TRÙNG SINH NÔNG THÔN HẢO TỨC PHỤ


Trương Ninh không nghĩ tới sẽ nhiều người đến như vậy, nàng cho rằng chỉ là nàng cùng người trong nhà Thư Vân ăn cơm gì đó.

Không nghĩ tới Thư Tinh cũng ở đây, hơn nữa nhìn trên sô pha còn có nương Thư Tinh cùng một nam nhân trung niên khác cùng ngồi.

Người này cùng Thư Tinh mặt mày có chút giống, đánh giá qua thì có thể là cha Thư Tinh.
Hôm nay có phải gia đình tụ hội hay không a.
“Ai nha, đứng làm gì, nhanh chóng vào nhà đi.” Thư Tinh cười kéo nàng vào trong phòng, lại thấy nàng mang theo rổ trái cây cùng sữa bột, nhanh chóng nhận lấy, “Oa, ngươi dùng rổ trang trái cây, khá xinh đẹp a.” Nàng cười nhìn chằm chằm tiếp nhận rổ trái cây.
Thư Vân cũng từ trong phòng bếp ra đến, thấy nàng mang đồ vật lại đây, cười nói: “Không phải nói rõ không cần mang đồ đến sao, ngươi mang nhiều đồ như vậy làm ta...,”
Trương Ninh cười nói: “Một chút tâm ý mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
“Hì hì, sữa bột liền cho cô cô cùng dượng uống, rổ trái cây cho ta cầm đi.” Thư Tinh mang theo rổ trái cây lôi kéo Trương Ninh tới trong phòng khách.

Lại giới thiệu Trương Ninh cho Lưu Điềm Điềm cùng Lưu Giang Nguyên.
Thư Vân mang nước tới, cười nói: “Tống Kiến Quốc nhà các ngươi như thế nào không có tới, lão Lưu chúng ta hôm nay còn hỏi đến hắn đó.”
“Hắn hôm nay đi công tác, rất khuya mới trở về, cho nên ta liền đến trước.”
Thư Vân gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, “Công việc quan trọng, vậy người trẻ tuổi các ngươi cùng nhau ngồi chơi đi, đồ ăn đợi lát nữa là xong rồi.”
“Được, Thư a di ngài cứ yên tâm đi.” Trương Ninh nhấp môi cười.
Lưu Giang Nguyên bên cạnh ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy nàng nở nụ cười như vậy, tức khắc ngây người, phảng phất thấy chính mình khi còn nhỏ, bị hắn ba đánh, kết quả nương ôm hắn dỗ hắn cười, cũng là biểu tình ôn hòa như thế này.
Thư Tinh đang nghiên cứu rổ trái cây, thấy Lưu Giang Nguyên nhìn chằm chằm Trương Ninh xem, nhẹ nhàng kháp nàng một phen, nhỏ giọng nói: “Ca, Trương Ninh kết hôn rồi.”
“Vậy thì có làm sao thế?” Lưu Giang Nguyên hồ nghi nhìn nàng.

Người ta kết hôn, liên quan gì đến hắn?
“Nàng kết hôn, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm người ta, ngượng ngùng.” Thư Tinh trong lòng có chút lo lắng, Giang Nguyên ca ca nàng trước đến nay không hay cô nương khác, Trương Ninh mới tới, hắn liền nhìn không rời mắt được, trong lòng sẽ không có cái ý nghĩ gì đi.
Lưu Giang Nguyên thấy nàng bộ dáng lo lắng, cười nói: “Chỉ có ngươi nghĩ nhiều.”
Lưu Điềm Điềm bên cạnh thấy trong lòng không thoải mái, lại không có chỗ để xả giận, vừa lúc nhìn Trương Ninh đang uống trà, đôi mắt mị mị, khóe miệng nhếch lên, “Lần trước ngươi không phải nói ngươi là bằng hữu Thư Tinh sao, như thế nào lần này lại đến nhà của chúng ta.

Chẳng lẽ là Thư Tinh mời ngươi?”
Nàng chính là không quen nhìn nữ nhân này, ỷ vào đã cứu cha nàng liền sống chết quấn lấy không bỏ, còn cùng Thư Tinh ở bên nhau, khẳng định không tốt.
Lưu Giang Nguyên nghe được, rất không vui vẻ, “Điềm Điềm, ngươi làm sao nói chuyện như vậy? Nếu không vui vẻ, liền đi đến chỗ cha cùng cữu cữu đi.” Lưu Giang Nguyên ngày thường ở bộ đội sống thời gian dài, khi giáo huấn người khác có vẻ đặc biệt uy nghiêm, làm Lưu Điềm Điềm một trận ủy khuất.
“Ca, ngươi còn coi ta là muội muội ngươi sao, ngươi đối với người ngoài còn tốt hơn so với ta.”
Lưu Giang Nguyên nhíu mày, “Ta đây là giúp lý không giúp thân, Trương Ninh là nương mời tới, ngươi thái độ như vậy, nương biết có thể vui vẻ sao?”
Nhắc tới Thư Vân, Lưu Điềm Điềm mới có chút cố kỵ.

Chẳng qua ánh mắt nhìn Trương Ninh càng thêm bất thiện.
Lưu Giang Nguyên cảnh cáo nhìn nàng một cái, mới đối với Trương Ninh nói: “Ngượng ngùng, ta thay Điềm Điềm xin lỗi ngươi.”

“Không có việc gì.” Trương Ninh cười lắc đầu.

Ở trong nhà người ta làm khách, cùng chủ nhân người ta nháo lên, cũng không được tốt lắm.

Hơn nữa hiện tại nàng muốn cùng Thư Tinh hợp tác, nếu lúc này nháo đến khó coi, đến lúc đó Thư gia cũng sẽ có lực cản.
Thư Tinh ngồi xuống lôi kéo Trương Ninh, “Đi, ta mang ngươi đi gặp cha nương ta.” Vừa lôi kéo Trương Ninh, vừa đối với Lưu Điềm Điềm hừ một tiếng.
Trương Ninh vốn tưởng rằng Thư Tinh chỉ là mang nàng cách Lưu Điềm Điềm xa một ít, không nghĩ tới thật sự đưa tới bên trong phòng nhỏ dùng tiếp khách ở cách vách tìm cha nương Thư gia.
“Cha, đây là Trương Ninh ta hay nói đến đó, hôm nay cô cô mời nàng ăn cơm, ta muốn chính thức giới thiệu bằng hữu này của ta cho các ngươi quen biết.”
Trương Ninh cũng không đánh giá đối phương, chỉ lễ phép cười gật đầu, “Ngài khỏe.”
Thư Triển cũng không trực tiếp đánh giá, chỉ là quét hai mắt, cảm thấy người này làm người khác nhìn cực kì có hảo cảm, trên mặt cũng mang theo tươi cười, “Ngươi khỏe.

Ngồi nói chuyện đi.

Đã sớm nghe Tinh Tinh nói đến ngươi, nói ngươi có bản lĩnh, làm buôn bán đâu vào đấy, còn nói muốn cùng ngươi học tập đó.”
Lời này của Thư Triển tuy rằng nói uyển chuyển, Trương Ninh cũng nghe ra vài phần ý tứ.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy Thư Tinh mang nàng tới gặp cha nàng hẳn là không phải ngẫu nhiên, có lẽ là cố tình, chính là vì chuyện hợp tác lần này.
Đối với hành vi này của Thư Tinh, nàng cũng cảm thấy có thể lý giải.

Đều là người làm ăn, ở phương diện làm buôn bán này, thân huynh đệ đều phải tính sổ rõ ràng, huống chi nàng cùng Thư Tinh chỉ là mới quen biết không bao lâu.

Hai mươi vạn có lẽ đối với Thư gia mà nói không nhiều lắm, nhưng cũng không phải một số lượng nhỏ.
Nàng ngồi thẳng tắp ở sô pha, cười nói: “Nơi nào tốt giống như Tinh Tinh nói như vậy, chỉ là hưởng ứng chính sách quốc gia mà thôi.

Hiện tại quốc gia muốn phát triển kinh tế, duy trì chế độ tư hữu, cũng cổ vũ một bộ phận người làm giàu.

Chúng ta cũng liền quán triệt làm theo.

Dù sao đi theo chính sách quốc gia, khẳng định là không sai, ngài nói có phải hay không.”
Thư Triển nghe xong, cười khẽ lên, “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, đi theo chính sách quốc gia, khẳng định không sai.

Ngươi tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng thật tinh mắt.

Về sau Tinh Tinh đi theo ngươi, mong ngươi có thể chỉ giáo nàng, đứa nhỏ này a, từ nhỏ ở nước ngoài đối với rất nhiều thứ ở quốc nội, đều cần phải học tập.


Đương nhiên, nếu ngươi có cái yêu cầu gì cần trợ giúp, cũng cùng nàng nói, làm bằng hữu liền phải trợ giúp lẫn nhau.”
“Cha, đạo lý này ta hiểu.” Thư Tinh nghe cha nàng nói cái giọng điệu này, liền biết chuyện tám chín phần là thành công.
Trương Ninh cũng cười nói: “Lần này ta cũng là chuẩn bị cùng Tinh Tinh hợp tác, nếu hợp tác thành công, về sau chính là cho nhau học tập.”
Thư Triển thấy nàng chủ động nhắc tới việc này, cũng có vẻ vài phần quang minh lỗi lạc, hắn cười nói: “Việc này Tinh Tinh đã cùng ta đã nói rồi, ta rất ủng hộ người trẻ tuổi các ngươi có loại tâm tư tiến bộ này.

Hiện tại thời đại tốt, người trẻ tuổi phải chịu nỗ lực nhiều một chút.”
Mấy người đang nói vui vẻ, Thư Vân cũng cười từ nhà ăn lại đây, thấy Thư Triển cùng Trương Ninh bọn họ đều vô cùng vui vẻ, cười nói: “Đang nói cái gì đấy, vui vẻ như vậy?”
“Nói một ít chuyện thực nghiệp báo quốc,” Thư Triển cười đứng lên.
Thấy mặt Thư Vân lộ vẻ nghi hoặc, Thư mẫu cười nói: “Đừng để ý đến hắn, luôn thích nói bậy, chúng ta ăn cơm đi.” Nàng vừa nói, vừa tiếp đón Trương Ninh cùng nhau đi qua.
Đi theo mọi người tới bên trong nhà ăn, Trương Ninh mới biết được trong nhà còn có hai vị lão nhân.
“Đây là ông ngoại bà ngoại Điềm Điềm đó.”
“Các ngài khỏe.” Trương Ninh lễ phép cười chào hỏi.
Thư lão thái thái thấy Trương Ninh, vốn dĩ không vui vẻ, thấy nàng cười rộ lên, tâm tình cũng lập tức tốt lên, cũng cười nói: “Ai, được rồi, ngồi ăn cơm đi.”
Thư lão gia tử bên cạnh nhìn Trương Ninh vài lần, lại híp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm người ta.
Trương Ninh cảm giác được ánh mắt hắn, có chút hơi hơi không thích ứng.
Thư lão thái thái thấy thế, trộm lôi kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn chằm chằm người ta làm gì?”
“Ngươi có cảm thấy hay không, nàng lớn lên rất giống một người.”
Mọi người vừa nghe, đều theo bản năng nhìn về phía Trương Ninh.

Trương Ninh cũng mở to hai mắt nhìn, có chút ngơ ngác.
Thư lão thái thái nhìn một chút, cũng cảm thấy rất quen thuộc, rồi lại không thể nói giống ai.

Trong ấn tượng của nàng, nhưng không cái lão bằng hữu nào trông như vậy a, chẳng lẽ lớn tuổi, trí nhớ không tốt? Suy nghĩ nửa ngày không nhớ tới, nàng hỏi: “Giống ai a?”
Thư lão gia tử nói: “Ngươi lúc trẻ tuổi, còn không phải là bộ dáng này? Khi đó ngươi ăn mặc sườn xám, thắt hai cái bím tóc……” Hắn vừa hồi tưởng, vừa có chút hoài niệm miêu tả tình cảnh năm đó.
“Nhìn ngươi nói bậy kìa.” Thư lão thái thái cười vỗ vỗ cánh tay hắn, “Được rồi, ăn cơm, ngươi người này thật là càng già càng thích nói bậy.

Ngươi nói như vậy, cô nương này không phải ngượng ngùng sao?”
Thư Vân thấy hai lão khó được vui vẻ như vậy, cười đối với Trương Ninh nói: “Ta đã lâu không thấy cha nương ta vui vẻ như vậy.”
“Đúng vậy, cái này ta có thể làm chứng.” Lưu Viễn Sơn lập tức giơ một bàn tay lên, “Hai lão mỗi lần tới a, đều là xụ mặt, đặc biệt nghiêm túc, lần này có thể nói giỡn như vậy, ta có chút thụ sủng nhược kinh đó.”
Trương Ninh không nghĩ tới Lưu Viễn Sơn còn có một mặt nói giỡn như vậy, lập tức liền có chút buồn cười, lại cảm thấy thất lễ, chỉ có thể chịu đựng, hơi hơi lộ ra một cái tươi cười lễ phép.
Thư Vân cười nói: “Chúng ta hai nhà cách gần, về sau cần phải thường tới chơi.”
“Được, Thư a di.” Trương Ninh cười đáp ứng, trong lòng suy nghĩ, người trong nhà này có đôi khi nhìn rất nghiêm túc, nhưng nhưng thật ra đều rất hiền hoà.
Lưu Điềm Điềm thấy mọi người đều thích Trương Ninh, trong lòng liền càng thêm không thoải mái.


Đặc biệt là nhìn cha nương nàng cùng ông ngoại bà ngoại ngày thường sủng nàng nhất cũng đối với Trương Ninh mặt đầy tươi cười như vậy, còn cùng nàng nói giỡn, cảm giác giống như đồ vật chính mình thích nhất bị người khác đoạt mất, còn có một loại cảm giác chua lòm.
Nàng cúi đầu nhìn mặt bàn chốc lát, đột nhiên cười đối với Trương Ninh nói: “Ngươi từ nông thôn lại đây, hẳn là không có ăn qua mấy thứ này đi.

Nương ta cố ý chuẩn bị đấy, ngươi ăn nhiều một chút đi.”
Lời nàng vừa thốt ra, trên bàn nháy mắt xuất hiện không khí xấu hổ.
Lưu Viễn Sơn trên mặt hiện gân xanh, “Điềm Điềm, ngươi ăn của ngươi, đừng lắm miệng.”
Lưu Điềm Điềm bĩu môi nói: “Ta không phải đang tiếp đón khách nhân sao?”
Trương Ninh cầm chiếc đũa, cười nói: “Lưu tiểu thư có thể chưa đi qua nông thôn, hiện tại nông thôn cùng trước kia không giống nhau.

Hiện tại cuộc sống mọi người đều rất tốt, dân chúng thịt cá đều có thể ăn.

Về sau có cơ hội, cũng muốn mời Lưu tiểu thư đi nông thôn chơi, cũng có thể nhìn xem cuộc sống dân quê, rốt cuộc quốc gia hiện tại phát triển tốt, về sau dân quê vào thành sẽ càng ngày càng nhiều, miễn cho Lưu tiểu thư đến lúc đó hiểu lầm thì không tốt.”
“Đúng vậy, không biết còn nói bậy, ta tuy rằng Hán ngữ học không tốt, nhưng còn nhớ rõ có một câu gọi là gì nhỉ…… Đúng rồi, gọi là mắt chó xem người thấp.

Ha ha ha.

Ta nói đúng không?” Thư Tinh cười hỏi Thư mẫu ngồi ở bên cạnh nàng.
Lưu Điềm Điềm bị hai người chế nhạo như vậy, sắc mặt tức khắc cực kì khó coi.
Thư mẫu sẽ không để khuê nữ chính mình mất mặt, sẽ không quản chuyện này.

Thư Triển cảm thấy nữ nhi chính mình giữ gìn mặt mũi đồng bọn hợp tác như vậy cực kì nên làm, cho nên cũng không hé răng.

Đến nỗi Lưu Viễn Sơn cùng Thư Vân, lúc này cũng không có ra mặt giúp đỡ nữ nhi, đều chỉ coi giống như không nghe thấy.
Còn Thư gia nhị lão có chút không vui vẻ, cảm thấy Thư Tinh mới vừa nói ngôn ngữ quá mức vũ nhục.

Thư lão thái thái mắt nhìn Trương Ninh, ánh mắt trước đó nhìn hiền lành liền biến thành xem kỹ vài phần.

Nàng nhấp môi một chút, nói: “Thư Tinh, ngươi là tỷ tỷ, không thể nói Điềm Điềm như vậy, ta trước kia không dạy qua quy củ cho ngươi sao?”
Thư Tinh nghe vậy, cười nói: “Nga, hóa ra thành ngữ ta nghĩ sai rồi, ta đây trở về lại cố gắng đọc sách.”
Thư lão thái thái mày nhíu lại càng chặt.
Tuy rằng không có hại, nhưng bữa cơm này ăn xong, Trương Ninh cũng không phải rất vui vẻ.

Nàng quyết định mặc kệ Thư Vân mời nàng tới chơi, có phải thật lòng hay không, nàng về sau đều phải tận lực tránh đến đây.

Bằng không gặp Lưu Điềm Điềm này, nàng đều có thể cảm thấy khó chịu.
Cơm nước xong, Thư Tinh liền phải đưa Trương Ninh trở về.

Hai người đi đến cửa sân, Thư Tinh mới cười nói: “Chuyện hôm nay ngươi đừng để ở trong lòng, nhà này chỉ có Lưu Điềm Điềm kia không đàng hoàng, ngươi coi như nàng là chó điên là được.


Nàng cả người chính là bị cô cùng ông bà nội ta sủng ái đến toàn thân đều là bệnh công chúa.

Ta cùng ngươi nói, nàng khi còn nhỏ cùng ta đoạt đồ vật, còn không cho nương ta ôm ta, thế nào cũng phải ôm nàng, bằng không liền khóc.

Trưởng thành liền ghê tởm hơn, cả người một bộ sắc mặt khắc nghiệt, ta không nghĩ ra, cô cô dượng ta đều là người chính trực, như thế nào liền sinh ra người như vậy.”
Trương Ninh cười nhìn nhà Lưu gia, “Người như vậy tuy rằng khiến người khác ngại ngùng, nhưng cũng là có người thật lòng yêu thương mới có thể biến thành như vậy.

Cho nên a, rất làm người hâm mộ.”
“Có cái gì tốt để hâm mộ, về sau có nàng tự chịu.” Thư Tinh không cho là đúng.

Dù sao cha nương nàng thương nàng là được, cái Lưu Điềm Điềm kia, cũng chỉ so với nàng được gia gia nãi nãi thương nhiều hơn thôi.

Nàng cũng không thèm.
Trương Ninh cười nói: “Được, không hâm mộ, chúng ta đều có cuộc sống tốt đẹp của chính mình, làm gì hâm mộ người khác.”
“Ninh Ninh.” Hai người đang nói chuyện, Trương Ninh liền nghe thấy tiếng Tống Kiến Quốc.

Nàng nhìn ra bên ngoài liền thấy Tống Kiến Quốc ở dưới đèn đường đi tới đây, quần áo trên người vẫn là đồng phục làm việc đó, cũng chưa đổi đâu.
“Có người tới đón ngươi?” Thư Tinh tò mò nhìn Tống Kiến Quốc, suy đoán không phải vị trượng phu kia của Trương Ninh ở viện kiểm sát làm việc sao.
Trương Ninh hạnh phúc cười gật đầu, “Là trượng phu ta tới, ta đi về trước.

Quay đầu lại nói, chuyện chúng ta tâm sự hợp tác, ta hôm nay tìm thấy chỗ mới, nếu ngươi có thời gian, ta hai cùng đi xem.” Hôm nay đi một chuyến, nàng có thể xác định việc này thành công rồi.
Quả nhiên, Thư Tinh khẳng định cười nói: “Được, ngày mai buổi sáng 9 giờ, ta lái xe đến dưới lầu nhà các ngươi đón ngươi, đi xem trước nhà xưởng mới, lại đi quán cà phê kia của ta nói chuyện hợp tác.”
“Được, ngày mai gặp.” Trương Ninh nói xong, liền vẫy vẫy tay, xoay người đi đến chỗ Tống Kiến Quốc.
Thư Tinh đứng ở cửa sân, không xa không gần vừa lúc nhìn thấy Trương Ninh chạy đến bên người Tống Kiến Quốc, Tống Kiến Quốc đón lại, duỗi tay thật cẩn thận đỡ cánh tay của nàng.

Còn truyền đến loáng thoáng tiếng nói chuyện.
Nàng nghĩ, Trương Ninh thật sự không cần hâm mộ người khác.

Sự nghiệp cùng gia đình đều tốt như vậy, quả thực là hoàn mỹ.

Còn Lưu Điềm Điềm như vậy, về sau có mình nàng tự chịu.
Lúc này bên ngoài tường ngoài đại viện quân bộ, hai cái người cõng túi đang nghĩ ngợi tới dậm chân nhìn vào bên trong, bất đắc dĩ tường viện quá cao, nhìn không thấy bên trong.

Nhưng nhìn sân khí phái như vậy, cửa có những thủ vệ trang bị súng, quả thực chính là những chỗ đại quan đó ở bên trong.
“An tử, ngươi nói muội muội ngươi thật là ở bên trong sao?”
“Chắc là vậy, người ta không phải nói rồi sao, làm đại quan trong quân khu đều là ở bên trong đại viện tử này.”
Tống Hồng Mai hai mắt tỏa ánh sáng, “Trời ơi, muội muội ngươi đây là gặp đại vận a, ở nơi này.”
Trương An trong lòng cũng kích động, nhưng lại lo lắng, “Hồng Mai, ta ở chỗ này cũng vô dụng a, đều không có người quen biết, làm sao đây?”
Tống Hồng Mai có rất nhiều biện pháp, “Ta chờ trước, nhìn cô nương trẻ tuổi gần sát như muội muội ngươi, liền đi hỏi người ta một chút có phải họ Lưu hay không.”.


Bình luận

Truyện đang đọc