TRÙNG SINH CHI THỨ NỮ TÂM KẾ

Trong Nghênh Xuân viện, Tiền di nương ở trên giường, nghe Cúc Tú nói xong, buông chén nhỏ mật hoa trong tay xuống, "Ngươi nghe tin này là từ đâu?"

"Hồi bẩm di nương, việc này bắt đầu truyền sau khi hết bảy ngày của Quốc công, cũng không biết là chỗ nào truyền ra, bất quá từ sau khi thánh chỉ đến, phòng bếp cũng đều truyền điên rồi, nghe nói tin tức kia là từ nha hoàn từ phòng của Đại phu nhân."

Cúc Tú nói chắc chắc, tin tức này nàng cũng là nghe ngóng từ nhiều phía, bác nói việc này đối với nàng mà nói cũng là cơ hội tốt, chỉ cần một trong hai đứa nhỏ củaTiền di nương có cơ hội bị chọn trúng, nàng liền có cơ hội rời đi Nghênh Xuân viện.

"Nhất phẩm phu nhân, nhân sĩ yêu nước." Nụ cười trên khóe miệng Tiền di nương càng thêm lớn, sau đó nhìn thoáng qua Hạ má má, "Lại đi hỏi thăm một chút, xác thực tin tức, tin trong phòng bếp chưa chuẩn đâu."

"Dạ, di nương." Trên mặt Hạ má má cũng đầy vui vẻ, lôi kéo Cúc Tú đi ra ngoài, đến góc tường ngoài buồng nhỏ giọng nói ra, "Ta thấy tin tức cũng chuẩn, Đại phu nhân cũng không thể không có một đứa bé ở Cố phủ được, ngươi còn nhỏ, lanh lợi một chút, biết không."

Cúc Tú gật gật đầu, thịt đô đô trên gương mặt đã mất không ít, quan hệ đến tương lai sau này của nàng, cho dù trước giờ có lười nhưng hiện tại phải để tâm.

Bên này trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan không cần người khác nói lại, tính toán thời gian, tuy là tại linh đường người trong cuộc tỏ thái độ không có việc gì nhưng đây cũng là thời gian xảy ra chuyện nhận con thừa tự của Đại phu nhân.

Đời trước Mộc thị không ủng hộ cũng không phản đối chuyện này, hết thảy đều là Cố lão phu nhân cùng Cố quốc công phu nhân đương nhiệm Nghiêm thị tiến hành, cuộc đời mới này của nàng để tránh vết xe cũ thì nàng buộc phải cố gắng hơn nữa.

Ngày thứ hai sau khi thỉnh an, Dương thị cùng Phương thị bị gọi qua sân Cố lão phu nhân, vừa vào cửa thì thấy vài vị phu nhân của phòng lớn chi thứ hai đã ngồi chờ, sau khi ngồi xuống Cố lão phu nhân cũng đem việc này nói rõ ràng.

"Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ghi nhận những đóng góp của Cố gia ta cho nên Vũ Trị mới được tiếp tục kế thừa vị trí công hầu của Vũ lang.

Hôm nay Vãn Đình chỉ còn một mình, tuy có cáo mệnh lại lẻ loi, ta đây đau lòng nàng liền tự chủ trương, quyết định Cố gia phòng giữa sẽ cho nàng một đứa nhỏ làm con thừa tự sau này làm chỗ dựa cho nàng dưỡng già, đứa nhỏ này sẽ là hài tử của nàng và Đại lang, hôm nay ta gọi mọi người tới chính là đem việc này nói rõ."

Cố lão phu nhân vừa nói xong, mọi người đang ngồi liền trầm mặc, Dương thị là người đầu tiên lên tiếng, "Đại tẩu nói rất hay, chuyện cho đứa nhỏ làm con thừa tự thì Vũ Trị có nhiều đứa nhỏ như vậy, cần gì gọi chúng ta đến, đại tẩu làm chủ là được thôi."

Đường thị gặp Tam lão phu nhân nói như vậy, vừa cười vừa nói, "Tam thẩm nói không có sai, nhưng trong phòng chúng con không có nhiều đứa nhỏ."

Cố gia chi thứ hai của Nhị lão gia chỉ còn một đứa con gái thôi mà con gái đã lập gia đình rồi, còn con trai chỉ còn một đứa Vũ Thuyền, Đường thị coi như không thể sinh được nữa mà trong phòng đến nửa đứa con gái con vợ kế cũng không có, nàng làm sao chịu đem con trai mình cho người khác đây.

"Nếu đã đều là người của Cố gia thì còn phân chia rõ phòng này phòng kia làm gì." Cố lão phu nhân cũng liếc nhanh Dương thị, sắc mặt khẽ biến,

"Nếu đã muốn nói chuyện phân nhà thì Cố gia cũng xem như được phân tốt rồi cho nên chuyện cho đứa nhỏ làm con thừa tự chỉ cần ta với hai đứa con trai tự bàn bạc kỹ lưỡng là tốt rồi."

Nói đến việc ở riêng Dương thị cùng Đường thị sắc mặt ai cũng thay đổi, nếu phân nhà thì mỗi tháng tiền được chia làm sao mà chi tiêu cho đủ, mỗi tháng các phòng này tiêu xài đúng là không ít, Dương thị giương cao cổ phản bác,

"Việc ở riêng cũng không phải là chuyện mà một mình đại tẩu có thể tự định đoạt, đại tẩu chẳng lẽ muốn phá hư quy củ sao."

"Quy củ? Quy củ là do người định, người nào quản gia thì quy củ do người đó định, Tam đệ muội nếu ngươi muốn phân rõ ràng như thế, chẳng phải là không muốn phục ta?"

Cố lão phu nhân đối phó Dương thị thành thạo vô cùng, ôn hòa cười mà phản bác lại, xem Dương thị á khẩu không trả lời được, nhìn tiếp về hướng Đường thị, "Gọi ngươi tới, không phải là muốn hai đứa con trai của ngươi, đã là người Cố phủ thì phải dốc sức vì Cố phủ."

"Dạ, dạ, lão phu nhân nói rất đúng." Đường thị vội vàng lên tiếng, chỉ cần không phải chọn con trai nàng, việc này muốn làm sao thì làm vậy nàng không có ý kiến.

"Việc cho đứa nhỏ làm con thừa tự còn phải xem duyên phận nữa, Tam đệ muội ngươi là người có nhiều cháu gái nhất, nếu là thật sự chọn, ngươi có thể cho Vãn Đình một đứa làm con thừa tự, ta nhất định không bạc đãi nàng."

Lúc trước Cố lão phu nhân thật muốn chọn một đứa con vợ kế của con trai thứ hai của nàng, bất quá thứ nhất bọn họ lại đã bắt đầu lớn, thứ hai quá gần, tước vị đã cho con trai thứ hai, còn từ hắn chọn ra một đứa làm con thừa tự, việc này e không ổn.

Dương thị ngẩn ra, chính mình chỉ có một đứa cháu trai, phần lớn là cháu gái, mặc dù trong ngày thường đều hận không thể các nàng lập tức biến thành cháu nội, nhưng lúc này biết cần phải dứt bỏ một đứa, tâm lý nàng ngay lập tức không thể chấp nhận nổi.

"Ta biết rõ đại tẩu tuyệt đối sẽ không bạc đãi các nàng, bất quá này còn phải xem ý tứ Vũ Thừa cùng của Lan Tâm." Dương thị biết rõ mình đời này sẽ không có thắng được đại tẩu, dứt khoát đem việc này trực tiếp ném cho Phương thị.

"Lan Tâm con thấy thế nào?" Cố lão phu nhân nhìn Phương thị, ngữ điệu nhu hòa, "Việc này đúng là cần thương nghị cùng Vũ Thừa, công trình tại Huệ An kia kỳ hạn gấp rút, trước hết con viết một lá thư cho Vũ Thừa, đợi đến tháng sau hắn đã trở lại rồi hai con bàn bạc thêm."

"Đại tẩu có thể nhận một đứa con thừa tự từ phòng con tất nhiên là chuyện tốt, bất quá con phải hỏi qua tướng công, con sẽ viết thư thương lượng với Vũ Thừa."

Phương thị cười đáp ứng, Tam phòng có nhiều thứ nữ như vậy, La di nương sắp sửa sinh, nàng i không tin mẹ chồng là thật không bỏ xuống được, bất quá là muốn chút ít thể diện không muốn như ý lão phu nhân.

Những người ngồi ở đây đều không có ngốc, Cố lão phu nhân vừa nói như vậy, chính là ý muốn chọn đứa nhỏ thuộc Tam phòng, Tam phòng lại có nhiều thứ nữ, đây là một cơ hội a, Đường thị đáy mắt thoáng hiện lên một tia hâm mộ, của hồi môn của đại tẩu cũng không mỏng, nếu như nàng cũng có một thứ nữ, tự nhiên đưa lên cửa cần gì phải che dấu.

Cố lão phu nhân vốn không muốn giấu diếm chuyện này nên rất nhanh trên dưới Cố phủ biết được tin tức, trong Trúc Thanh viện dường như nổ oanh, nói là cho một đứa con gái vợ kế làm con thừa tự dòng chính mà lại là dòng chính nữ của nhất phẩm phu nhân, cho dù Đại phu nhân là quả phụ nhưng điều này so với việc làm thứ nữ Tam phòng tốt hơn rất nhiều, tương lai hôn sự chính là khác nhau một trời một vực.

Tính theo độ tuổi cơ hội lớn nhất là mấy tỷ muội tại Trúc Thanh viện này, Cố Ngâm Phương liên tục năn nỉ Tiền di nương cho mình đặt mua vài bộ y phục, mà ngay cả Cố Ngâm Liên trong ngày thường làm người an phận cũng bận rộn cách ăn mặc, Phương thị cơ hồ mỗi ngày cũng có thể đã gặp các nàng thỉnh an khác xa lúc trước, rốt cục sau khi nhận được hồi âm của Cố Vũ Thừa đã nổi giận, đem bọn Cố Ngâm Phương phạt trở về phòng mình tự kiểm điểm ba ngày.

"Các ngươi xem các ngươi kìa, sao các ngươi lại muốn sớm rời đi Trúc Thanh viện, sớm rời khỏi phụ thân các ngươi như vậy, hay là người làm mẫu thân ta đây bạc đãi các ngươi, ta còn biết mấy ngày trước đây các ngươi còn lén lút tạo kiểu quần áo mới, ra phía ngoài mua đồ, ta niệm các ngươi tuổi còn nhỏ không có truy cứu, không nghĩ tới các ngươi còn làm tầm trọng thêm, là ai dạy tỷ muội các ngươi vu oan nhau!" Phương thị vỗ mạnh một cái vào bàn, Cố Ngâm Phương cùng Cố Ngâm Họa trực tiếp bị dọa quỳ xuống.

Ngâm Hoan cũng bị giật mình, lần đầu tiên nàng chứng kiến Phương thị nổi giận như vậy. Tin tức này vẫn chỉ là truyền trong Tam phòng này nửa ngày rồi bị Phương thị cho đè xuống, những gì truyền ra ngoài là chuyện vụt vặt của các nàng, tâm địa xấu cũng tốt, thêu thùa không đúng cũng tốt, tóm lại là việc nào có thể có lỗi nàng đều đem thả tin tức ra ngoài.

"Các ngươi nói xem làm vậy các ngươi có bẽ mặt không, phụ thân các ngươi còn chưa đáp ứng mà các ngươi cứ nóng nảy như vậy thật là làm cho phụ thân các ngươi cùng ta lạnh tâm mất."

Phương thị tức đến đỏ mắt, liếc các nàng một vòng, ngoại trừ Cố Ngâm Sương cùng Ngâm Hoan, những hài tử tốn biết bao nhiêu tâm tư cho việc này dù cho tình cảm không sâu cũng khiến tâm nàng lạnh mất rồi.

Ngâm Phỉ tuổi còn nhỏ, thấy Phương thị nổi giận như vậy, đã sớm sợ đến mức hốc mắt hồng hồng muốn khóc, nàng đâu biết nhiều như vậy, y phục trên người nàng là chính di nương nàng may cho nàng, Ngâm Hoan lặng lẽ nắm tay của nàng, chờ Phương thị nói xong, Cố Ngâm Phương bị phạt tự kiểm điểm qua ba ngày.

Sau khi thấy bọn Ngâm Hoan rời đi, Phương thị cầm lấy thư của Cố Vũ Thừa sang viện của Dương thị, hắn trực tiếp ở trong thơ đáp ứng chuyện này, Tam phòng này vốn có chút nhiều thứ nữ nên người làm phụ thân sẽ không có quá quan tâm, bất quá lần đầu tiên Cố Vũ Thừa nhấn mạnh, nếu là Cố Ngâm Sương được cho làm con thừa tự tự nhiên là tốt nhất, đi ra ngoài không đến mức làm mất thể diện Tam phòng hoặc chọn một đứa nhỏ hơi lớn một chút để hiểu chuyện.

"Những chuyện gần đây của bọn nha đầu đó ta cũng đã nghe nói, ngươi quản giáo bọn chúng như thế nào để bọn chúng dám làm bậy trong Trúc Thanh viện vậy."

Dương thị thấy con trai đáp ứng thống khoái trong thư như vậy, trong nháy mắt có cảm giác người làm mẹ như bà bị phản bội, làm mẹ ruột Cố Vũ Thừa, Dương thị trong lòng thập phần không thoải mái tự nhiên hướng về phía Phương thị phát giận.

"Mẫu thân tuổi này hài tử hiểu chuyện chưa nhiều, là có người phía sau lưng các nàng xúi giục thôi. Nhưng những hành vi đó của các nàng thực làm cho con cùng tướng công đau lòng.

Bất quá sau khi Đại ca chết, đại tẩu một người đúng là khổ sở, chúng ta cơ bản không giúp đỡ được cái gì, cùng sống trong Cố phủ, hôm nay lão phu nhân có cầu xin, tướng công tự nhiên cho rằng có thể giúp thì giúp."

Dương thị trong tay cầm Phật châu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Ngươi ngược lại nói thật dễ nghe chứ không phải là ngươi chướng mắt bọn chúng sao."

"Được rồi, Vũ Thừa chọn đứa nào?" Dù không tình nguyện, Dương thị cũng không có biện pháp nói không với ý tứ của Cố lão phu nhân, đứa nhỏ được chọn làm con thừa tự cũng chỉ có thể tốt hơn, chỉ là nàng nuốt không trôi khẩu khí kia, trong lòng tự nhiên không thoải mái.

"Kia đứa bé cũng không phải do chúng ta định đoạt, cũng phải cùng đại tẩu hữu duyên, không bằng để đại tẩu chính mình quyết định là được." Phương thị uyển chuyển bỏ qua ý tưởng của Cố Vũ Thừa, để Tiền di nương đạt được ý nguyện nàng tình nguyện không làm.

"Được rồi, ngươi trở về đi." Dương thị vuốt cái trán phất tay để Phương thị rời đi, Phương thị trực tiếp đi chỗ Cố lão phu nhân chuyển đạt ý tứ của Cố Vũ Thừa, Cố lão phu nhân lúc này mới sai người đi mời Mộc thị đi đến.

"Đây cũng là ý mà mẹ con cùng ta thương lượng, hôm nay ba phòng cũng đều đáp ứng, Vãn Đình a, con nói cho mẫu thân, con nghĩ sao."

Cố lão phu nhân nhìn Mộc thị, người phải không quá gầy gò, bọn nha hoàn báo lại, nên ăn cũng đều ăn, nhưng là sắc mặt vẫn là như cũ không tốt, người này là đau lòng, thân thể cũng sẽ không tốt như trước.

"Vãn Đình biết rõ dụng tâm của mẫu thân, trước con đi xem bọn họ một chút." Mộc thị dừng một chút, mở miệng nói ra, Cố lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đứa nhỏ này không có trực tiếp cự tuyệt, để nàng nhìn những hài tử kia nhiều một chút cũng tốt, nói không chừng gặp được đứa vừa ý nàng.

Cố lão phu nhân giữ nàng lại nói chút chuyện nhà, thời điểm đi ra cũng là lúc trời tối, ban đêm trời tháng mười một đã có gió thổi rất lạnh, Tư Kỳ vội vàng phủ thêm áo khoác cho nàng, "Phu nhân, sắc trời đã tối, hôm nay đừng đi nha."

Mộc thị ngẩng đầu liếc nhanh bầu trời, gật đầu nhẹ, "Ngày này rất nhanh sẽ có tuyết rơi, Tư Kỳ ngươi nhanh kêu ma ma quản sự đến cho ta."

Tư Kỳ thấy nàng bắt đầu nghĩ tới chuyện trong nhà, trên mặt vui mừng, giòn thanh đồng ý, "Dạ, Tư Kỳ đưa phu nhân về trước nha."...

Lửa than cùng chậu rất nhanh được phân xuống, cùng năm ngoái không có chênh lệch mấy ngày, mọi người đều nói đại phu nhân quản sự tốt, cho dù vẫn còn thương tâm nhưng vẫn dốc sức quản sự vì cái nhà này.

Nhĩ Đông đem chậu than kia bỏ vào nội thất, "Tiểu thư, bên ngoài đều truyền rằng Đại phu nhân chọn trúng cô nương trong sân chúng ta để làm con thừa tự, sáng nay gặp được nha đầu trong phòng Nhị tiểu thư, hình như là tuyển Nhị tiểu thư."

"Ngươi cũng nói là dường như, tin này còn chưa chính thức, chúng ta làm tốt chính mình chuyện là được." Ngâm Hoan cúi đầu thêu lên hà bao, đem mấy vị thuốc an thần thả đi vào hà bao, ém miệng lại ngửi thử một cái, cảm thấy mùi cũng không tệ lắm, đặt tại một bên chờ bỏ hạt tía tô vào.

Tiểu thư của mình thật đúng là một chút cũng không nóng lòng, chính là Chu di nương cũng đã tới tìm nàng một lần nhưng tiểu thư đều yên lặng cái gì cũng chưa nói, nàng đều nghe nói Tiền di nương Hạ di nương hướng phu nhân cùng lão phu nhân tặng đồ vật này nọ, có thể làm con thừa tự cho nhất phẩm phu nhân đều tốt hơn so với làm thứ nữ tại Trúc Thanh viện này.

"Tiểu thư a!" Nhĩ Đông giậm chân một cái, rồi lại không biết nói gì với nàng, Ngâm Hoan kéo sợi chỉ màu vàng kết thành tua cờ cười nói,

"Ta biết rõ ngươi muốn nói gì, nhưng chuyện này chúng ta có thể thay đổi gì sao, Đại phu nhân cùng Lão phu nhân đều có chủ trương của mình, liền là mẫu thân chúng ta cũng không thể tùy ý nói cái gì, ta đã cùng di nương đã nói, cũng không cần cầu xin mẫu thân cái gì, làm cho người khác tưởng rằng ta đây liền vội vã rời đi Trúc Thanh viện này."

Kiếp trước nàng đúng là đứng đầu ngọn sóng, y phục là Cố Ngâm Sương cung cấp, chủ ý là Tiền di nương đưa, liền ngay cả di nương mình cũng đi cầu mẫu thân và phụ thân, bị phụ thân chỉ trích không nói, nàng còn ngốc hồ hồ đi qua viện Đại phu nhân kia, kết quả là Cố Ngâm Phương bỏ lại chính mình.

Cuối cùng khi Cố Ngâm Sương được chọn, nói cái gì là tỷ muội tình nghĩa, nếu muội muội đã nghĩ muốn đi cùng Đại phu nhân như vậy, không bằng cùng tỷ tỷ đi qua đó đi.

Nàng chịu hết ghét bỏ, bị người chê cười cũng để thành toàn cho người khác...

Bình luận

Truyện đang đọc