TRƯỢNG PHU TRẺ TUỔI XINH ĐẸP CỦA TA

Đôi mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm làm ta có chút sợ hãi, nhưng ta quyết không chịu thỏa hiệp.

“Đây là do ngươi tự chuốc lấy…” Hắn lạnh lùng mà nói.

Sau đó ta còn chưa kịp phản ứng thì đã “toạc” một tiếng, áo ngủ của ta đã bị xé rách.

Ý thức được hắn sắp làm gì, ta sợ hãi vô cùng.

“Đừng! Dừng tay!”

Ta liều mạng giãy dụa nhưng hai tay đã bị trói, ta còn có thể làm gì đây?

Cái mũi ê ẩm cay cay, trước mắt tất cả đều trở nên mông lung.

Hắn dừng lại động tác, hai tay nâng mặt ta lên: “Khóc cái gì chứ? Sớm muộn ngươi cũng là người của ta, cả đời này ngươi đừng mong có thể rời khỏi ta.”

“Ta không cần.” Ta nghẹn ngào hô.

“Muốn hay không cũng do ta quyết định,” Hắn lau nước mắt cho ta, “Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đêm nay ngươi nhất định phải thuộc về ta.”

“Van cầu ngươi… buông tha ta đi…”

Dục vọng nóng bỏng để dưới hạ thân làm ta sợ hãi vô cùng, ta run rẩy cầu xin hắn.

“Đừng sợ, buông lỏng thân thể nào.” Hắn thì thầm bên tai ta rồi sau đó hôn ta.

Ta càm thấy thứ đó của hắn để dưới huyệt khẩu ta, sau đó chậm rãi tiến vào trong cơ thể.

“Bảo bối, buông lỏng, ngươi cũng không muốn đau đớn đi.”

Ta co ro một chút rồi nghe lời mà buông lỏng thân thể. Nhưng nơi đó vốn không có năng lực có thể tiếp nhận làm sao không đau cho được chứ.

Ta nghe hắn thở dài, sau đó khẽ cắn lỗ tai ta, nói: “Sẽ có chút đau đớn, ngươi cố chịu một chút, lập tức sẽ không đau nữa.”

Tiếp theo câu của hắn là tiếng hét lên thống khổ của ta.

Nương theo cú đẩy mãnh liệt, hắn đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể ta. Thân thể cứ như bị xé rách đau đớn không chịu nổi làm ta cơ hồ suýt bất tỉnh.

“Đi ra ngoài… van cầu ngươi… ra ngoài đi… đau quá….”

Ta không nhịn được mà khóc, nước mắt tràn xuống gò má.

“Lập tức sẽ không đau nữa, nhịn một chút nào, bảo bối.” Hắn không ngừng an ủi ta, nhưng người đau đớn có phải là hắn đâu, an ủi có ích lợi gì chứ?

“Ta van ngươi… van ngươi… tha ta đi…”

Ta khóc lóc cầu xin hắn, thật sự đau quá mà.

Hắn lắc đầu, ôm ta: “Không, ta muốn ngươi hoàn toàn trở thành của ta.”

Cả một đêm, hắn không thèm để ý ta khóc lóc mà liên tục giữ lấy thân thể ta, ta hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh lại rồi lại ngất đi, nhưng hắn cũng không chịu buông tha ta.

Hạ thân trừ ra đau xót cũng không có bất cứ cảm giác gì.

Hắn cởi trói hai tay cho ta, lúc này ta đã không có chút sức nào để chạy trốn nữa.

Hắn lật ta lại, tách hai chân ta ra, rồi một tiếng hô nhẹ lại chôn vào trong thân thể ta.

Lúc này, ngay cả khóc ta cũng không còn khí lực, chỉ có thể tùy ý hắn không ngừng cướp đoạt lấy ta.

Một hồi lâu…

Hắn lại lần nữa phóng thể dịch nóng rực vào cơ thể ta, song hắn vẫn không có ý định dừng lại.

“Tha… tha ta… ta… mệt mỏi quá….”

Thật sự không chịu nổi nữa, ta thật sự không được.

“Được thôi, nhưng chờ ta muốn đủ ngươi đã.”

Dục vọng trong cơ thể lại phình to lên, cảm giác mệt mỏi truyền đến khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, nước mắt ta lại không kiềm được mà chảy xuống.

Cảm thấy hắn tiếp tục quất xuyên vào, ta nhắm mắt lại, nước mắt sớm đã thấm ướt đẫm ga trải giường.

Ánh sáng rực rỡ kéo ta từ trong mộng tỉnh lại, ta mở hai mắt chua xót ra. Toàn thân đau đớn vô lực, cho dù làm động tác đơn giản nhất cũng sẽ khiến cho cơ thể đau đớn mãnh liệt.

Đập vào mắt ta là một căn phòng lộng lẫy xa lạ, nhất thời ta không nhớ nổi mình bị làm sao, chỉ thấy thân thể vô cùng khó chịu.

Cánh cửa mở phát ra âm thanh cực nhỏ, trong tích tắc nhìn thấy Phương Trọng Vũ, ta đột nhiên nhớ lại hết thảy.

Đã hy vọng đó chỉ là giấc mơ, nhưng đau đớn làm cho ta biết đó không phải, muốn chạy trốn cũng không có khả năng. Trong giờ khắc này, nước mắt ta lại bắt đầu muốn tràn ra.

“Tỉnh rồi sao?” Hắn tươi cười đi về phía ta.

Ta liều mạng bất chấp đau đớn lui về phía sau, ta rất sợ hắn.

Hình như hành động của ta đã làm hắn bực mình, sắc mặt hắn trầm xuống. Bước tới bên giường, hắn một tay kéo ta ngã vào lòng hắn, lúc này sắc mặt hắn mới tốt hơn một chút.

“Có còn đau không?” Hắn vừa hỏi vừa vuốt ve eo ta.

Cả người cứng ngắc tựa vào lòng hắn, ta cúi thấp đầu. Nếu không phải có hắn chống giúp ta, có lẽ giờ này ngay cả ngồi ta cũng không làm được.

“Biết đây là đâu không?”

Ta lắc đầu.

“Đây là Hà Lan, ta đã chuẩn bị hết rồi, một tuần sau chúng ta sẽ kết hôn.”

Ta cúi đầu thấp hơn, việc đã đến nước này, ta còn có thể làm gì chứ.

“Ta yêu ngươi, Triển.” Hắn hôn ta rồi nói.

Ta ngây ngẩn cả người.

“Từ lúc đụng vào ngươi ở Hilton, ta đã quyết định phải có được ngươi.”

“Ta…” Lúc này, ta không biết nên nói cái gì.

“Triển, ta muốn ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ta sẽ không thả ngươi đi đâu hết.”

Cứ như vậy, vị thiếu niên kém ta chín tuổi xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ này đã trở thành chồng của ta.

Cuộc sống sau hôn nhân cũng rất tốt đẹp, hắn đối xử rất tốt với ta, chăm sóc ta cẩn thận vô cùng. Hắn còn muốn ta vào làm trong tập đoàn Hằng Thế với chức vụ thư ký của hắn nữa.

Nhưng theo suy nghĩ của ta, chẳng qua đấy là thủ đoạn để ta phải ở trong tầm mắt của hắn 24/24. Có lúc ta đang làm việc, hắn sẽ không thèm quan tâm thời gian địa điểm mà làm một số động tác khiến ta đỏ mặt trống ngực đập thình thịch, thật là chịu không nổi hắn.

Nhưng việc làm ta không cách nào thích ứng đó là hắn quá tham sắc dục, từ lần đầu tiên bị hắn chiếm lấy, hôn ngân hồng hồng tím tím trên người ta không bao giờ biến mất hết, hại ta thân thể thường xuyên không khỏe mà phải xin nghỉ.

Hắn luôn hỏi ta có yêu hắn không, mặc dù ta không chính thức trả lời hắn, nhưng ta nghĩ hắn sớm đã có câu trả lời từ trong ánh mắt ta.

Ta cũng không có thể như hắn lúc nào cũng nói lời yêu thương được, bất quá, ta nghĩ một ngày nào đó, ta sẽ đánh vỡ tính rụt rè của bản thân mà nói với hắn một câu: “Ta yêu ngươi, Trọng Vũ.”

~HOÀN~

Bình luận

Truyện đang đọc