bà mắng không hề hé răng nửa lời.

Trong khung cảnh đao kiếm sắc bén lạnh lẽo.

Quan gia khoanh tay lại, chăm chú nhìn Dự vương ở phía sau đội quân áo giáp đen: “Chuyện đã đến nước này, ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi Hoàng huynh”.

“…”.

“Vì vị trí này”. Quan gia giơ tay chỉ vào tọa ỷ sau lưng mình: “Thật sự có người có thể vứt bỏ thủ túc, sát hại máu thịt của chính mình, làm mọi điều trái với đạo đức sao?”.

Dự vương nhíu mày, linh cảm sự việc không hay liền phất tay ra lệnh.

Hắc giáp quân cầm kiếm càng ngày càng tiến đến gần, mũi kiếm sắp chạm đến tóc của người ngồi trên ngai vàng.

“Còn không tiến vào!”.

Đột nhiên, lại vang lên tiếng va chạm bởi vũ khí.

Số binh lính tiến vào đại sảnh còn nhiều hơn lúc trước, trong chớp mắt, mũi kiếm đã dí vào cổ của những kẻ phản quân trong đại sảnh.

Dự vương rũ mi mắt, nhìn những mũi kiếm chĩa xung quanh cổ của mình, sắc mặt tối sầm lại, chợt hắn ngẩng đầu nhìn vị Quan gia đang đứng trên bậc thềm dài:

“Thần Vệ Quân… ngươi đã sớm có chuẩn bị!”.

“Ta đã cho huynh rất nhiều cơ hội rồi, huynh trưởng”.

Quan gia từng bước từng bước giẫm xuống thềm ngọc, đi đến trước mặt hắn ta.

“Ba năm trước, vì để xóa bỏ hiềm nghi mà huynh đã không ngần ngại đưa con gái ruột của mình vào cuộc; vì để tiêu hủy chứng cứ lại không tiếc mà tự cắt đuôi mình, tiêu diệt cả Phùng gia ở Bình Châu. Ta nên khen huynh là tỉ mỉ quyết đoán hay là nên khen một câu lòng dạ độc ác đây?”.

Dự vương bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi biết hết mọi chuyện”.

“Phải”.

“Ba năm trước không thể bắt được ngươi, để cho ngươi cắt đuôi chạy mất, lần này thì không dễ vậy đâu”. Quan gia cười nói: “Ta muốn giăng lưới bắt cả đầu lẫn đuôi của ngươi rồi giẫm cho đến chết”.

“…”.

“Bây giờ ngươi vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, chẳng qua là vì hai lá bài tẩy – binh lực ở Thông Châu và binh lực mà ngươi giấu ở ngoài kinh thành”.

Vì lời này mà sắc mặt của Dự vương nhất thời trở nên dữ tợn.

“Đừng nhìn ta như vậy”. Quan gia phủ tay áo: “Ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe là được”.

“Ngươi chọn Tri châu của Thông Châu nuôi dưỡng tư binh cho mình, chẳng khác nào kích động Phùng gia phạm vào vụ trọng án ba năm trước. Ta biết nếu vạch trần thì sẽ không dễ dàng bắt được ngươi, nên để mặc hắn ta nuôi binh, ta chỉ cần cử người theo dõi tình hình”.

“Sau khi tịch thu Đoàn gia, bố trí đại cục để dụ ngươi, ta cũng biết ngươi sẽ không dễ dàng cắn câu. Quả nhiên, ngươi làm cho Triệu Kha dẫn theo một tiểu đoàn kỵ binh từ Đức Châu đến và giấu trong một điền trang bên ngoài kinh thành, cũng chưa cho vào kinh”.

“Ta đoán ngươi đã nghĩ như thế này: Nếu yến tiệc hôm nay thực sự là một cái bẫy, vậy thì dù ngươi có chết đi nữa thì Triệu Kha vẫn có thể sống sót. Có tiểu đoàn kỵ binh kia và tư binh ở Thông châu, không khó để có thể ngóc đầu trở lại lần nữa sau vài năm ẩn nấp”.

“Nhưng thật đáng tiếc, huynh trưởng”.

“Hôm nay đứa cháu kia của ta, trốn không thoát đâu”.



Chùa Hiển Kính.

Lục Nghi Trinh ra khỏi miếu thờ Phật, đối mặt với gió lạnh đi về phía thiền phòng phía sau chùa.

Càng đi càng thấy bóng người trên đường dần thưa thớt.

Cũng may có những chiếc đèn lồng treo trên cành cây ở hai bên lối đi mới khiến cảnh tượng trước mắt trông không đến mức hiu quạnh đáng sợ.

Tiếng bước chân sau lưng nàng cũng theo đó không xa không gần.

Là Tùy Yến thị.

Lục Nghi Trinh xoa hai bàn tay vào nhau, trấn tĩnh lại rồi tiếp tục đi về phía trước.

Dần dần, tiếng bước chân phía sau dường như trở nên dồn dập hơn.

Trái tim nàng nhảy dựng lên nhưng lại không dám quay đầu nhìn, nàng dựng tai lên cẩn thận nghe tiếng động.

“Lộp cộp”.

“Lộp cộp”.

Không hề nghe lầm, quả thực tiếng bước chân từ một người đã biến thành rất nhiều người? Nhưng ngoài Tùy Yến thị thì ai đang bám theo phía sau nàng chứ?

Lục tiểu cô nương cắn chặt môi, từ từ dừng lại.

Nàng xoay đầu lại.

Bỗng nhiên trước mắt hiện lên một bóng đen.

“Buông ra… A!”.



Điền trang bên ngoài kinh thành.

Triệu Kha ngồi trong phòng, ấn đường u ám.

Chờ một lúc lâu, dường như không kiềm chế được sự bực bội trong lòng, hắn ta cầm ấm trà ném ra ngoài vang lên tiếng “Loảng xoảng”.

“Vẫn chưa có tin tức gì về quân Thông Châu hả?”.

Thuộc hạ áo đen bước qua cửa, nửa quỳ trên mặt đất.

“Bẩm tiểu Vương gia, vẫn chưa thu được tin tức”.

“Nửa ngày trước đã nói là gần đến rồi mà đến bây giờ lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì”. Triệu Kha càng thêm ảm đạm, dừng một chút rồi lại hỏi: “Người phái đi tiếp ứng cũng chưa trở về sao?”.

“Bẩm tiểu Vương gia, vẫn chưa trở về”.

Sự im ắng bao trùm cả căn phòng.

Có thể nghe thấy tiếng gió bắc gào thét bên ngoài cửa sổ vô cùng rõ ràng.

Đợi một lúc, Triệu Kha bước thẳng ra ngoài cửa.

Bầu trời như phủ một tấm màn đen, vầng trăng rằm đã biến mất bóng dáng, những đám mây xếp chồng chất đè ép lên nhau như sắp đổ ập xuống bất cứ lúc nào.

“Giờ Tuất rồi”.

Hắn lẩm bẩm.

Đã qua giờ Tuất, trong thành vẫn chưa đốt lửa thắp khói báo tin, rất có thể là sự việc đã thất bại.

Thế mà, thất bại.

Tự đáy lòng đã tính sẵn cả ngàn lần nhưng cũng chỉ là mấy tin tức.

Triệu Kha lại nhìn sắc trời một lần nữa, không hề do dự mà quay đầu dặn dò: “Ngươi dẫn người, theo ta rút!”.

Kẻ mặc đồ đen đáp lời lui xuống.

Chưa qua nửa khắc, đội quân áo đen đã tập hợp lại.

Đoàn người lẩn trong bóng đêm, lặng lẽ rời khỏi từ phía sau núi.

Mới vừa bước ra khỏi cánh rừng, đột nhiên vô số cây đuốc vây quanh lại khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một biển lửa.

Cảnh vật xung quanh sáng như ban ngày trong chớp mắt.

Triệu Kha cảm thấy rùng mình, đối diện với ánh sáng chói mắt, hắn ta nheo mắt nhìn về người trước mặt mình.

Người nọ ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ lông cáo, đôi mắt hoa đào khẽ cong, vừa nhìn hắn vừa cười: “Tiểu Vương gia, cuối cùng cũng tới, ta đợi ở đây đến nỗi tay lạnh cóng cả rồi”.

Triệu Kha nhìn hắn chằm chằm.

“… Quân Thông Châu là ngươi chặn lại phải không?”.

“Không phải ta chặn. Nói một cách chính xác là bọn họ căn bản không thể đến, những tin tức ngươi nhận được đều là giả hết”.

Lời nói không thể rõ ràng hơn.

Trong kinh đã sớm giăng một tấm lưới dày đặc chỉ chờ những con cá bơi từ xa tự lao mình vào đó.

Ánh mắt Triệu Kha lóe lên tia tức giận.

Nhếch miệng cười: “Vậy thì cá chết lưới rách”.

“Tất cả Đức Châu quân, nghe lệnh của ta… giết hết!”.

Tiếng hét tấn công lập tức vang cả khu rừng.

Vó ngựa, vũ khí vung lên khiến cát vàng bắn tung tóe, tiếng sắt va chạm vào nhau vang vọng cả bầu trời, cơn gió lạnh khô ráo quyện lẫn với mùi máu tươi. Ở sâu trong khu rừng rậm rạp, những cành cây bị lay động bởi trận hỗn chiến, làm những con quạ đang đứng thành đàn vì lạnh cũng phải giật mình.

Đợi trận chiến dừng lại, khắp nơi trên mặt đất đã là máu chảy thành sông.

Dòng máu đỏ nóng hổi nhanh chóng lạnh đi bởi đêm mùa đông, những xác chết nằm ngổn ngang phủ kín cả mặt đất.

Tùy Ý xoay người xuống ngựa, xắn tay áo, chậm rãi đi tới chỗ Triệu Kha đã bị cấm vệ bắt sống.

Cả người hắn ta đều bê bết máu, người bị thương, quần áo xộc xệch nhưng vẻ kiêu ngạo trong mắt vẫn không giảm đi chút nào.

“Tùy Ý, Tùy Thế tử”. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, cười nói: “Ngươi cho rằng thế này là ngươi đã thắng rồi sao?”.

Tùy Ý không nói gì mà chỉ lẳng lặng nghe hắn ta nói hết.

“Ngươi có biết Lục gia tiểu cô nương kia của ngươi bây giờ đang ở đâu không?”.

“… Ngươi có ý gì?”.

Triệu Kha trông thấy vẻ mặt của hắn liền cười như điên: “Ngươi có thể bày ra một bàn cờ lớn như vậy, nhưng ngay cả lời này có ý gì mà cũng không hiểu được à?”.

“Đương nhiên là… Lục gia cô nương đó đã bị người của ta bắt đi rồi”.

Đôi mắt Tùy Ý run lên, giọng điệu vẫn như bình thường: “Tại sao ta phải tin ngươi?”.

“À, để ta nghĩ xem, nàng ta và mẹ nàng ta dường như định ngày mai đến chùa Hiển Kính thì phải? Đây cũng là nhờ người mẹ kế kia của ngươi, đã lừa nàng ta đến chùa Hiển Kính vào đêm nay, còn khiến nàng ta ở một mình, nếu không người của ta cũng chẳng suôn sẻ mà…”.

Chưa kịp nói xong thì Triệu Kha đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh bóp lấy cổ mình rồi hung hăng quật gã nhào xuống đất.

Mặt đất cứng rắn lạnh lẽo đập vào lưng, nội tạng như bị chấn động ra ngoài, Triệu Kha nghe thấy tiếng xương gãy, trong cổ họng nồng mùi máu tanh, gã phun ra một ngụm máu trộn lẫn thịt nát.

Nhưng hắn ta vô cùng vui sướng mà bật cười.

“Ta đã căn dặn người của ta, nếu như sau đêm này ta thành công hoặc là trốn thoát được thì sẽ đưa cô nương Lục gia cho ta; nếu như ta bị bắt hoặc bị giết, vậy thì, nàng ta cũng không cần phải sống nữa”.

Hắn ta ho vài tiếng lại ho ra một miệng máu bầm.

“Ngươi biết không? Sau khi xông lên đánh ngươi thì ta đã không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn. Lúc nãy cố ý gây chiến lớn như vậy, thì tin tức về cuộc chiến giữa ngươi và ta rất nhanh sẽ được truyền đi, ngươi đoán xem, đến cuối cùng thì tin tức lan truyền nhanh hơn hay là ngươi tìm người nhanh hơn?’.

Tùy Ý bình tĩnh nhìn hắn ta.

Chỉ là đuôi mắt đã nổi lên vài tia đỏ bất thường.

Hỏi từng chữ một: “Nàng đang ở đâu?”.

Trên trán của Triệu Kha nổi lên gân xanh vì thiếu dưỡng khí, những gì nhìn thấy trước mắt cũng dần trở nên trắng bệch, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đường nét của người đang ấn cổ mình.

Đối mặt với đường nét đó, có thể nói là vô cùng ác liệt mà cong khóe miệng, khàn giọng nói: “Ta không nói cho ngươi đâu. Ta sống không nổi nữa, ta sẽ kéo theo nàng ta làm gối kê cho ta”.

Bỗng nhiên, Tùy Ý buông tay ra.

Triệu Kha ho sặc sụa, sắc mặt dần từ trắng chuyển sang hồng.

Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, chỉ nhìn thấy người đang ngồi chồm hổm trước mặt kẻ phản bội giơ ngón tay rút một con dao găm từ thắt lưng của hắn ra.

Ánh lửa dập tắt ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao, làm toát ra một loại vẻ đẹp khác.

“Vậy thì ngươi đi chết đi”.

Lời nói nhẹ nhàng bị gió thổi bay.

Tùy Ý vung cán đao lên.

Thống lĩnh cấm quân đang đứng bên cạnh thấy vậy liền vội vàng lớn tiếng ngăn lại: “Phó sứ không thể, Quan gia căn dặn không thể giết…”.

“Phập”.

Lưỡi dao găm chưa đến cổ Triệu Kha.

Máu đỏ tươi đã phun ra, trong phút chốc đã làm dính ướt gương mặt, vạt áo và tay áo của người trước mặt.

Một cơn gió đông lạnh giá thổi qua, cuốn lên một góc y phục bị nhuộm đỏ. Hệt như một đóa hoa anh túc đỏ đang lay động.

Trong ánh lửa, Triệu Kha nhắm hai mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc