TRƯỜNG HÀ

Edit: Dun, đã beta

4

Sầm Lý cả đêm ngủ không ngon.

Cậu mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy đôi mắt vẩn đục của bà nội, mơ thấy ba cậu cả người dính đầy máu, mơ thấy bóng lưng không hề quay lại của mẹ cậu.

Sáng sớm khi tỉnh dậy, mới phát hiện mình mẩy đau nhức, giống như vừa đánh nhau với người khác.

Nhưng vẫn phải đi làm.

Cậu mang theo cặp mắt không tỉnh táo đến bệnh viện, vừa vặn gặp Lâm Phong ở cổng.

Lâm Phong là tiền bối của Sầm Lý, lớn hơn Sầm Lý hai khóa, đều là học trò của lão Chu, vẫn luôn chiếu cố Sầm Lý.

Sầm Lý thậm chí có lúc cảm thấy, tiền bối và lão Chu đối xử với cậu như nuôi con trai, cậu không hiểu bản thân có thứ gì để được họ quan tâm như vậy, nhưng dù sao, sự quan tâm và chiếu cố đều là thật lòng. Sầm Lý luôn cảm kích những người mang thiện ý đến bên cậu.

“Tối qua cậu đi đào mỏ à?” Lâm Phong nhìn thấy vành mắt đen thui của Sầm Lý, phát sợ.

“Ngủ không ngon.” Sầm Lý dụi mắt.

Lâm Phong có phần lo lắng: “Nhìn sắc mặt cậu cũng không tốt, có muốn nghỉ phép về nhà không?”

“Không sao.” Sầm Lý cười cười, “Anh và chị Giai Giai thế nào rồi?”

“Ây da, còn thế nào nữa?” Lâm Phong cùng đi với Sầm Lý, lắc đầu than, “Làm gì có đôi nào không cãi nhau, đừng lo, chờ cậu kết hôn rồi sẽ biết.”

Nói xong, y nhìn nhìn Sầm Lý, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn chưa thấy cậu yêu đương bao giờ, cậu thích loại hình nào mà tìm không ra? Sao thế, có người thích rồi?”

“Không có.” Sầm Lý mơ hồ đáp, “Em không vội.”

Có lẽ là do thứ bảy, bệnh viện đông người hơn, khoa cấp cứu cũng bận bịu hẳn, mãi đến giữa trưa thay ca, Sầm Lý mới thở phào một hơi.

Lâm Phong đi tới tìm cậu cùng đi ăn, cậu thay quần áo xong liền theo y ra ngoài.

Lúc ra đến đại sảnh, vừa vặn có bệnh nhân được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, bác sĩ cùng y tá và người nhà cùng đi trên hành lang, vội vàng chạy đến hỏi thăm.

Sợ người khác xô vào Sầm Lý, Lâm Phong theo bản năng khoác tay lên vai đưa Sầm Lý đi.

Đợi lúc đi qua đoàn người, Sầm Lý trông thấy Tống Hành Kha đứng đối diện trên hành lang.

Khéo thật, Sầm Lý nghĩ.

Tay Lâm Phong vẫn nắm vai cậu, khiến cậu trông thấy Tống Hành Kha bỗng có chút chột dạ, nhưng lập tức phản ứng lại, đừng nói giữa cậu và Lâm Phong không có gì, cho dù có gì, cũng có liên quan đến Tống Hành Kha?

Sắc mặt Tống Hành Kha không tốt, Sầm Lý đoán mò, tối hôm qua cậu ngủ không ngon, nhưng Tống Hành Kha ngủ có ngon hay không thì không biết, vành mắt thế nhưng lại đen hơn cậu hai tông.

Tống Hành Kha cúi đầu gọi cậu một tiếng: “Sầm Lý.”

“Anh tới làm gì?” Sầm Lý nhìn anh một cái, rồi dời tầm mắt.

Tống Hành Kha không nói lời nào, anh nhìn cánh tay Lâm Phong khoác trên vai Sầm Lý, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Lâm Phong cũng cảm giác bầu không khí biến đổi, y thu tay về, chần chừ mở miệng: “Tiểu Lý, vị này là…”

“Bạn trai.” Tống Hành Kha nhìn y, nói: “Tôi là bạn trai em ấy.”

Lâm Phong sửng sốt nhìn Tống Hành Kha, rồi lại nhìn Sầm Lý.

Sầm Lý cũng kinh ngạc mở to hai mắt, cậu bị Tống Hành Kha làm bực mình không nói nổi: “Ai là bạn trai anh?”

Tống Hành Kha kéo cổ tay cậu, nói: “Tiểu Lý, anh muốn nói chuyện với em.”

Sầm Lý giãy hai cái, không tránh đi.

Lâm Phong nhìn tình huống trước mắt, có chút không biết làm sao, y hỏi Sầm Lý: “Muốn anh làm gì không?”

Sầm Lý thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh đi ăn cơm trước đi, tiền bối.”

Lâm Phong lại có chút hoài nghi mà liếc nhìn Tống Hành Kha, Sầm Lý dỗ y: “Không sao đâu.”

Việc riêng của Sầm Lý không có biện pháp can thiệp, y buộc phải dặn dò Sầm Lý có việc gì phải gọi điện thoại cho y, sau đó liền rời đi.

Sầm Lý lập tức giãy khỏi tay Tống Hành Kha, Tống Hành Kha thấy Lâm Phong rời đi, cũng không lôi kéo Sầm Lý nữa, đi theo cậu tới trước cửa sổ cuối hành lang.

“Chuyện gì?” Sầm Lý lạnh lùng nhìn anh.

“Xin lỗi.” Thanh âm Tống Hành Kha có phần mỏi mệt, “Hôm qua anh tới hỏi mẹ, bà mới nói cho anh biết việc ấy.”

Trên thực tế, ngày hôm qua diễn ra không đơn giản như thế.

Tống Hành Kha nhịn một bụng phẫn nộ gọi điện thoại cho Lâm Viên, Lâm Viên đang ở nước ngoài nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của anh cũng rất ngạc nhiên.

Tình cảm của bọn họ không tính là sâu đậm, Lâm Viên đương nhiên yêu thương Tống Hành Kha, đó là con trai bà, nhưng bà vẫn yêu thứ khác nhiều hơn, yêu tiền, thích chưng diện, thích ganh đua, tình cảm không giống như khi giành cho Tống Hành Kha.

Tống Hành Kha cường ngạnh buộc bà nói ra chuyện năm đó.

Sự thật chính là Lâm Viên vì muốn Tống Hành Kha buông tay Sầm Lý, cùng người con gái bà cho là thích hợp với Tống Hành Kha xuất ngoại du học, liền nói với Tống Hành Kha, Sầm Lý nhận tiền của bà.

Bà cũng thành công rồi, Tống Hành Kha một khoảng thời gian thật dài kia, vẫn luôn nghĩ, trong lòng Sầm Lý, có vô số thứ so với anh, so với tình yêu của bọn họ còn quan trọng hơn.

Anh không nghi ngờ tình cảm của Sầm Lý đối với anh, nhưng có lẽ cũng giống như mẹ anh, bọn họ đều yêu anh, chỉ là không yêu mỗi mình anh.

Lúc Lâm Viên nói hết mọi chuyện với anh, Tống Hành Kha cơ hồ không nói lên lời, anh gằn giọng hỏi Lâm Viên: “Trong lòng mẹ không áy náy sao?”

Lâm Viên cũng có chút lúng túng, chỉ nói: “Mẹ cũng từng rất hối hận, nhưng mẹ nghĩ con sẽ không còn nhớ nó nữa.”

Tống Hành Kha không nói lời vô ích với bà, anh nói: “Con tìm được em ấy rồi, hiện tại, ai cũng không thể bức em ấy rời đi nữa.”

Lâm Viên trầm mặc chốc lát, thở dài, nói: “Tống Hành Kha, đứa nhỏ đó lúc trước bỏ đi, không phải chỉ có nguyên nhân từ mẹ.”

Tiếp đó, Tống Hành Kha lại một lần nữa lật ra từng lớp chuyện cũ của sáu năm trước.

Chân tướng mọi việc khiến cảm xúc của Tống Hành Kha nháy mắt rơi xuống vực thẳm, hối hận như tấm mạng nhện chặt chẽ siết lấy toàn bộ thần kinh, ùn ùn quét ngã anh.

Tống Hành Kha bắt đầu cảm nhận được nỗi đau của Sầm Lý, sáu năm sau, Tống Hành Kha rốt cuộc từng bước một đến gần thế giới của Sầm Lý.

Nghe Tống Hành Kha xin lỗi, Sầm Lý cười cười, nói: “Nếu anh chỉ muốn nói những chuyện này thì bỏ đi, không có gì phải xin lỗi cả.”

Tống Hành Kha có phần khốn khổ mở miệng: “Sầm Lý, anh năm đó, không muốn rời xa em.”

Sầm Lý kiêng kị nghe anh nhắc chuyện năm trước, cậu nhìn Tống Hành Kha, nói: “Bây giờ nói những chuyện này còn ý nghĩa gì sao, huống chi, khi đó tất cả mọi người đều biết anh xuất ngoại, chỉ có mình em không biết, Tống Hành Kha, anh xem em là đứa ngốc sao?”

“Không có.” Tống Hành Kha nói, “Anh đã cự tuyệt.”

Sầm Lý không tin, cậu trào phúng Tống Hành Kha: “Anh cự tuyệt? Hộ chiếu anh đều đã làm rồi, anh còn nói cự tuyệt?”

“Sầm Lý, anh biết em không tin anh.” Tống Hành Kha nói, “Nhưng em phải công bằng với anh một chút, em không tin anh, mà lại đi tin người khác.”

Hai người bọn họ đứng sát vào nhau, Sầm Lý cơ hồ bị hãm sâu vào khổ sở nơi đáy mắt Tống Hành Kha.

Sầm Lý bị quật ngã bởi ánh mắt ấy, bảy năm trước cậu không từ chối được Tống Hành Kha, bảy năm sau có lẽ cũng không khá hơn.

Cậu trầm mặc hồi lâu, khẽ nói: “Mẹ anh nói với em, anh phải cùng cô gái tên Uyển Nghi kia ra nước ngoài, bảo em không nên làm chậm trễ anh.” Còn nói chúng ta không phải người cùng một thế giới, trước kia không phải, hiện tại không phải, sau này cũng sẽ không phải.

“Em nghĩ gì thế?” Tống Hành Kha nhíu mày, “Anh thích đàn ông em không biết sao?”

Sầm Lý không nói lời nào, cậu thật sự không nhớ được lúc đó đã nghĩ gì, có lẽ do áp lực cuộc sống làm suy sụp lí trí, nghèo túng cùng sinh tử trước mắt, cậu không còn đầu óc để thấu đáo chuyện tình cảm hay bất cứ chuyện gì.

Thật ra, cậu gặp qua cô gái đó vài lần.

Sau khi cậu và Tống Hành Kha ở bên nhau, cãi vã chiếm hầu hết thời gian. Khi đó cậu thường xuyên trông thấy cô gái đó cùng theo xe nhà Tống Hành Kha đến đón anh sau giờ học.

Cô gái nọ hồn nhiên lại thích cười, cùng Tống Hành Kha ở một chỗ, ai cũng sẽ cho rằng họ là một đôi.

Cùng với cậu sẽ thành hai thái cực khác nhau, Sầm Lý mười bảy tuổi lặng lẽ nghĩ, bọn họ một người giống với Tống Hành Kha, sống ở thế giới đầy tình yêu thương, một người như vi khuẩn sinh sôi trong góc phòng u tối.

Lâm Viên nói với cậu, cậu không nên làm chậm trễ anh.

Sầm Lý tủi thân muốn chết, nhưng Lâm Viên ngoảnh đầu liền đưa ảnh chụp cho cậu, một đôi trai gái đứng cạnh nhau cười rộ lên như ánh mặt trời chói lọi.

“Chúng nó thật xứng đôi.” Lâm Viên cười nói, “Cháu nói có phải không?”

Sầm Lý liền đầu hàng, không thể nói. Cậu giận Tống Hành Kha, giận chính bản thân mình, giận cuộc sống này. Vì thế lựa chọn rời đi không quay đầu lại.

Tống Hành Kha thấy Sầm Lý chậm chạp không nói lời nào, kéo tay cậu, Sầm Lý chưa kịp phản ứng, lại nghe Tống Hành Kha nói, “Uyển Nghi là con gái của bạn mẹ anh, cô ấy thích con gái, ban đầu chỉ mình anh biết, em yên tâm chưa?”

Sầm Lý giật mình ngẩng đầu, cậu gắt gao nhìn Tống Hành Kha, một lúc sau mới mở miệng nói: “Anh không gạt em chứ?”

“Anh gạt em làm gì chứ?” Tống Hành Kha nói, “Từ trước đến nay anh chưa hề gạt em, Sầm Lý, em tự hỏi lương tâm em, có bao giờ anh gạt em chưa?”

“Em nói chia tay với anh, anh không ngoảnh đầu đã đáp ứng rồi, bây giờ còn nói thích em.” Sầm Lý nhỏ giọng nói.

Tính cách Sầm Lý lãnh đạm, rất ít khi mở miệng chịu thua. Tống Hành Kha nghe ra cậu có chút ủy khuất mà chất vấn, lòng dạ tan chảy: “Anh tưởng là người yêu cãi nhau nói chia tay đều là giận dỗi, đâu có biết em nói thật đâu.”

Khi đó Tống Hành Kha vì không muốn xuất ngoại đã chống đối người nhà, Sầm Lý cũng vì bệnh của bà nội mà bận bịu sứt đầu mẻ trán, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp nhau nói không được hai câu liền cãi nhau.

Lần cuối cùng gặp Sầm Lý, Tống Hành Kha cũng tưởng Sầm Lý giận dỗi nói bừa, qua hai ngày yên ắng anh mềm lòng thì tất cả đều đã hết rồi. Chẳng hề hay biết một lần đó, thẳng thừng trải qua sáu năm.

Bình luận

Truyện đang đọc