TRƯỚC KHI LY HÔN VỢ MẤT TRÍ NHỚ


(1) Sống cùng nhau.
Học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, lịch học của Mạc Sương rất nhiều, Trác Vi Lan thì theo dự án của thầy giáo, sau giờ học đã vội vã chạy đi.
Buổi hẹn hò tối nay đã bị hủy, họ muốn gặp nhau vào cuối tuần và ngày lễ thì phải qua được cửa của Ba Trác: Ba Trác nghe nói con gái lên đại học đã yêu đương, nghỉ đông hay nghỉ hè cũng đều đi theo đối tượng về với ông bà.

Mỗi ngày ông đều lo lắng con gái cưng bị người khác bắt cóc.
Gặp nhau càng ngày càng ít, Mạc Sương nhịn không được, chạy đến thư viện chặn người.
Hôm nay Trác Vi Lan phải làm báo cáo với các bạn cùng nhóm, dự định sẽ thảo luận và tìm tài liệu ở thư viện.

Thảo luận xong, mọi người tản ra để tìm kiếm những tài liệu liên quan.

Trác Vi Lan phụ trách tìm kiếm ở lầu bốn, đang cầm tờ giấy có mã số trên tay thì bất ngờ bị một người ôm từ đằng sau.
Nàng không kịp kêu lên đã bị bịt kín miệng, vành tai bị cắn nhẹ: "Đừng sợ, tôi là Mạc Sương."
Trác Vi Lan bối rối, không giãy giụa nữa, nàng quay đầu lại thì thấy Mạc Sương đang mĩm cười.
"Chị đến đây làm gì." Nàng tức giận nói: "Em nói hôm nay đến thư viện để tìm kiếm tài liệu mà."
Mạc Sương tựa đầu lên vai nàng, buồn bực nhắc nhở: "11 giờ 17 phút, đến giờ ăn cơm rồi."
Nàng không biết nên nói cái gì, đơn giản nhất cuốn sách trên tay lên, đánh xuống đầu Mạc Sương một cái.

Mạc Sương không hài lòng, cắn nàng qua một lớp áo mỏng, siết chặc cánh tay khiến nàng cảm thấy hơi đau.
Trác Vi Lan quay đầu lại muốn nói gì đó nhưng lại bị một nụ hôn oán trách chặn lại.

Răng môi quấn quýt nhau, nàng cảm thấy khó thở, mơ hồ phát thành tiếng, cố gạt cánh tay quấn chặt không buông kia ra.

Có điều, Mạc Sương không dễ dàng buông tha như vậy.

Cô đè nàng xuống khiến cả hai kề sát nhau, dễ dàng cởi cúc áo ở giữa để ngón tay luồn vào khiến hô hấp của nàng trở nên loạn xạ.
"Mạc Sương..." Trác Vi Lan không dám trách mắng, chọn lúc nụ hôn nồng nhiệt có kẽ hở, mềm nhũn nói: "Có người."

Nàng nói đúng là xui xẻo, đúng lúc có người ở đối diện đi qua, tuy cách một cái giá sách nhưng vị trí của hai người có một khe hở, người khác có thể dễ dàng nhìn xuyên qua khe hở của giá sách.
Trác Vi Lan lo lắng, lấy lại tinh thần muốn đẩy Mạc Sương ra, nhưng điều này lại khiến nàng gấp gáp hơn, cả người nàng nóng lên, mềm nhũn không làm được gì, chỉ có thể quay lưng lại để che giấu biểu cảm trên khuôn mặt, nàng không muốn mất mặt trước Mạc Sương.
Sau đó, tiếng bước chân đã đi xa, Mạc Sương buông nàng ra, xoa xoa chóp mũi: "Hết cách rồi, em thật sự rất đáng yêu."
Trác Vi Lan tức giận nói: "Chị thật đáng ghét."
"Đừng nóng." Mạc Sương nói: "Em quay lại nhìn đi."
Trác Vi Lan quay đầu lại nhìn thì phát hiện Mạc Sương đã dựng một quyển album cực lớn, chặn khe hở của giá sách từ lâu rồi.

Nàng căng thẳng một hồi, vừa vui mừng vừa tức giận, hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Đi được một lúc, nàng cảm thấy phía sau quá im lặng nên quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một đoạn đường vắng tanh chỉ toàn lá rơi, cũng không thấy bóng dáng của Mạc Sương đâu.
"Vậy mà...không thèm dỗ mình." Trác Vi Lan tức đến muốn khóc, nàng không muốn đi nữa, chỉ đơn giản ngồi trên ghế đá ven đường hờn dỗi.
Nàng tìm cho mình một lý do: Mạc Sương làm như vậy là hơi quá trớn rồi, phải mắng cô ấy một trận.
Trác Vi Lan cảm thấy lý do này hợp lý, sau đó bắt đầu tìm người.
Không lâu sau đó, Mạc Sương đi ra từ thư viện, tay ôm một chồng sách, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Chị làm gì vậy?" Trác Vi Lan mất hứng hỏi: "Đến trường học của em để mượn sách?"
Mạc Sương lắc đầu: "Đây là tất cả sách mà em muốn tìm."
Trác Vi Lan ngây người, kiểm tra xem thì phát hiện đây thật sự là những mục được ghi trên tờ giấy: "Làm sao chị biết..."
"Tôi nghe được các em thảo luận, nên nhớ rất kỹ."
"Làm sao chị mượn được những cuốn sách này?"
Mạc Sương lấy trong túi ra một cái thẻ: "Thẻ sinh viên của em, tôi vừa tìm được lúc nãy."
"Hừ!" Trác Vi Lan tiếp tục tức giận, muốn cướp những cuốn sách đó rồi quay về ký túc xá.

Nhưng nàng phát hiện đống đồ này cực kì nặng, nàng cho rằng không tội gì phải tự mình chịu cả nên đã tìm một lý do để tha thứ: "Quên đi, chị tìm những thứ này cũng không dễ dàng gì, với lại cũng đến giờ ăn cơm rồi."
Khóe miệng Mạc Sương cong lên: "Cảm ơn Vi Lan."
"Đồ ăn ở căn tin không ngon, chúng ta ra ngoài ăn đi." Trác Vi Lan suy nghĩ một chút, dẫn Mạc Sương đến quán ăn gần trường học.
Mạc Sương gọi đồ ăn dựa theo khẩu vị của nàng, có đầy đủ các loại đồ ăn có thể khiến Trác Vi Lan ăn no nê.
Cơn giận của Trác Vi Lan cơ bản cũng không còn, nàng nhìn thấy Mạc Sương đang giúp mình gỡ xương cá, bóc vỏ tôm, thật sự không biết phải làm gì.

Mạc Sương nhân cơ hội nói: "Vi Lan, chúng ta sống cùng nhau đi."
"Hả?" Trác Vi Lan vừa nghe đã lắc đầu: "Không thể nào, ba em sẽ không đồng ý."
Mạc Sương đút một muỗng bánh bông lan, trong lúc nàng đang cảm nhận sự ngọt ngào tinh tế của miếng bánh, nói: "Chúng ta sẽ không nói cho chú biết."
"Hả?" Suýt chút nữa Trác Vi Lan đã bị nghẹn bánh, nàng trợn tròn hai mắt nhìn Mạc Sương: "Chị muốn em nói láo?"
Mạc Sương để nĩa bánh xuống, bình tĩnh hỏi: "Vi Lan, chú có biết em đang yêu đương không?"
"..." Trác Vi Lan chột dạ cúi đầu: "Nhưng em chưa bao giờ nói dối một chuyện lớn như vậy."
"Em cứ nói lịch học quá bận rộn, sau này sẽ ở lại ký túc xá." Mạc Sương chăm chú bàn kế hoạch: "Lúc cần thiết có thể nhờ bạn cùng phòng giúp đỡ, chú sẽ không phát hiện ra đâu."
Trác Vi Lan mím môi: "Nhưng...ba em sẽ không đồng ý cho em ở lại ký túc xá đâu."
"Vì sao?"
"Bây giờ em chỉ không thể về nhà buổi trưa, ở lại ký túc xá nằm một chút, trong ngăn kéo cũng không có quần áo, khăn trải bàn cũng là gia đình thuê người đến chuẩn bị.

Nếu như em nói buổi tối em cũng ở lại ký túc xá..." Trác Vi Lan suy nghĩ đến những lời cằng nhằng của ba mình, rùng mình một cái: "Chắc ông ấy sẽ mời một bảo mẫu đến để trông em quá."
Nàng nói xong, ngại ngùng quay đi, cảm thấy xấu hổ vì mình sống như một đứa trẻ.
Mạc Sương nghe xong không cảm thấy ngạc nhiên như những người khác, suy nghĩ một hồi, chỉ chỉ đầu mũi: "Tôi làm bảo mẫu cho em được không?"
Ha!" Trác Vi Lan không nhịn được bậc cười, cầm tay của Mạc Sương lắc lắc: "Em không làm được việc nhà cho chị đâu."
"Em nở lòng từ chối tôi sao?"
Trác Vi Lan ghét bỏ trừng mắt một cái: "Nếu nở thì em đã đuổi chị đi rồi."
"Vậy là đồng ý à?"
"Để em suy nghĩ."
Mạc Sương đổi vị trí, ngồi bên cạnh dính chặt lấy nàng: "Vi Lan..."
"Em nói là em đang suy nghĩ."
"Được rồi." Mạc Sương thở dài: "Không sao, chúng ta còn thời gian nghỉ hè mà, em gái khóa dưới mới đến có giới thiệu cho tôi một số địa điểm khá thú vị, chúng ta đi thử từng chỗ đi."
Trác Vi Lan nóng nảy: "Em gái nào?"
Mạc Sương làm vẻ mặt vô tội: "Cô ấy ở dưới lầu, cũng thường xuyên đến thư viện, trên đường đi học cũng nói chuyện với nhau vài câu."
Trác Vi Lan nghiến răng nghiến lợi: "Em suy nghĩ kỹ rồi."

"Em đồng ý sống chung với tôi?"
"Không sống chung." Trác Vi Lan nhéo má Mạc Sương, tức giận nói: "Em tìm một chỗ nhốt chị lại."
(2) Cầu hôn.
Sinh nhật lần thứ hai mươi sắp đến, Trác Vi Lan nằm trong lòng Mạc Sương suy nghĩ làm thế nào để sống tốt hơn: "Hai mươi tuổi...Không thể sống qua loa như mười tám tuổi được, nhất định phải làm một gì đó chuyện kinh thiên động địa."
Mạc Sương cười nói: "Tôi nghĩ tuổi mười tám của em cũng không qua loa đâu, cũng làm được một chuyện lớn đấy."
Trác Vi Lan trợn mắt: "Em biết rồi, đó chính là gặp được chị."
"Tôi không nói cái đó."
"Vậy chứ là gì?"
"Đêm đầu tiên."
"Này!" Trác Vi Lan ngắt Mạc Sương: "Sao chị lại nói chuyện dơ như vậy."
Mạc Sương chịu đau, dịu dàng hỏi nàng: "Tôi sai rồi, em nói đi."
"Đêm sinh nhật hai mươi tuổi, nhà em muốn tổ chức một buổi tiệc rượu." Trác Vi Lan sờ cằm: "Chị...đi cùng không, có em ở đó bảo vệ, ba em sẽ không dám làm gì chị đâu."
Mạc Sương bất đắc dĩ: "Mẹ em có thể xem tôi như con gái, tại sao ba em lại không thích tôi?"
"Bởi vì chị giúp em thu dọn đồ đạc dọn ra khỏi nhà, chẳng khác nào bắt cóc con gái của ông ấy." Trác Vi Lan đột nhiên nghĩ ra: "Này, hai mươi tuổi là có thể lấy giấy phép rồi, tại sao chúng ta không kết hôn đi!"
"Vi Lan, kết hôn cần phải có hộ khẩu, chuyện này không giống với việc tôi giúp em xách vali đi ra cửa hông để chạy trốn là có thể giải quyết."
"Ồ." Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương không hài lòng khi nhắc đến việc kết hôn, rầu rĩ lên tiếng.
Đúng là nàng đã suy nghĩ quá nóng nảy, sẽ không có lần thứ hai.

Lúc Mạc Sương kêu nàng vào phòng tìm một cái gì đó, nàng cũng không nghi ngờ gì, vừa đi vừa lầm bầm: "Một cái găng tay cũng cho em, thật là..."
Trác Vi Lan vừa mở cửa thì nhìn thấy cả căn phòng tràn ngập ánh nến cùng các cánh hoa hồng trên giường, nàng trợn tròn mắt.
"Em vào xem đi." Mạc Sương từ phía sau đi đến, khẽ hôn vào má nàng.
Trác Vi Lan đi vào thì thấy ở giữa có một hộp nhẫn, nàng cầm lên mở ra.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ngạc nhiên, nàng muốn nhìn thật kỹ nhưng hai bàn tay đã run lên, chỉ có thể run rẩy hỏi: "Đây là..."
"Tác phẩm của em." Mạc Sương cầm tay nàng, khiến cho chiếc hộp không còn rung nữa.
Trác Vi Lan không ngờ là tác phẩm của mình lại trở thành hiện thực nhanh như vậy, xúc động đến muốn khóc: "Chị chuẩn bị lúc nào vậy?"
"Từ lúc em bắt đầu thiết kế." Mạc Sương cầm lấy chiếc nhẫn, nhẹ nhàng nói: "Sinh nhật lần thứ hai mươi, viên kim cương có sáu cạnh.

Chúng ta sẽ đám cưới vào tháng sáu được không? Bây giờ còn ba tháng nữa, địa điểm là nơi em thích, hội trường hoa bách hợp."
Trác Vi Lan khịt khịt mũi: "Chị gạt em, hội trường phải đặt trước một năm, lúc đó em còn chưa có ý tưởng thiết kế cặp nhẫn này."

Mạc Sương đan tay vào các ngón tay của nàng, dịu dàng giải thích: "Đúng vậy, là tôi gạt em, tôi đã muốn kết hôn với em từ lâu rồi."
"Được rồi." Trác Vi Lan như muốn tan chảy trong giọng nói dịu dàng của Mạc Sương, nũng nịu nói: "Em cũng vậy."
Mạc Sương nắm chặt tay nàng, đặt lên ngực, giọng run run: "Em đồng ý chứ?"
"Đương nhiên rồi." Trác Vi Lan vuốt ve chiếc nhẫn, càng nhìn càng thích thú, thúc giục nói: "Đeo cho em đi."
Mạc Sương làm theo, đeo chiếc nhẫn lên tay nàng, ôm hôn một lúc lâu, phủi những cánh hoa hồng xuống đất.
Vùi mình vào lòng ngực, tuy Trác Vi Lan rất mệt mỏi nhưng nhất quyết không chịu ngủ mà liên tục ngắm nhìn chiếc nhẫn, khen: "Thật là đẹp mắt."
"Đúng vậy." Mạc Sương nói theo: "Vợ tôi thiết kế thì phải đẹp rồi."
Trác Vi Lan nghe Mạc Sương gọi vợ, nàng liếc xéo: "Hình như chị còn chưa sắp xếp để gặp ba mẹ ngày nào."
"Không cần."
"Tại sao?" Trác Vi Lan nhớ đến lúc làm bậy khi ở với nhau, nàng có hơi sợ Mạc Sương sẽ làm những chuyện không biết xấu hổ, vội vàng hỏi: "Chị sẽ không ăn trộm sổ hộ khẩu chứ?"
Mạc Sương sững sờ một chút, sau đó gật đầu một cái: "Đây cũng là một cách."
"Này!" Trác Vi Lan nóng nảy: "Hai năm trước sức khỏe của ba em đã không được tốt rồi, chúng ta không thể chọc ông ấy giận như vậy."
Mạc Sương thấy nàng nghiêm túc như vậy, vội vàng an ủi: "Tôi đùa thôi, thật ra tôi đã đến gặp mẹ em rồi."
"Hả? Lúc nào?"
"Lúc tôi tìm người làm nhẫn." Mạc Sương thành thật nói: "Tôi không rành đường xá ở đây nên chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của người lớn.

Nếu bản thân mù lòa, sao có thể thuận lợi ra ngoài như vậy được?"
Trác Vi Lan chợt nhận ra, sau đó cảm thấy không đúng lắm: "Người nhà chị thì sao?"
"Đương nhiên là đồng ý rồi." Mạc Sương sờ đầu nàng một cái: "Thứ hai cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi."
Trác Vi Lan bị giọng điệu thản nhiên của Mạc Sương làm cho rầu rĩ: "Nhanh như vậy sao? Em còn chưa chuẩn bị quà.

Được rồi, chị làm chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền, chị đã hỏi ý kiến ba chị chưa? Chao ôi, chiếc nhẫn bằng kim cương được làm khéo léo như vậy, chắc chắn là không rẻ chút nào..."
Mạc Sương cắt ngang lời nàng: "Vi Lan."
"Dạ?"
"Đừng căng thẳng, chúng ta nhất định phải kết hôn, không ai có thể ngăn cản được."
Trác Vi Lan sửng sốt một chút, bị ánh mắt kiên định của Mạc Sương làm cho lay động, mỉm cười gật đầu: "Được rồi, phu nhân."
"Còn nữa, tôi đã mua nhà và tách ra khỏi hộ khẩu rồi, sổ hộ khẩu giờ nằm trong tay tôi, chúng ta không cần phải sợ họ nữa."
Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương cười đắc ý một hồi lâu, nàng cũng không thể mắng một câu nên đành tiết kiệm sức lực.
"Quên đi, có không biết xấu hổ thì cũng là người của em.".


Bình luận

Truyện đang đọc