TRÙNG SINH CHI ẢNH HẬU TÁI LÂM

Edit: Um-um 

Trên sân khấu, người chủ trì đã theo kịch bản giới thiệu khách mời tham dự và diễn viên, ở hậu đài, Cố Tương ngồi trên ghế, tâm tình bình thãn uống một hớp nước suối của Văn Tĩnh đưa cho. 

Sắc mặt Bồ Vũ nhếch nhác, hôm nay xem như bị bêu xấu trước mặt mọi người, người đại diện đã theo cô ấy ra ngoài, có thể sau khi buổi họp báo kết thúc, quản lý công ty muốn dạy dỗ lại. Giống hệt như đời trước của cô. 

Nhưng nói gì đi nữa việc Bồ Vũ quên thoại so với việc cô bị lộ thân thì đỡ hơn nhiều lắm. Quên thoại nhiều lắm là sa sút một thời gian, lộ thân sẽ trực tiếp bị đóng băng ngay. 

“Hôm nay Bồ Vũ sao thế nhỉ?” Văn Tĩnh kỳ quái hỏi: “Trước kia cô ta cũng đã từng chụp ảnh chân dung, cũng không phải chưa từng đối diện ống kính, sao bây giờ ở đây lại lo lắng?”

Cố Tương nhún nhún vai, người luôn ở trước màn ảnh như cá gặp nước thậm chí nắm chặt từng giây phút biển hiện bản thân như Bồ Vũ tại sao hôm nay lại gặp vấn đề, có lẽ trời cũng không hiểu được. Đời trước Bồ Vũ đạp lên Cố Tương để leo lên trên, đời này bị lật thuyền trong mương, cô còn lười chưa tự mình ra tay đã gặp xui xẻo rồi. 

Văn Tĩnh nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được cuối cùng là vì sao, là người đại diện của Cố Tương, cô đối với biểu hiện hôm nay của Cố Tương cực kỳ hài lòng, khen: “Tương Tương, hôm nay em biểu hiện thật trầm tĩnh, hoàn toàn không khẩn trương, xinh đẹp! Cứ như thế này sẽ có thể sánh vai với Klaus rồi!”

Cố Tương đang uống nước, nghe vậy “phốc” một tiếng, phun ra một ngụm nước, liếc mắt với Văn Tĩnh: “Chị có chút đạo đức nghề nghiệp có được không?” Vì sao chuyện gì cũng nhắc đến Triển khổng lồ vậy hả?

Mà Triển khổng lồ trong miệng hai người, giờ phút này đang ở chỗ đặc biệt trong phòng. 

Đường Duệ vỗ vỗ vai Triển Dương, mặt nhất quyết không tha: “Nói mau Klaus, cậu coi trọng vị mỹ nữ vừa rồi phải không? Ddlqd.um.um Nếu không với một người mới chưa từng đóng qua phim truyền hình thì làm sao anh biết khả năng diễn xuất của người ta chứ?”

Tóc hắn có màu hơi nâu tự nhiên, hơi xoăn, đường nét gương mặt có nét Âu Mỹ, thoạt nhìn có vẻ tán loạn. Nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Muốn làm gì, là anh em nhất định ủng hộ!”

Triển Dương chậm rãi nhìn hắn một cái, nếu như nói Đường Duệ là một bức tranh mang đầy sắc thái rực rỡ của Tây phương thì Triển Dương lại là một quyển tranh thuỷ mặc màu sắc trong suốt nhã nhặn. Tóc anh đen nhẹ nhàng khoan khoái làm nổi bật làn da trắng gương mặt đoan chính, toát lên vẻ ưu nhã tận trong xương, càng làm cho anh thêm đậm phong cách hành vân lưu thuỷ. Anh nói: “Cút.”

“Đâu cần lạnh lùng như vậy!” Đôi tay Đường Duệ chống cằm, ngồi xổm xuống giống như thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Triển Dương: “Ông khai mau, ông làm sao biết cô ấy có kỹ thuật diễn xuất tốt?” 

Triển Dương trừng mắt, nhớ tới vừa nãy trong phòng nghỉ người kia khí thế ngất trời, cảm giác chỉ thiếu chút nữa là có thể vác dao đi chém người, Cố Tương ở trên sân khấu nhìn quanh lưu luyến, rõ ràng giơ tay nhấc chân đều là theo thói quen tay chân khuôn mẫu khi chụp ảnh, hết lần này lần khác nói những lời kịch oanh động, đúng là… có bệnh.

“Vậy mà ông còn mở miệng cười!” Đường Duệ nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp, tôi phải đi hỏi vị mỹ nữ kia cuối cùng là ai.” Nói xong làm bộ xoay người muốn đi.

“Đứng đó!” Triển Dương gọi hắn lại: “Ông không biết đâu.”

“Không tin.” Đường Duệ nhìn anh: “Bằng không tôi sẽ tìm bảo bối của tôi hỏi thăm.”

Triển Dương: “…….”

Đường Duệ là bạn nối khố của anh, đoá hoa Triển Dương ở trong chảo nhuộm Làng giải trí có thể giữ mình trong sạch như Bạch Liên Hoa điều kiện tiên quyết chính là sự tồn tại của Đường Duệ, hắn là hình ảnh tương phản của Triển Dương. Ăn chơi, không có nết na, là một người lãng tử đa tình. Đổi qua vô số bạn gái, bản thân Đường Duệ cũng là một người chế tác kim bài nên nghệ sĩ muốn bám lên chiếc thuyền của hắn nhiều đếm không xuể, nam nữ đều có. Nhưng mà Đường Duệ là thẳng nam, việc này bị hạn chế, hơn nữa chính hắn chỉ nhìn tài không nhìn người nên cũng không vì việc đó mà nể tình. 

Dù là như vậy vẫn không thiếu nữ nghệ sĩ người trước ngã xuống người sau tiến lên bám lấy quần tây của Đường Duệ, cầu may chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác nữa là ỷ vào Đường Duệ luôn tỏ vẽ hoà nhã. 

Hôm nay đột nhiên Triển Dương trở về nước đến đây là bởi vì Đường Duệ ở chỗ này. Tại sao Đường Duệ lại ở chỗ này, dĩ nhiên là vì vừa tìm được bạn gái mới, nữ số ba trong bộ “Mỹ nam khác biệt”, tuy rằng danh tiếng nhỏ nhưng lại được ở chỗ thân mình trong sạch. 

“Không giỡn nữa.” Đường Duệ thấy Triển Dương im lặng, thu hồi nụ cười trên mặt: “Lần này về nước rốt cuộc muốn làm gì? Tôi có một kịch bản trên tay, chuẩn bị mở máy vào năm nay, ông có hứng thú không? Đóng vai nam chính.” 

“Tôi không nhận nam chính.”

“Sao vậy?” Đường Duệ vô cùng đau đớn: “Ông xem, mặt này, chân này, eo thon này, dáng dấp này sinh ra là để làm nam chính. Ông sao cứ nhất định cứ diễn vai phụ trợ? Thích ngược đãi à?”

“Không hứng thú.”

“Tuỳ hứng!” Đường Duệ lên án. 

Nguyên tắc nhận vai của Triển Dương, không nhận kịch vui, không nhận vai chính, trừ lúc mới ra nghề có nhận qua vai nam phụ tuyến hai, sau đó là tất cả các thành viên trong đoàn đều bị diệt. Lần nào anh cũng nói không có thời gian, nhân vật phụ trợ xuất hiện ngắn, bên ngoài đều nói rằng anh tuỳ hứng, luôn muốn chơi đùa. Thật ra Đường Duệ hiểu Triển Dương làm vậy thực sự là có lý do. 

Anh không muốn bị làng giải trí trói buộc. 

Người càng nổi danh, áp lực trên người càng nặng. Làng giải trí có bao nhiêu nghệ sĩ thân bất do kỷ, d.i.e.n.d.a.n.lqd bối cảnh và tính tính của Triển Dương không thể nào gia nhập vào Làng giải trí quá sâu, giữ vững tình huống hiện tại, ít nhất nếu có vấn đề gì có thể toàn thân lui ra. Nhưng không phải ai cũng có thể khắc chế, vì danh, vì lợi, Triển Dương cũng là một đoá kỳ ba. 

Đường Duệ buồn như đưa đám: “Thật ra thì bộ phim này tôi chưa tìm được diễn viên nào trong nước, vai nam chính trừ ông ra cũng chỉ có tôi mới đảm nhiệm được, mà tôi không thích diễn, ông không diễn thì tôi cũng không biết tìm ai diễn nữa.”

“Thể loại gì?” Triển Dương tò mò hỏi một câu.

“Hoàng tử hắc đạo, có tiền tuỳ hứng, hình tượng tươi sáng đẹp đẽ, hoàn mỹ.”

“…………..”

Đường Duệ vỗ vỗ vai: “Buổi họp báo còn chút nữa sẽ kết thúc, lát nữa cùng nhau đi ăn một bữa cơm với bảo bối được chứ?”

“Không được.” Triển Dương buông tay: “Đưa chìa khoá cho tôi, tôi về trước.”

Đường Duệ ném chìa khoá cho anh. Triển Dương nhận chìa khoá rồi đứng lên, đội mũ kéo áo che kín hơn nửa gương mặt, đeo kính mát lên chuẩn bị ra cửa liền bị Đường Duệ gọi lại. 

Hắn nói: “Chắc là người kia vừa mới ra mắt, còn chưa bị đùa giỡn qua, Klaus, nếu ông thật sự coi trọng cô ta, tôi giúp ông một tay, thế nào? Không cần cám ơn tôi.”

Triển Dương không nói lời nào, bước ngay ra cửa.

Chờ sau khi anh đi, Đường Duệ đứng trong nhà, sờ sờ cằm, tự nhủ: “Hình như là… Cố Tương?”

………………

Đương nhiên Cố Tương đang rất bận rộn. 

Sau khi buổi họp báo kết thúc, tại cửa ra của khách mời là nơi truyền thông phỏng vấn, ngoài ra người đại diện dẫn cô đi xung quanh cuộc họp báo. Cơ hội của người mới thường ở lúc tình cờ đụng mặt bên ngoài. Biểu hiện của Cố Tương hôm nay không tệ, xuất sắc giảng hoà làm cho một vài khách mời chú ý đến cô, trong đó còn có ít đạo diễn. 

Điền Lật là một trong số đó. 

Đây xem như là một vị khách mời nổi tiếng nhất mà Hoa Sâm mời tới, nếu không tính đến việc xuất hiện bí ẩn của vị Triển Dương khổng lồ kia. Điền Lật là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, cao cao hơi gầy, nhìn sơ qua không giống phó đạo diễn mà giống một giáo sư nghiên cứu học thuật hơn. 

Vài năm sau, vị phó đạo diễn này trở thành đạo diễn, ông đạo diễn phim tốt hơn. Những phim ông đạo diễn vốn đầu tư không cao, phòng bán vé không cao cũng không thấp nhưng danh tiếng trong xã hội lại tốt bất ngờ. 

Đôi khi một bộ phim hay không thể đơn giản nhìn vào phòng vé, ví dụ như phim điện ảnh trước đây, ở phòng vé không đạt được bao nhiêu nhưng tương lai mấy chục năm sau lại trở thành kinh điển không cách nào vượt qua. Đại chúng mới chính là những giám khảo tốt nhất, không phải thấy cháy vé phòng vé, cũng không phải thấy phim có đầu tư cao mà phải quan tâm đến độ chú ý và quan tâm của đại chúng đồng thời cảm giác của họ đối với bộ phim. 

Điền Lật am hiểu đạo diễn nên có đề tài có ý nghĩa thực sự, giống như việc nữ sinh đại học bị bán vào núi sâu, trẻ con trong gia đình bị lừa bón, những người đồng tính không được thừa nhận… Điện ảnh của ông luôn đưa ra đề tài kích thích dân mạng sau khi xem phim thảo luận, có thể từ trong đời sống của người dân thành phố nhìn ra điểm nóng xã hội. 

Cố Tương đã từng được Điền Lật mời, nhưng bản thân cô khi đó không để ý loại đề tài này, thời điểm quay thử không tập trung nên cũng không thể thông qua. 

Đời này sống lại, Điền Lật một lần nữa đứng trước mặt cô. 

“Cô Cố,” giọng Điền Lật cứng ngắc trước sau như một nhưng Cố Tương nghe lại cảm thấy hết sức thân thiết, ông nói: “Tôi có một bộ phim đang quay, cô có hứng thú Chủ nhật này đến thử vai hay không?”

Văn Tĩnh trợn to hai mắt, nói: “Xin hỏi đạo diễn Điền, phim đó thuộc thể loại nào vậy?” Lời nói này thật ra có chút lỗ mãng, nhưng Văn Tĩnh chính là bị vui mừng làm cho choáng váng. Cố Tương từ một vai phụ diễn không có tên tuổi đã được một đạo diễn chủ động mời đến thử vai? Diendd@nleequydd0n_um_um Vận khí này đừng nói là dẫm trúng cứt chó, nói ăn cứt chó cũng không phải là nói quá. 

Điền Lật liếc nhìn Văn Tĩnh, nghiêm túc nói: “Phim điện ảnh chia phần, một phần nữ chính”

Nữ chính!

Cho dù chia làm bốn phần, mỗi phần có một nữ chính, vậy cũng được xem là một phần tư nữ chính, có thể bù đắp cho một nhân vật nữ tuyến số ba rồi. 

Văn Tĩnh kích động không biết làm sao, ngược lại Cố Tương, cúi mình vái chào Điền Lật, cười nói: “Cám ơn đạo diễn, tôi rất hứng thú, ngài có thể cho tôi  phương thức liên lạc với đoàn phim không?” Điền Lật nổi danh trong giới là người giữ quy củ, tính tình cứng ngắc giống như bề ngoài. Nói thật tính tình như một giáo sư kiệt xuất, lễ nghĩa đầy đủ dù sao cũng không hại gì. 

Quả nhiên, cử chỉ của cô lập tức nhận được hảo cảm của Điền Lật. Tuổi trẻ ở làng giải trí bây giờ cũng thật quá đáng táo bạo, thành danh khi còn trẻ không khỏi sẽ tự cao tự đại, việc Cố Tương vừa rồi xử lý trên sân khấu xem ra cũng có chút năng lực nên mới có ý nghĩ này. Ít nhất cử chỉ bây giờ của Cố Tương để cho lòng ông cảm thấy vô cùng an ủi. Ông nói: “Lát nữa phụ tá sẽ liên lạc với cô để bàn việc này, nếu như cô có hứng thú, tốt nhất nên nghiên cứu kỹ về nhân vật.”

“Dạ, cám ơn đạo diễn.” Cố Tương cười híp mắt nói. 

“Tương Tương!” Đến khi không còn nhìn thấy hình ảnh Điền Lật nữa, Văn Tĩnh nắm tay cô lắc mạnh: “Lên đời! Nữ chính!”

Cố Tương: “….. Còn phải thử vai nữa.” di3nd@nl3quyd0n 

“Chị tin tưởng em!” Văn Tĩnh vui đến choáng váng, lập tức hình như lại nghĩ đến việc gì, xụ mặt lầm bầm: “Dù gì cũng chỉ là một nhân vật, đề tài gì cũng không rõ, chưa xem kịch bản cũng không biết có hợp không.”

Cố Tương cười cười, không đáp. 

Cô biết bộ phim này, giúp Điền Lật trong giới đạo diễn tăng lên một bậc, là bộ phim nhận được sự quan tâm trong “Hồ sơ xã hội”.

Sau nữa với nội dung chứa đề tài thực sự ý nghĩa, bộ phim được khen là một kiệt tác.

Bình luận

Truyện đang đọc