TRÙNG SINH TIỂU NƯƠNG TỬ GHI VIỆC (KÝ SỰ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ)

Edit: Meomeo88

“Đây là làm sao vậy?” con thứ hai Hạ gia Hạ Minh Viễn, nam nhân của Chu Vân, vừa ra cửa phòng thì thấy sắc mặt Chu Vân không thật tốt, lập tức hỏi.

“Nương!” Đi theo phía sau Hạ Minh Viễn, là trưởng nữ của Chu Vân và Hạ Minh Viễn, Hạ Tiểu Nguyệt năm nay bốn tuổi.

“Không có việc gì.” Không để ý đến Hạ Tiểu Nguyệt kêu gọi, Chu Vân nhìn Hạ Minh Viễn lắc đầu, thuận tay ôm lấy nhi tử đang trong lòng Hạ Minh Viễn, Hạ Tiểu Tuấn.

Hạ Tiểu Tuấn hơn một tuổi là nam đinh đời sau duy nhất của Hạ gia, rất được Hạ lão cha và Lưu thị yêu thích. Đây cũng là nguyên nhân căn bản củng cố địa vị vững chắc của Chu Vân ở Hạ gia.

“Hả, tôn tử mập mạp của nãi nãi (bà nội)đã rời giường? Mau cho nãi nãi ôm một cái.” Hạ Tiểu Tuấn xuất hiện, nhất thời giảm bớt bất mãn của Lưu thị với Chu Vân. Từ trong tay Chu Vân đón lấy Hạ Tiểu Tuấn bụ bẫm, vui vẻ đến không khép được miệng.

Nhìn hình ảnh chói mắt Lưu thị một lòng một dạ ôm Hạ Tiểu Tuấn vui vẻ, Tưởng Xuân Hương sắc mặt thật sự không thế nào đẹp. Nhà nàng ta chỉ có một tiểu nha đầu hai tuổi Hạ Tiểu Hà, nói làm sao cũng không sánh bằng tôn tử mập mạp Hạ Tiểu Tuấn này.

“Nương, con đói bụng.” Hạ Tiểu Nguyệt không phải lần đầu tiên bị Chu Vân làm lơ. Lúc đầu còn sẽ thương tâm, hiện nay lại là không thèm để ý.

Có một số việc, quen rồi thì tốt.Tuy rằng Hạ Tiểu Nguyệt  tuổi còn nhỏ, cũng đã học được nhìn sắc mặt trưởng bối. Trong nhà trưởng bối đều chỉ thích đệ đệ, đây là sự thật nó rất chắc chắn. Không muốn đói bụng, nó không thể chờ đợi nương phát hiện, chỉ có thể một mực kêu đòi yêu cầu của nó.

Nghe thấy Hạ Tiểu Nguyệt kêu đói, sắc mặt Chu Vân khẽ thay đổi, bất giác nhìn nhìn phòng bếp.

“Nương, con đi kêu Minh Chí và tiểu Hà ra ăn sáng.” Chu Vân có thể chịu đựng không nói với Hạ Minh Viễn, Tưởng Xuân Hương lại không nhịn nổi muốn về phòng nói sự việc vừa phát sinh cho nam nhân nhà nàng ta Hạ Minh Chí.

Mắt thấy Tưởng Xuân Hương nói xong lập tức tự đi về phòng, Lưu thị cũng không để ý quá nhiều, cứ thế ôm Hạ Tiểu Tuấn đi nhà chính.

Hạ Tiểu Nguyệt thật cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Vân, không nói lời nào lựa chọn đi theo phía sau Lưu thị, đi đến nhà chính ngồi chờ ăn cơm.

Ba huynh đệ Hạ gia, Hạ Trăn trầm mặc ít lời, Hạ Minh Viễn chất phát thật thà, duy nhất lãoTam Hạ Minh Chí là hoạt bát.

Trong lòng biết nam nhân nhà mình cho dù biết chuyện vừa rồi cũng sẽ không nói gì nhiều, Chu Vân cũng chưa từng nghĩ tới cáo trạng với Hạ Minh Viễn. Không cần thiết, cũng không có tác dụng.

Trái lại Tưởng Xuân Hương, vừa vào phòng đã nói cho Hạ Minh Trí nghe chuyện Hạ Trăn ở trong phòng bếp giúp Mạc Như Nghiên làm cơm sáng: “Minh Chí ngươi là không nhìn thấy, đại ca chỉ kém không lấy ta và nhị tẩu làm đại ác nhân, căn bản nhìn cũng không nhìn một cái.”

“Vậy có thể trách đại ca ta?” Tức giận trợn mắt nhìn Tưởng Xuân Hương, tâm tình Hạ Minh Chí lập tức không tốt, “ Cho dù ngươi và nhị tẩu có ý tưởng với đại tẩu, cũng không nên để đại ca ta nấu cơm! Nhà ai có quy củ nam nhân xuống bếp nấu cơm? Không nói nương ta mắng chửi người, đến ta cũng muốn mắng ngươi hai câu.”

“Ta nào nghĩ được đại ca sẽ như vậy?” Bị Hạ Minh Chí một ngụm một cái “Đại ca ta”  đâm nghẹn khuất không thôi, Tưởng Xuân Hương tức giận dậm chân một cái, “Nói giống như ta cố ý để đại ca nấu cơm, sau đó giống như tự mình chờ bị mắng. Ngươi có bản lĩnh mắng ta, làm sao không đi nói đại ca, bảo hắn về sau đừng như vậy, làm hại ta và nhị tẩu ở nhà đều không tốt làm người.”

“Ngươi có sức lực như vậy, ngươi cứ tự mình đi tìm đại ca ta nói!” Thấy Tưởng Xuân Hương không những không có hối hận nhận sai, ngược lại khí thế kiêu ngạo, Hạ Minh Chí lửa giận bùng lên, “Tưởng Xuân Hương ta cảnh cáo ngươi, ngươi và đại tẩu nhị tẩu đấu tâm nhãn như thế nào, ta đều mặc kệ ngươi. Nhưng mà ngươi còn lại dám để đại ca ta xuống bếp nấu cơm, xem ta thu thập ngươi như thế nào!”

Giọng điệu Hạ Minh Chí thật hung ác, sắc mặt xanh mét, vừa nghe đã không nghĩ là đang nói đùa.

Tưởng Xuân Hương vốn chột dạ nháy mắt đã ỉu xìu. Tuy rằng đối với hành động hôm nay của Hạ Trăn vẫn như cũ hết sức không vui, lại cũng không thể không ngậm miệng không nói. Nàng ta dám đánh cuộc, nếu như nàng ta lại nói nửa câu Hạ Trăn không tốt, Hạ Minh Chí khẳng định động thủ với nàng ta!

Tuy rằng cho tới ngày hôm nay, Hạ Minh Chí còn không có đánh qua nàng ta, nhưng là Tưởng Xuân Hương gả tới Hạ gia chừng ba năm, đây là lần đầu tiên bị Hạ Minh Chí gọi ra cả họ tên cảnh cáo.

Nồng đậm cảm giác nguy cơ, dần nổi lên trong lòngTưởng Xuân Hương, làm cho Tưởng Xuân Hương không dám tiếp tục nói linh tinh.

Chờ đến một nhà ba người Hạ Minh Chí đi vào nhà chính, cơm sáng đã bày lên bàn.

“Đại ca bỏ xuống đi, ta tới làm được rồi.” Chu Vân là thật sự bị Hạ Trăn bức cho không có biện pháp.

Lúc trước ở phòng bếp chỉ có Lưu thị một người thấy, hiện tại tốt rồi, bởi vì Hạ Trăn giúp bưng bát lấy đũa, để cho Hạ lão cha và Hạ Minh Viễn đều thấy.

Trước không nói sắc mặt khó coi của Hạ lão cha lúc này, dù sao từ trước đến nay Hạ lão cha đều mặc kệ chuyện trong nhà, liền tính bất mãn cũng sẽ không nhiều lời. Nhưng Hạ Minh Viễn......

Mà ngay cả Hạ Minh Viễn đối với nàng trước sau như một nói gì nghe nấy, lại cũng nhiều lần cau mày với nàng.

Tình cảnh này, thật làm Chu Vân kinh hãi.

Chu Vân biết, Hạ Trăn ở cái nhà này địa vị rất khác biệt. Già che chở, nhỏ kính trọng. Nhưng nàng không nghĩ tới, sức nặng của Hạ Trăn ở trong mắt trong tâm Hạ gia, càng nặng hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng. Cho nên lúc này nàng ta mới như vậy, cứ như vậy trở thành ác nhân không được ưa thích.

Vốn là muốn ra oai phủ đầu với Mạc Như Nghiên. Hiện giờ tốt rồi, nàng đệ muội này đã gả vào cửa năm năm, trái lại bị đại ca chồng cho sắc mặt xem. Thật đúng là...... khiến cho người ta hổ thẹn khôn xiết.

So với Chu Vân khó làm người, Tưởng Xuân Hương phản ứng trực tiếp hơn nhiều. Dù sao Hạ Trăn tự mình muốn động thủ, nàng giả bộ không nhìn thấy, thờ ơ xem Hạ Trăn rốt cuộc có thể làm đến bước nào.

Nhưng mà, Tưởng Xuân Hương muốn ngồi không ăn sẵn, thờ ơ lạnh nhạt, Hạ Minh Chí lại không cho nàng ta cơ hội này.

“Còn thất thần làm cái gì? Có chút năng lực phân biệt hay không?” Ở trước mặt cả nhà, Hạ Minh Chí quát lớn Tưởng Xuân Hương “Ta......” Tưởng Xuân Hương vô ý thức muốn tranh luận, nhưng chạm đến ánh mắt uy hiếp của Hạ Minh Chí, cuối cùng nàng ta vẫn phải mềm xuống.

Nhếch miệng, Tưởng Xuân Hương không tình nguyện đi về phía Hạ Trăn, không hề có thành ý lặp lại một lần Chu Vân nói: “Đại ca bỏ xuống, ta đến làm cho.”

Ngay cả lời nói của Chu Vân có thành ý như vậy, đều không có đổi được Hạ Trăn đáp lại. Lời này Tưởng Xuân Hương vừa nói ra, hiệu quả càng là rõ ràng.

“Được rồi, đều ngồi xuống ăn cơm!” Bị thái độ của Tưởng Xuân Hương chọc đến càng thêm bực dọc, Lưu thị đen mặt gõ gõ chén, ngập tràn lửa giận đều trút hết ra, “Sớm đã làm gì? Hiện tại nghĩ đến muốn hỗ trợ? Nói ra đều mất mặt!”

Một câu “Mất mặt”, đâm vào trên mặt Chu Vân nóng rát như thiêu đốt. Không hề gì như Tưởng Xuân Hương, cũng không thể chịu đựng, xị mặt xuống.

“Ta mặc kệ hai người các ngươi hôm nay rốt cuộc là chuyện làm sao, trong lòng lại đánh cái tính toán gì. Ta vẫn là câu nói kia, ta còn chưa có chết, cái nhà này không tới phiên các ngươi làm. Các ngươi nếu muốn sĩ diện,vênh váo ở Hạ gia, si tâm vọng tưởng!” giọng nói Lưu thị rơi xuống, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Chu Vân vàTưởng Xuân Hương cúi đầu không có lên tiếng, Hạ gia những người khác cũng không mở miệng.

Mạc Như Nghiên đi vào sau cùng. Thực trùng hợp,  không có nghe được một hồi răn dạy mới vừa rồi kia.

Bày lên trên bàn đĩa thức ăn đang bưng trên tay, Mạc Như Nghiên nhìn Hạ lão cha và Lưu thị: “Cha, nương, có thể ăn cơm rồi.”

Vốn là bầu không khí cứng nhắc lạnh lẽo, bởi vì câu nói này của Mạc Như Nghiên, nứt ra khe hở.

Hạ lão cha buông trong tay tẩu thuốc, cầm lấy đũa trước tiên, ăn cơm!

Có Hạ lão cha tỏ thái độ, Lưu thị cũng không xưng mặt nữa, không vui vẻ buông một câu: “Ăn cơm ăn cơm.”

Mạc Như Nghiên có chút không rõ nguyên do nhìn về phía Hạ Trăn. Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao bầu không khí trong phòng không bình thường?

Hạ Trăn không có đáp lại nghi hoặc cho Mạc Như Nghiên, chỉ gắp đồ ăn đặt vào trong chén Mạc Như Nghiên. Sau đó, mới cúi đầu, bắt đầu ăn.

Mạc Như Nghiên ngẩn người, cũng mặc kệ Hạ Trăn cúi đầu nhìn không thấy, vẫn nhìn Hạ Trăn nở nụ cười nhẹ cảm kích.

Bình luận

Truyện đang đọc