TRƯỞNG THÔN LÀ ĐÓA KIỀU HOA

Lúc về đến nhà, Thẩm Trại Hoa và Cố Nam Châu đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên đó đã bày sẵn bát đũa cùng các món ăn, nhưng không hề có dấu vết động đũa. Cho đến khi hai đứa trẻ vào phòng, Thẩm Trại Hoa mới cầm đũa lên, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm đi. Ăn sớm, nghỉ ngơi sớm!".

Cố Đồi ngồi cùng Tiểu Thụ trên chân núi suốt một buổi chiều, vừa đến nhà, mới phát hiện bụng đói cồn cào, bưng chén lên ăn ngon lành. Còn Tiểu Thụ lại không hề động đũa, nhìn về phía Thẩm Trại Hoa, nói: "Nếu tỷ cứ muốn muội học chữ, vậy thì cứ theo ý của tỷ đi!".

Thẩm Trại Hoa nghe xong vẫn chuyên tâm ăn cơm, cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp: "Được!". Chỉ có Cố Đồi nghe vậy liền ngừng ăn, lên tiếng: "Tiểu Thụ, về sau có  gì không biết, cứ hỏi ta, ta nhất định sẽ không giấu giếm!".

Cố Nam Châu xì khẽ một tiếng, không chút lưu tình chèn ép nhi tử của mình: "Thôi đi, gà mờ như con, thì có cái gì mà giấu? Nếu Tiểu Thụ thật sự đi hỏi thì có khác nào rơi xuống hố, có muốn trèo cũng không trèo lên được."

Cố Đồi nghe vậy không phục: "Người nào gà mờ chứ. Tứ Thư Ngũ Kinh con đã thuộc nằm lòng, thử nghĩ mà xem, xem có ai cùng cỡ tuổi con mà đã đọc sách nhiều như thế? Mặc dù không giống cha dạy người biết chữ đọc sách, nhưng con vẫn có thể nói lại cho Tiểu Thụ những cuốn sách mà mình đã xem qua. Tiểu Thụ nghe nhiều, tất nhiên dần dần cũng sẽ thấm thôi!".

Tiểu Thụ lặng lẽ ngẩng đầu lên: "Ta không thích Tứ Thư Ngũ Kinh."

Cố Đồi: "À?"

Tiểu Thụ: "Tứ Thư Ngũ Kinh quá khô khan. Nếu như ngươi muốn giảng thì phải đổi sang cái gì thú vị một chút!".

"A ~", Cố Đồi bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó hào hứng bừng bừng: "Vậy đổi thành Sơn Hải kinh nhé, trong đó có rất nhiều thứ hay ho!".

Tiểu Thụ gật đầu, rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Trăng đã lên đến đỉnh đầu. Trăng trong như nước tràn qua khe cửa sổ, dịu dàng phủ lên vạn vật. Đêm mùa hè, tiếng ếch, tiếng côn trùng không ngừng rả rích, lòng người yên tĩnh thì sẽ cảm thấy những tiếng kêu này tốt cho giấc ngủ, còn một khi tâm đã loạn thì cứ trằn trọc trở mình, không thể bước vào mộng đẹp.

Thẩm Trại Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Thụ ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn phải mở miệng.

"Tiểu Thụ, muội phải hiểu rõ, cái chết của Hàn Dịch thật ra không liên quan gì tới muội cả. Ban đầu cho dù không có muội thì bọn họ cũng sẽ tìm biện pháp giết chết huynh ấy!".

Tiểu Thụ không lên tiếng, lật người, chừa lại bóng lưng cho Thẩm Trại Hoa. Trong phòng đã khôi phục lại trầm mặc như trước. Hồi lâu, Tiểu Thụ mới nhẹ nhàng nói: "Nhưng đích xác huynh ấy vì muội mà chết. Đến giờ mà muội vẫn nhớ rõ cảnh tượng huynh ấy hộc máu không ngừng, cả đệm giường đều ướt đẫm. Mùi máu tươi nồng nặc đó sao có thể nói quên là quên. Muội không có phụ mẫu, được Lão Đầu nuôi lớn, sau đó lại gặp được Hàn Dịch, huynh ấy đối đãi với muội chẳng khác nào người thân ruột thịt, không hề có chút qua loa tắc trách nào!". Trầm mặc chốc lát, Tiểu Thụ lại nói: "Ấy thế mà muội lại tự tay đưa thứ đó đến tận miệng huynh ấy. Mặc kệ ta là có bị lừa gạt hay không, nhưng sự thật vẫn sự thật!".

Thẩm Trại Hoa muốn khuyên, nhưng Tiểu Thụ lại nói: "Tỷ đừng khuyên ta nữa. Bây giờ mọi chuyện vẫn cứ như in trong đầu, có nói thế nào cũng đều vô dụng. Còn không bằng cứ để vậy đi, không chừng đến một ngày nào đó nghĩ thông suốt, cũng nên. Thôi, đi ngủ thôi!".

Thẩm Trại Hoa đầy bụng muốn nói lại nói không thể thốt ra thành lời, hồi lâu sau, mới thở dài, đến đâu hay đến đó thôi.

Từ trước đến giờ tâm bệnh không thuốc nào chữa được, đến thần y cũng bó tay. Chỉ có thể tự bản thân mình từ từ cởi ra. May mắn là năm tháng rất dài, sẽ có khoảnh khắc tất cả cố chấp tự đáy lòng bỗng hóa thành hư không.

Thẩm Trại Hoa cũng không rối rắm nữa, lật người, rất nhanh liền ngủ mất. Mà Tiểu Thụ ở sau lưng mắt vẫn không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại, chuyện cũ liền như thác lũ ào ào chảy ra ngoài.

******

Năm ấy, Hàn Dịch phụng mệnh nhậm chức Đô Úy Ung quận, hăng hái từ kinh đô lên đường, khí vũ hiên ngang, trên dưới Hàn gia toàn bộ đều ra tận cổng thành tiễn đưa. Có điều cũng khó trách Hàn gia tạo ra cục diện hoành tráng như thế, ở độ tuổi của Hàn Dịch mà nhận được chức Tổng binh của một quận, cũng coi như vinh quang sáng rọi cửa nhà rồi. Mặc dù vị trí này có chút quan hệ với Nhạc gia kim thượng, nhưng nhiều hơn vẫn vì những chiến tích mà Hàn Dịch đã tạo nên vài năm trước đây.

Trước khi nhậm chức, Hàn Dịch đã nhắc đi nhắc lại không cần nhiều người đưa tiễn mình như vậy, nhưng vì sợ Hàn mẫu lo lắng, cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn đành nghe theo lời bà. Trước khi đi, Hàn mẫu kéo Hàn Dịch tay không nỡ rời, hết dặn dò ăn uống, mặc, lại đến việc ở đâu, đi lại như thế nào, hiếm có khi nào ôn hòa với Thẩm Trại Hoa bên cạnh như thế. Bà còn ra sức dặn dò Thẩm Trại Hoa thân là thê tử, mọi chuyện phải lấy phu quân làm đầu, phải chăm sóc kỹ lưỡng cuộc sống thường ngày của Hàn Dịch, tuyệt đối không thể có nửa điểm sơ sót.

Thừa dịp Hàn mẫu đối với ân cần dạy bảo Thẩm Trại Hoa, cam đường cũng chen đến trước mặt Hàn Dịch, mặt ửng hồng như hoa đào, dịu dàng nói: "Quân vững như bàn thạch, thiếp sẽ là lá hương bồ"... Liên tục thốt ra những lời thâm tình, sau đó dâng lên một túi thơm tuyệt đẹp. Hàn Dịch nhận lấy túi thơm, vì muốn cho nàng ta chút mặt mũi mới nhét vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Lần này ta đi nhậm chức, cuối năm mới có thể trở lại. Trong khoảng thời gian này, tất cả sự vụ trong nhà đều phải dựa hết vào nàng. Thân thể mẫu thân suy yếu, nàng phải để tâm nhiều một chút!".

Hàn mẫu một mặt rất vui mừng khi thấy nhi tử và nhi tức do chính mình lựa chọn tình chàng ý thiếp, một mặt lại cảm thấy bi thương vì hai người họ sắp phải chia xa, cảm thấy sự tồn tại của Thẩm Trại Hoa càng thêm chướng mắt.

Vẻ mặt hiếm có khi nào ôn hòa của Hàn mẫu liền biến mất trong nháy mắt, khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách trước đây: "Ta nói cho ngươi biết, lần này để ngươi theo Hàn Dịch đến Ung quận, cũng không có nghĩa là sẽ tiếp nhận ngươi vào cửa Hàn gia. Nếu không phải thân thể ta không tốt, công việc trong phủ không thể nào thiếu mặt A Đường, mà ngươi ở lại kinh đô cả ngày sẽ chướng mắt của ta, thì còn lâu ta mới đồng ý để cho ngươi đi theo đến Ung quận. Ngươi thử nhìn lại mình đi, xem xem, A Đường với Hàn Dịch mới gọi tình chàng ý thiếp, một đôi giai ngẫu tốt đẹp bỗng nhiên bị đồ sao chổi như ngươi nhảy ra phá đám. Sau khi đến Ung quận, nhớ an phận một chút cho ta, đừng tưởng rằng A Đường không có ở bên cạnh Hàn Dịch mà có thể đắc ý cướp người. Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!".

Thẩm Trại Hoa vâng vâng dạ dạ tiếp lời, gật đầu liên tục, chỉ hận không thể chặt đứt cổ đưa cho Hàn mẫu, vụng trộm mím mím môi lại. Hàn mẫu chê nàng chướng mắt, còn nàng lại sợ bà dài dòng, luôn dùng lỗ mũi nhìn người đấy. Lần này Hàn Dịch nhậm chức ở Ung quận, nàng phải xin xỏ Hàn Dịch lâu thật lâu mới khiến hắn gật đầu đồng ý đưa mình và Tiểu Thụ theo cùng. Hơn nữa, chuyện xui xẻo này, còn không phải là do Hàn mẫu tự mình đến Giang gia cầu thay cho Hàn Dịch thì sao Cam Đường và Hàn Dịch phải chia cách đôi nơi, sao có thể đổ hết lên đầu nàng chứ. Có điều rất nhanh thôi họ sẽ thoát khỏi cuộc sống như cầm tù này, Thẩm Trại Hoa dù có không kiên nhẫn đến đâu cũng phải bày ra vẻ mặt hết sức cung kính, nếu không ngộ nhỡ Hàn mẫu tức giận liều mạng không cho mình đi Ung quận thì sẽ thê thảm vô cùng.

Người đến tiễn biệt thi nhau ra trận, ai nấy đều khẩn thiết, liên miên dặn dò mãi không ngừng, phải một lúc lâu sau đội ngũ nhậm chức mới có thể lên đường. Mà lúc này sau khi đã rời khỏi kinh đô hơn hai canh giờ, Thẩm Trại Hoa mới len lén nhìn người trước mặt vẫn đang tươi cười, không khỏi bội phục tính kiên nhẫn của hắn. Bị nhiều người vây quanh nói nọ nói kia liên tục một hai canh giờ, mà hắn còn có thể cười được, tính kiên nhẫn này quả nhiên người thường khó thể bì kịp.

Dọc theo đường đi khí trời nắng ráo sáng sủa, cũng không có bão táp mưa sa làm trễ nải hành trình, vì vậy, ước chừng chưa đến mười ngày, đoàn người Hàn Dịch đã tới Ung quận. Thái thú Ung quận Ngô Vu Điền cùng một số quan viên lớn nhỏ mở một bữa tiệc tẩy trần vô cùng long trọng bên trong một tửu lâu để chào mừng Đô úy mới.

Hàn Dịch mới tới Ung quận, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng may Ngô Vu Điền là người chu đáo, dẫn Hàn Dịch dò xét khắp nơi. Hai ngày đầu vì chưa biết đường, liền mặc cho người kia chạy đôn chạy đáo, đợi đến khi quen cửa quen nẻo, Hàn Dịch cũng không thể không biết xấu hổ phiền toái người ta nữa, tặng hai vò rượu ngon xem như là cám ơn.

Hắn cũng biết việc nhậm chức này do người Giang gia giúp một tay, người vốn đã tràn đầy ngạo khí so với quá khứ càng thêm cẩn trọng, muốn tạo nên chút thành tích, để tránh miệng lưỡi người đời. Nhưng hiện tại, thành Ung quận hòa khí an bình, ngay cả chuyện đầu đường đánh nhau cũng chưa từng có thì lấy chiến công từ đâu ra? Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Dịch có chút buồn buồn không vui, kể cả nhìn thấy mặt Tiểu Thị cũng không còn cười nhiều như trước nữa.

Tất nhiên Tiểu Thụ cũng phát hiện cảm xúc của Hàn Dịch xuống thấp, vừa vặn hai ngày trước nghe người ta chuyện phiếm rằng ở Ung quận có một trấn nhỏ tên là Bạch Câu trồng rất nhiều sơn tra, hàng năm đều làm ra rất nhiều sơn tra cao rất ngon để bán, vì vậy liền gợi ý với Hàn Dịch đến đó du ngoạn một ngày. Hàn Dịch đối với những yêu cầu của Tiểu Thụ cơ hồ là muốn gì được đó, thấy cô nhóc cứ luôn miệng nhắc tới, cũng không hề do dự, mà đồng ý ngay. Rạng sáng ngày hôm sau liền dẫn Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ, cải trang đi đến Bạch Câu trấn.

Vừa vào trấn, mùi thơm chua ngọt tràn ngay vào mũi khiến cho người nào người nấy nước miếng chảy ròng ròng. Từ trước đến giờ Tiểu Thụ vẫn thích ăn những thứ chua chua chua, hôm nay ngửi thấy mùi này, càng không nhịn được, đi hết quán này sang quán khác từ kẹo hồ lô, cao sơn tra, sơn tra khô, cho đến tương sơn tra không sót món nào. Thẩm Trại Hoa cũng thế, thấy Tiẻu Thụ ăn cái gì nàng liền ăn theo cái đó, hai người hăng say tranh tài, ăn không ngừng nghỉ, Hàn Dịch bất đắc dĩ đi phía sau trả tiền.

Thẩm Trại Hoa đang mải mể uống từng ngụm nước sơn trà chua ngọt thơm ngon vô cùng thì đột nhiên thấy cách đó không xa huyên náo vô cùng. Giương mắt nhìn lên, một đống người chen lấn xô đẩy, tạo thành một vòng người chặt chẽ. Phía ngoài đoàn người còn dựng một chiếc kiệu hoa, mấy hán tử đứng ở bên cạnh, kèn lăm lăm trong tay, đặt ở khóe miệng, thổi cũng không được mà không thổi cũng không xong.

Thẩm Trại Hoa tò mò, chỉ chỉ vào đám người, hỏi: "Nhà nào đang thành thân vậy? Sao lại khóc lóc thảm thương như thế!".

Người kia vắt khăn lau lên vai, thở dài, nói: "Thành thân cái gì, đây rõ ràng là cường bắt dân nữ nhà lành mà. Ngươi thấy có cô nương nhà nào xuất giá, khóc như cha  chết thế này chưa. Cô nương, ta nói với ngươi này, họ Cát kia thật sự không phải là một món đồ......"

Lão bản thấy thế chạy nhanh ra, hung hăng vỗ lên đầu tiểu nhị: "Chỉ biết chơi mà chẳng chịu làm gì cả, suốt ngày chỉ biết múa mép khua môi, không muốn làm thì mau cút cho lão tử. Người ta là người mà có thể nghị luận sau lưng sao? Ngươi không muốn sống  nữa nhưng tiểu Điếm của ta vẫn còn muốn làm ăn đấy!".

Tiểu nhị sờ sờ đầu, giận dữ liếc mắt nhìn đám người kia rồi chạy vào trong. Lão bản kia thấy Thẩm Trại Hoa vẫn tỏ vẻ tò mò liền khoát tay áo, nói: "Cô nương đừng hỏi nữa. Chuyện như vậy ngươi cũng không cần biết làm gì, mắt điếc tai ngơ vẫn là tốt nhất. Ngươi cứ từ từ uống..., không đủ thì gọi thêm nữa chén, ta đi làm việc trước đây!".

Thẩm Trại Hoa vừa nghe thấy thế liền tức giận, nặng nề đặt cái chén lên bàn, nói: "Đi, chúng ta đi xem thử một chút. Ta không tin, trong nội thành Ung quận, vẫn còn có chuyện mà Đô Úy ngươi không quản được, thật là......"

"Xem kỷ luật như không!", Hàn Dịch bất đắc dĩ nhận lời của nàng..., "Đi thôi, đi xem một chút thế nào!".

Bình luận

Truyện đang đọc