TRÙNG SINH CHI LẠI VÌ HẦU MÔN PHỤ

Hôm sau, chưởng quầy của sáu cửa hàng và quản sự của ba thôn trang tới, Tề Hạo Minh kêu họ chờ trong viện, chính mình cùng Oánh Tú dùng bữa sáng, sau khi cùng nàng đi thỉnh an hầu phu nhân, từ hoa viên của Nam Dương Hầu phủ về Đinh Phong Viện. Mùa hè, qua giờ Tỵ, mặt trời đặc biệt gay gắt.

Oánh Tú đẩy xe lăn vào viện, thấy mấy người kia đầu đầy mồ hôi mà đứng, phân phó Bão Cầm: "Mau đi kêu Bình Nhi chuẩn bị chút trà, trời nóng như vậy, để bị cảm nắng thì không tốt."

Tề Hạo Minh phất tay ra hiệu Trác Dạ cầm sổ sách tới, một chồng thật dày đặt trên bàn, trong đó có bảy tám quyển Triệu quản gia đưa tới đã rách nát mất trang.

"Hôm nay mời các vị tới chủ yếu là muốn nói rằng, doanh thu ở cửa hàng, sau này mỗi tháng tới Đinh Phong Viện giao cho Nhị nãi nãi. Trác Dạ, đi mời Triệu quản gia tới, ta còn vài vấn đề muốn thỉnh giáo ông ta." Tề Hạo Minh phất tay ý bảo Trác Dạ đi tìm Triệu quản gia, còn mình ngồi dưới mái hiên, làm như không nhìn thấy những người kia đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang.

Nhiều năm trôi qua như vậy, quản sự của hồi môn của Chung phu nhân trước kia chỉ còn lại hai người, thôn trang và cửa hàng đều bị Triệu quản gia thay đổi hơn phân nửa, nhưng hai quản sự của hồi môn này, vừa nhìn sổ sách liền biết, còn lại đều là thật giả lẫn lộn.

Bão Cầm tới dâng trà, mấy quản gia kia cầm cái ly trong tay không biết có nên uống hay không, Tề Hạo Minh tùy ý lấy một quyển sổ ra, lật lật: "Vương chưởng quầy, phường vải này, tại sao từ sáu năm trước các ngươi lại đổi giá, giá cả so với quá khứ tăng không ít hả?"

Vương chưởng quầy bị điểm danh bước ra, tay lau mồ hôi trên mặt, đáp: "Nhị thiếu gia, nguyên luyện trước kia vốn không tốt, có khách tới phàn nàn, cho nên phường vải mới thay đổi, giá cả cũng theo đó mà tăng một chút."

"Theo lý mà nói, giá càng cao, đồ càng tốt, tiền kiếm được hẳn cũng không ít, nhưng từ năm năm trước bạc các ngươi giao lên lại giảm một nửa, chẳng lẽ những thứ này đều đặt ở kho hàng, không viết lên sổ sách? Vương chưởng quầy, hai là sổ sách này có sơ sót?"

"Cũng có thể là sổ sách viết sai, Nhị thiếu gia, người viết sổ không phải ta." Vương chưởng quầy theo cách nói của Tề Hạo minh, vội đẩy việc ghi chép cho kẻ khác.

Tề Hạo Minh nhìn ra cửa, Triệu quản gia đã được Trác Dạ dẫn tới, vừa thấy phô trương trong viện, trong lòng lập tức thầm than, sổ sách không phải đã giao rồi sao, chẳng lẽ Nhị thiếu gia muốn lật lại nợ cũ năm xưa?

"Triệu quản gia, lời Vương chưởng quầy nói ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, sổ sách không phải ông ta khi, kiểm tra cũng không phải ông ta làm, như vậy sổ sách phường vải mỗi tháng giao lên, chẳng lẽ ngay cả Triệu quản gia cũng không xem? Ngươi quản lý cửa hàng phụ thân giao cho mình thế hả?" Tề Hạo Minh nhìn Triệu quản gia, tay chỉ đống sổ sách trên bàn.

"Nhị thiếu gia, là thế này, công việc trong phủ vô cùng bận rộn, hầu gia lại tín nhiệm tiểu nhân, cửa hàng của phu nhân cũng cần phải xử lý, con người của tiểu nhân cũng không phải ba đầu sáu tay, những sổ sách này của Nhị thiếu gia tiểu nhân chỉ xem sơ qua bởi vì tin tưởng người bên dưới, nếu không bọn họ cũng sẽ không tận tâm tận lực." Nửa câu cuối, Triệu quản gia lại gần Tề Hạo Minh mà nói, ánh mắt lập lòe.

"Cho nên mỗi năm cửa hàng giao thiếu bao nhiêu tiền Triệu quản gia cũng không rõ lắm? Nam Dương Hầu phủ người ra kẻ vào nhiều, Triệu quản gia ngay cả việc này cũng không phân rõ, xem ra là vì tuổi đã lớn, lực bất toàn tâm." Tề Hạo Minh lạnh lùng nhìn ông ta, "Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại tiến cử hai người trẻ tuổi có năng lực quản sự với phụ thân."

Triệu quản gia vốn cúi đầu kinh ngạc nhìn y, Nhị thiếu gia này luôn một việc nhịn chín việc lành, sao hôm nay lại làm như vậy? Liếc nhìn Oánh Tú bên cạnh, ông ta lập tức rõ ràng, đây là muốn ở trước mặt Nhị nãi nãi lập quy củ với họ.

"Nhị thiếu gia, chuyện cửa hàng này, mỗi năm đều giao sổ sách cho ngài thật ra không thành vấn đề, bên dưới vẫn còn vài sổ sách không quan trọng, nếu ngài muốn, ta cũng có thể mang tới cho ngài xem." Triệu quản gia trộm nhìn Oánh Tú, thấy nàng tươi cười ôn hòa, thầm nghĩ, Nhị nãi nãi này chắc cũng không phải chủ tử lợi hại, khó trách Nhị thiếu gia phải đích thân ra mặt.

"Triệu quản gia, nếu chuyện bên dưới không rõ ràng, thu chi mỗi năm của hầu phủ, ngươi tính toán thế nào?" Oánh Tú bỗng nhiên lên tiếng, tuy thanh âm vô cùng nhu hòa nhưng lại khiến người ta không thể kháng cự, "Chẳng lẽ Triệu quản gia nghĩ hầu gia việc nhiều nên chỉ tùy ý xem? Lúc ấy tướng công cũng mặc kệ, tùy ý cho qua, nhưng nghe nói quản sự của các cửa hàng bị thay đổi, Triệu quản gia có biết là chuyện thế nào không?"

"Nhị nãi nãi đây là nói ta bịa đặt sổ sách? Triệu Như Hải ta vì Nam Dương Hầu phủ liều mạng làm việc, lời này của Nhị nãi nãi chính là mắng ta không dụng tâm!"

Liều mạng lấy lòng hầu gia hầu phu nhân, cũng liều mạng hốt bạc, ý cười trên khóe miệng Oánh Tú càng sâu: "Triệu quản gia nói đùa, ngươi bận rộn như vậy, nhất định là có nhiều việc không thể quản tới, thuộc hạ bên dưới giở mánh khóe lừa gạt, ngươi cũng không thể đối phó hết."

Triệu Như Hải này là quản sự thời điểm Hứa thị gả tới mang theo, mấy năm nay bò lên rất nhanh, trong đó cũng do Hứa thị dung túng, có hầu phu nhân đứng sau, lại có Gia Cát Ngọc Hân chịu cho mặt mũi, cho dù biết ông ta cắt xén thu chi, mọi người cũng sẽ nói, việc nhiều người bận, quản gia là vì không biết bị kẻ dưới lừa gạt thế nào thôi.

Cho nên làm việc xấu nhiều năm, Triệu quản gia đều không bị ai động đến, Tề Hạo Minh cũng không rảnh đối đầu với ông ta, chỉ cần ông ta phủi sạch quan hệ, người bên dưới liền có thể đổi lại.

Vừa nghe Oánh Tú cho mình bậc thang, Triệu quản gia liền liếc nhìn mấy quản sự bên dưới, trong lòng tuy rất đau nhưng vẫn phải nghênh phụng: "Đa tạ Nhị nãi nãi thông cảm, Triệu Như Hải ta cúc cung tận tụy cũng đáng."

"Bão Cầm, lấy hộp sơn tham của ta tới đây đưa cho Triệu quản gia bồi bổ thân mình, nếu thật là cúc cung tận tụy, đối với Nam Dương Hầu gia chính là một tổn thất lớn." Oánh Tú cười như không cười nhìn ông ta, quay đầu nói với Tề Hạo Minh, "Tướng công, nếu Triệu quản gia đang bận, vậy chúng ta đừng giữ ông ấy ở lại lâu."

Thấy Tề Hạo Minh gật đầu, Triệu Như Hải run run nhận lấy hộp sơn tham kia, nhanh chóng rời khỏi Đinh Phong Viện.

Những chưởng quầy ở lại vừa thấy Triệu quản gia đi liền tỏ vẻ nôn nóng, trong đó có một người là họ hàng của ông ta, lúc trước làm việc này còn không phải vì nghe nói Tề Nhị thiếu gia cái gì cũng mặc kệ sao? Hiện tại mặc kệ bọn họ ở đây, chạy cũng thật nhanh!"

"Nếu Vương chưởng quầy đã nói là sổ sách có sơ sót, vậy Vương chưởng quầy ngươi trở về, lập tức kiểm tra rồi bổ sung vào sổ sách, nếu còn không làm rõ, ta đành phải đem những sổ sách này giao cho quan phủ tra xét." Nói với Vương chưởng quầy của phường vải kia xong, Tề Hạo Minh nhìn những người khác, hỏi, "Sổ sách chỗ Vương chưởng quầy có sai sót, vậy đống còn lại, các ngươi có muốn lấy về không?"

"Chúng ta mang về xem, mang về xem." Mấy chưởng quầy kia vội ôm sổ sách về, mặt trời đã lên cao, trong đó có hai người lớn tuổi sắc mặt đã trắng bệch, Oánh Tú cũng cảm thấy nóng, liền kêu Trác Dạ tiễn họ về, còn mình đẩy Tề Hạo Minh về phòng.

"Chi bằng thiếp bảo Đại cữu mẫu đưa khế ước của một nhà Thanh Bích tới, Đại ca và Nhị ca của nàng ấy đều là người thành thật trung hậu." Oánh Tú biết chỉ một lần không thể xử lý mấy quản sự kia, chuyện ở cửa hàng nàng và Tề Hạo Minh đều không rõ, nếu một lần đuổi hết chỉ sợ không cũng không tìm được người tiếp quản.

"Được, ta cũng nhờ Tứ ca giúp tìm mấy quản sự tiểu nhị, trước an bài đến cửa hàng thôn trang, xem họ có thể bổ sung lại bao nhiêu bạc rồi tính." Đưa đến quan phủ chỉ là hù dọa, việc này nháo lớn không hợp với tác phong của Đinh Phong Viện, Triệu quản gia khẳng định cũng không đem việc này báo với hầu gia và phu nhân, vốn là hắn làm việc bất lực, nói ra chắc chắn sẽ làm Hứa thị mất hết mặt mũi.

Sáng sớm hôm sau, Triệu quản sự tự mình tới cửa tặng một rương nhỏ, nói là sổ sách lần trước không rõ ràng, ông ta đã trở về tính toán, lúc này mới phát hiện có lỗ hổng, vội vàng bổ sung bạc vào. Mọi người đều biết, trong cái rương kia đều là bạc, mà tầng dưới thế mà còn có ít ngân phiếu.

"Triệu quản gia này thật biết làm người." Oánh Tú giao bạc cho Thanh Bích.

Tề Hạo Minh khẽ cười: "Nếu ông ta không biết làm người, ba vị quản gia trong phủ, ông ta sao lại là người có nhiều đồng ruộng bên ngoài nhất."

Trong phủ vương hầu, phàm là quản sự có bản lĩnh, gia sản đều khiến mọi người nể sợ, Triệu quản gia được nhận mấy công việc béo bở, bản thân cắt xén không nói, mỗi năm hầu phu nhân còn ban thưởng rất nhiều. Làm chủ mẫu Nam Dương Hầu phủ, Hứa thị sao có thể không biết, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở mà thôi.

Không đến mấy ngày, những chưởng quầy của mấy cửa hàng đó đều mang sổ sách đã tính toán kỹ lưỡng cùng bạc tới, Oánh Tú thẳng thắn nói với bọn họ: "Ta thấy sổ sách của các cửa hàng ghi chép không có quy tắc, nếu còn tính toán không rõ ràng, ta sẽ giúp các ngươi tìm thêm mấy quản sự khác, nếu bọn họ làm không tốt, cứ việc tới nói với ta, ta lại đổi người."

Mấy chưởng quầy kia trong lòng không ngừng kêu khổ, không thể tiếp tục cắt xén không nói, hiện tại lại có thêm người giám thị, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười cảm tạ Nhị nãi nãi đã thông cảm.

Giải quyết xong cửa hàng, những ngày tiếp theo, thời điểm đi thỉnh an, Oánh Tú phát hiện ánh mắt hầu phu nhân nhìn mình có chút khác thường. Chuyện của Đinh Phong Viên không hề có ý che giấu, nàng thản nhiên tiếp nhận sự đánh giá của bà ta.

Năm ngày sau, Tề Hạo Thịnh ra ngoài đã hơn một tháng trở về, đây là lần đầu tiên sau khi gả vào Nam Dương Hầu phủ, Oánh Tú gặp hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc