TRÚNG THƯỞNG RỒI



Trịnh Hạo vừa bước ra khỏi thang máy bệnh viện liền chạy bên phòng phẫu thuật, tôi mặc một bộ váy đuôi cá ôm sát người, cả đoạn đường đều đuổi không kịp cậu ta.

Trịnh Dị ngồi trên ghế trước phòng phẫu thuật, khuỷu tay chống xuống đầu gối, hai tay đan vào nhau kê dưới cằm, sắc mặt nặng nề.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh Hạo còn chưa đi tới đã gấp gáp mở miệng hỏi.

Trịnh Dị quay đầu nhìn cậu ta, tức khắc nhìn thấy cả tôi đang theo sau: "Sao em lại tới đây?"

"Chị Thư Niệm tổ chức party cho Aaron, bọn em đi chung." Trên đường đến tôi đã kể với Trịnh Hạo mình đang quen Trịnh Dị, không đợi tới tôi kịp mở miệng, cậu ta đã nhanh chóng giải thích mấy câu, lại nói tiếp: "Bố làm sao thế, ban sáng vẫn ổn mà?"

Trịnh Dị nhìn tôi, không nói gì.

Tạ Lam, Mẹ Trịnh Hạo đứng bên cạnh nhìn thấy con trai tới, lập tức mất sức khuỵ xuống, nghẹn ngào chỉ vào Trịnh Dị: "Tôi chưa thấy đứa con trai nào bất hiếu như anh, bố anh vốn đã sắp khoẻ lại rồi..."

Trịnh Hạo nghiêm chỉnh khác thường, cau mày ngăn Tạ Lam định lao tới chỉ trích Trịnh Dị: "Được rồi mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi! Giờ không phải lúc để nói chuyện này, đông người như vậy không thấy xấu hổ sao! Rốt cuộc là bố bị sao?"

Tạ Lam miễn cưỡng trấn tĩnh lại một chút, nước mắt vẫn tiếp tục rơi: "Bố con bị chọc cho tức... Lần trước làm phẫu thuật hỗ trợ xong vốn khôi phục khá ổn, hôm nay lại tự dưng phát bệnh, bác sĩ nói có thể là nghẽn mạch máu giai đoạn cuối.. Mẹ cũng không hiểu, không biết còn phải cấp cứu bao lâu."

Bác sĩ vào phòng phẫu thuật cả rồi, không có ai ra ngoài trao đổi tình hình cấp cứu, chỉ đành biết đợi. Trịnh Hạo kéo Tạ Lam sang dãy ghế gần đó ngồi, nhỏ giọng an ủi bà ta.

Trịnh Dị nhíu mày, ánh mắt nhìn mông lung vào một điểm, một lúc lâu không động đậy.

Tôi nhấc gót bước tới, ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của anh ấy.

Trịnh Dị quay đầu nhìn tôi, tôi miết lấy mu bàn tay anh ấy, anh ấy ngừng một lát rồi lật sang nắm lấy tay tôi.

Tôi thấp giọng: "Sẽ không sao đâu, anh đừng nghĩ ngợi lung tung."

Trịnh Dị gật đầu, chầm chậm thở ra.


Khoảng nửa giờ sau, có bác sĩ từ trong phòng bước ra, gấp rút đi về hướng phòng y tá, Trịnh Dị cũng Trịnh Hạo lập tức đứng dậy hỏi thăm tình hình.

Bác sĩ tháo khẩu trang vừa đi vừa nói: "Bệnh nhân được đưa tới khá kịp lúc, bác sĩ chính đã khống chế được bệnh nhưng vẫn đang tra nguyên nhân phát bệnh đột ngột, mọi người đừng nôn nóng."

Nói xong gật gù như muốn an ủi rồi đi tìm y tá giao việc.

Mấy người nhà họ Trịnh thở phào nhẹ nhõm, Tạ Lam ôm ngực cảm ơn trời đất rồi thấp giọng rủ rỉ với Trịnh Hạo: "Bố con còn chưa ăn cơm tối, đang yên đang lành bị con trai mình ép cho đỏ mặt tía tai cãi nhau hơn một tiếng đồng hồ, bác sĩ đã nói rồi, không được để cảm xúc làm ảnh hưởng..."

Bà ta nói mãi không ngừng, Trịnh Hạo cau mày đôi lúc liếc sang Trịnh Dị nhưng cũng không cắt lời bà ta.

Tôi kéo kéo Trịnh Dị: "Anh cũng chưa ăn tối đúng không? Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, xuống kiếm gì ăn, tiện thể mua ít đồ uống cho mọi người."

Bệnh viện ban đêm ít người,bên trạm cấp cứu đôi lúc sẽ có vài người bệnh được đưa tới, Tôi cùng Trịnh Dị xuống tầng dưới, bước về phía cửa hàng tiện lợi.

Anh ấy mặt mày nặng nề, tôi muốn giúp anh ấy giảm bớt tí áp lực: "Hôm nay xấu hổ chết mất, Thư Niệm không có nói với em party tổ chức ở quán bar, em chọn đại cái váy rồi đi, chả ăn nhập gì với không khí..."

Tôi còn chưa nói xong, Trịnh Dị tự dưng trầm giọng: "Đừng có nhắc Thư Niệm với anh."

Tôi ngờ nghệch đơ cả ra, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Em biết anh ghét chị ta... vốn còn định hỏi anh, sao ban đầu lại chia tay với chị ta, có chuyện gì hả?"

Bố Trịnh Dị vẫn đang được cấp cứu, thật sự thì đây không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng khi không bị anh ấy hất cho gáo nước lạnh, tôi không khỏi có chút ngơ ngác.

Trịnh Dị lại không trả lời tôi, anh ấy ngừng bước hỏi tôi: "Sáu tỷ của em, với em có quan trọng không?"

Tôi có hơi ngu ngơ, gật gù, hồn nhiên nói: "Quan trọng chứ."

Trịnh Dị: "..."

Nhìn thấy dáng vẻ không thèm lên tiếng của anh ấy, tôi liền nhanh chóng lắc đầu: "Không có quan trọng, một chút cũng không."

Trịnh Dị khô lời nhìn tôi, một lúc sau bỗng bật cười, có vẻ vui hơn tí, lại có vẻ rất bất lực, anh ấy vươn tay cuộn lấy tay tôi: "Ban nãy không nên nạt em, anh sai rồi."

Tôi vô cảm nhìn anh ấy: "Anh cũng biết là ban nãy anh nạt em hả?"

Trịnh Dị gật đầu, chột dạ nhìn tôi vài lần, đằng hắng giọng rồi làm như không có gì xảy ra.

Tôi thừa cơ lên tiếng hỏi: "Sao tối nay lại cãi nhau với bố anh? Vẫn là vì chuyện sản nghiệp nhà họ Trịnh sao?"

"Ừ." Trịnh Dị mỏi mệt gật đầu, lúc lâu sau lại nói: "Ông ấy muốn anh kết hôn với Thư Niệm."

Tôi cảm thấy miệng mình há hốc tới nhét được cái trứng gà.

"Tại sao cơ?" Tôi khó mà tin được: "Không phải Thư Niệm nghèo lắm sao? Bố anh muốn thu nhận người vô gia cư làm từ thiện à?"

Trịnh Dị nhướng mày: "Sao em lại biết Thư Niệm nghèo?"

"Nghe đồn á." Tôi nói cho anh ấy tí tin tức ít ỏi mình biết được: "Chồng Thư Niệm năm mươi mấy tuổi, con riêng với vợ trước lớn bộn cả rồi, chồng chị ta giàu mà đúng không, vừa chết cái cả đám nhào vô chia năm sẻ bảy, tranh nhau tài sản, sau đó Thư Niệm ăn không nổi nên về nước."

"Em cũng không ngốc hoàn toàn." Trịnh Dị nghe rồi nhìn tôi cười: "Nhưng mà bản em kể rời rạc chắp vá không hết chuyện, Thư Niệm sống với chồng cô ta sáu, bảy năm, trong di chúc của chồng cô ta có nói để lại một phần cổ phần của một công ty lại cho cô ta, có cái mấy đứa con riêng cho rằng di chúc không có hiệu lực, đang trong quá trình giải quyết pháp lý, sắp có kết quả rồi."

"Vậy thì sao?" Tôi vẫn mơ hồ như cũ: "Mớ cổ phiếu của chị ta đáng giá lắm hả? Bố anh muốn gả anh đi hả?"

Trịnh Dị nhìn tôi, chẳng nói gì.

Tôi: "..."

"Không phải vẫn chưa biết được kết quả sao, sao bố anh chắc được Thư Niệm sẽ thuận lợi nhận được thừa kế chứ?" Tôi khó hiểu: "Bên anh cũng nhà cao cửa rộng lắm mà, còn thiếu chút đỉnh tiền này của chị ta sao?"

"Không phải là vấn đề tiền bạc..." Trịnh Dị khẽ cau mày.

"Trịnh Thị làm kinh doanh, các tập đoàn kinh doanh lớn đều có chuỗi cung ứng và kỹ thuật quản lí kho hoàn chỉnh. Trước đây đều là thị trường offline, năng lực cung ứng và nhập kho của Trịnh Thị luôn dẫn đầu trong giới, nhưng hệ thống cấp bậc đã cũ, tim của ông ấy lại có vấn đề, khó mà quản lý được, mấy năm gần đây nội bộ càng lúc càng hỗn loạn, kỹ thuật ngoài ngành lại càng lúc càng tối tân, thêm vào yêu cầu của giao dịch online với hiệu quả logistic, quản kho với cung ứng đều là trọng tâm của vấn đề, các doanh nghiệp trẻ đều không ngừng bật lên, hệ thống của Trịnh Thị hiện giờ đã rớt top rồi."


"Cái công ty mà Thư Niệm nắm cổ phần có hệ thống điều chỉnh chức năng và thiết bị quản lý tự động hoá, hoàn toàn có thể giải quyết được khó khăn hiện tại của Trịnh Thị."

Tôi nghe nửa rõ nửa ngơ, nhưng cũng hiểu rằng: "Bởi vì chị ta có cổ phần, nên lập team với chị ta có thể trực tiếp sử dụng kỹ thuật của công ty đó?"

Trịnh Dị gật đầu: "Các doanh nghiệp thực thể đều muốn nắm được kỹ thuật của công ty đó, một là có thể nhận giới hạn theo chính sách, hai là có thể dựa vào bố trí hiện tại của nó, muốn thu mua được thì cũng cần phải có đủ hiện kim hỗ trợ. Huống hồ gì với năng lực hiện tại của Trịnh Thị, dù tiến hành một số động thái tư bản cũng khó mà nắm được nó."

"Ồ..." Tôi thấu hiểu gật đầu, nhìn anh ấy nói: "Em có câu không biết có nên nói không..."

"Không nên nói." Trịnh Dị trừng tôi, còn nhéo tay tôi một cái: "Đừng có tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, Trịnh Thị đi tới ngày hôm nay là do báo ứng của nó, em đem tiền đập vào, với tình huống hiện tại, bảo đảm mấy năm nữa sẽ ăn sạch tiền em."

Trịnh Dị ném cho tôi một cái nhìn cảnh cáo, tôi rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.

"Không có kỹ thuật thì sản nghiệp gia tộc anh không phải sẽ chìm luôn sao? Tôi tiếc nuối: "Sau này anh không phải phú tam đại nữa rồi, em hoài nghi sâu sắc về mắt nhìn bạn trai của mình, bạn trai còn không giàu bằng em."

Trịnh Dị: "..."

Trịnh Dị vô cảm nói: "Giờ hối hận vẫn còn kịp."

Tôi cười cười không nói, ngẫm nghĩ rồi hỏi anh ấy: "Vậy chuyện này phải giải quyết sao?"

"Không biết, cái đống lằng nhằng này là của Trịnh Triệu Hoà, đừng có đội lên đầu anh, bởi vậy hồi nãy anh mới bảo em sau này đừng có nhắc Thư Niệm." Có vẻ tâm trạng Trịnh Dị đã ổn hơn, bình thản nói: "Đợi ông ấy tỉnh, anh có thể cho ông ấy một phương pháp hữu hiệu."

"Phương pháp gì?"

Trịnh Dị đầy hàm ý bảo: "Ông ấy không phải còn Trịnh Hạo sao? Trịnh Hạo có thể cưới Thư Niệm."

Tôi: "..."

Tôi với Trịnh Dị mua mấy cuộn cơm nắm trong cửa hàng tiện lợi, hâm nóng cho anh ấy ăn mấy cái, lại mua thêm mấy bình nước, chuẩn bị mang lên cho Trịnh Hạo với mẹ cậu ta.

Trịnh Dị ăn liên tiếp mấy nắm cơm vài đồng cũng không giống với đám người thường chúng tôi, tuy là ăn miếng lớn nhưng trông cực ấm lòng mát mắt, rõ là anh ấy đang đói lắm, ăn hết hai cái lại ăn thêm một cái.

Tôi tử tế nhìn anh ấy với ánh mắt của người mẹ, đột nhiên nhớ đến một việc: "Anh vẫn chưa nói với em sao lại chia tay với Thư Niệm."

Trịnh Dị ngẩng đầu nhìn tôi, chầm chậm nuốt xong miếng cuối rồi mới nói: "Em không cần phải biết."

Tôi cực kỳ ngơ ngác: "Tại sao? Em phát hiện anh cực kỳ bí mật chuyện này, không lẽ hai người chia tay là vì chị ta cắm sừng anh?"

Trịnh Dị: "..."

Trịnh Dị đen mặt: "Em mà còn ăn nói bậy bạ nữa, anh sẽ cho em nếm thử mùi bị cắm sừng."

"Em chắc chắn sẽ chọn tha thứ cho anh mà! Yên tâm." Tôi cười tít mắt: "Giờ anh có thể nói cho em biết rồi, sao lại chia tay?"

Trịnh Dị không nói gì, mãi đến khi chúng tôi ra khỏi của hàng tiện lợi, đi được một đoạn dưới ánh đèn đường mờ tối, dưới yêu cầu không ngừng nghỉ của tôi, anh ấy mới thở dài bảo: "Vì anh không có tiền."

Tôi: "..."

Tôi bần thần lúc lâu mới đờ đẫn nói: "Có phải chị ta cũng không biết bức tranh trong văn phòng của anh là của Cézanne không?"

Trịnh Dị cũng act cool đứng hình mất năm giây, hiểu ra mới vò đầu tôi phá ra cười: "Đúng rồi, cô ta đâu có thông minh như em, vì một bức tranh mà dính lấy anh."

Tôi sầm mặt nhìn anh ấy: "Em mua được chín bức tranh của anh đấy, làm ơn đi."

Trịnh Dị không cười nữa: "Lúc lên đại học làm gì có tiền, tốt nghiệp cấp ba anh đã không lấy tiền của gia đình nữa, ra nước ngoài du học toàn nhờ vào học bổng, lên đại học thì tích cổ phiếu sống qua ngày."

Lòng tôi như bị kim châm chích, mười ngón tay đan vào nhau với anh ấy, như cảm nhận được giông tố mà anh ấy ôm lấy trong lòng bàn tay, nhưng vết chai do cuộc sống đem tới. Người bạn trai mà tôi cảm thấy là phú tam đại cool ngầu này, thật ra cuộc sống còn không bằng dân thường như tôi. Trên đời này không biết có bao nhiêu người thảm hơn anh ấy, nhưng lúc này, tôi chỉ thấy đau lòng, lúc anh ấy học cấp ba đã mất mẹ, lên đại học lại một mình tha hương nơi xứ người, tự mình gánh vác học tập ăn ở, có khi tới phí dịch vụ của mỗi giao dịch cổ phiếu đều phải toan tính.

Trịnh Dị đen mặt nhìn tôi: "Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?"


Tôi mếu máo: "Không ngờ anh còn thảm hơn em, em lúc trước dù gì cũng có bố yêu thương, tiền sinh hoạt hằng thắng đều được chuyển khoản đúng ngày, tiêu không bao giờ hết."

Trịnh Dị nhấc tay mím môi ho một tiếng: "Một hai tháng đầu đúng là thảm thật, sau đó tích cổ phiếu thu lợi không ít, lúc tốt nghiệp anh tích được cỡ mấy trăm ngàn Bảng Anh."

Tôi: "..."

Tôi vô cảm: "Coi như em chưa nói gì, cảm ơn."

Trịnh Dị đứng bên cạnh cười như được mùa, như sắp điên luôn rồi ấy.

"Em thấy mấy trăm nghìn không ít nhưng bao đây tiền trong mắt Thư Niệm chẳng đáng là bao." Trịnh Dị nói: "Lúc năm hai, năm ba, anh với cô ta vẫn ổn, ở cạnh nhau thật sự rất vui vẻ... mặt em không vui như vậy, anh nói không nổi nữa."

Tôi đưa tay nâng mép môi mình lên: "Anh nói đi."

Trịnh Dị nói: "Năm tư tốt nghiệp thạc sĩ, anh chuẩn bị đi phố Wall, cô ta không chấp nhận nên đòi chia tay với anh."

"Tại sao?"

Trịnh Dị thẳng thắn: "Theo style nói chuyện của em thì là do anh không muốn về mà kế thừa sản nghiệp, làm phú tam đại."

Thư Niệm và Trịnh Dị quen biết từ nhỏ, sau đó Thư Vân di cư sang Anh, sau khi bố mẹ lâm bệnh qua đời, Thư Niệm liền bán cả nhà tổ, cùng cô ruột nương tựa lẫn nhau. Sau này học cùng một trường đại học với Trịnh Dị, chị ta bắt đầu đánh bóng cảm giác tồn tại trước Trịnh Dị, có khí chất lại quyến rũ, tuy là mặt mũi bình thường nhưng thông minh lại biết đối nhân xử thế.

Một du học sinh đáng thương phải tự tích cổ phiếu nuôi thân như Trịnh Dị, không thể đáp ứng được mong ước từ lâu của chị ta.

Lúc đó Trịnh Dị không biết Thư Niệm nghĩ thế nào, còn Thư Niệm có phải từ lúc bắt đầu theo đuổi Trịnh Dị đã ôm mộng trở thành phu nhân tương lai của Trịnh Thị hay không thì ai mà biết được.

Thư Niệm biết được hoàn cảnh gia đình Trịnh Dị nhưng chị ta nghĩ rằng Trịnh Dị sẽ giành lấy phần thuộc về anh ấy, vậy nên luôn đợi đến khi tốt nghiệp đại học, dùng thân phận bạn gái chính thức của Trịnh Dị về nước cùng vượt qua gian khó, cuối cùng trở thành phu nhân của Trịnh Thị, vực dậy gia tộc đã sụp đổ tự bao giờ của bản thân.

Ai ngờ đâu, Trịnh Dị không tiếc mớ tài sản kia của Trịnh Thị.

Mắt nhìn của Thư Niệm không thể nói là không tốt nhưng cũng có lúc lé. Hoặc có thể nói là do chị ta quá nôn nóng, không đợi được đến lúc Trịnh Dị tự thân trở thành phú nhất đại, chị ta nôn nóng có được thân phận và địa vị để nở mày nở mặt trước bàn dân thiên hạ.

Vậy nên Thư Niệm không chút chần chừ đá bay tên nhóc nghèo Trịnh Dị, rạng rỡ gả cho một ông già hoàng thân quốc thích của nước Anh.

Tôi càng nghe càng cảm thấy Thư Niệm về nước lần này nhất định có mục đích khác.

Như Trịnh Dị đã nói, Trịnh Thị cần cổ phần trong tay chị ta, vậy liệu có phải Thư Niệm đã biết chuyện này rồi không? Chị ta về liệu có phải là do đã chuẩn bị tốt điều kiện để trao đổi với Trịnh Dị?

Nhưng chị ta chứ chần chừ không ra tay, bố Trịnh Dị đã tức xì khói tới phải nhập viện luôn rồi, chị ta còn bình tĩnh đi tìm tôi giúp lật tẩy Hạ Thanh.

Tôi không biết chuyện này còn có ẩn tình gì nhưng với hiểu biết của Trịnh Dị về mấy chuyện thâm cung bí sử này, có thể anh ấy biết Thư Niệm định làm gì.

Tôi quay đầu nhìn Trịnh Dị.

Trịnh Dị chế nhạo: "Giờ biết lý do anh với Thư Niệm chia tay rồi, có muốn cười không? Ghìm đi, coi chừng cười ra đấy."

Dưới ánh đèn đường sáng rực mà ấm áp, tôi nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."




Bình luận

Truyện đang đọc