TRỤY LẠC

“Sắp tới sẽ thi môn Vật lý, lớp chúng ta có hai em tham gia, cần chuẩn bị thật tốt và giữ vững tinh thần nhé. Nhà trường đặt rất nhiều kỳ vọng vào hai em tham gia cuộc thi cấp quốc gia lần này đó…”

Giáo viên Vật lý nói: “Đây là bài kiểm tra lần trước của lớp. Các em làm rất tốt, là hai người đứng đầu trong lớp.”

Chu Vãn nhận lấy, cô được 104 điểm.

“Các em về xem lại những câu sai. Có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô.” Giáo viên Vật lý nói.

Bước ra khỏi văn phòng, bên ngoài nắng chói chang.

Bây giờ là giữa giờ học, học sinh đứng ngoài hành lang tán gẫu và đùa giỡn với nhau.

“Chu Vãn, cậu được bao nhiêu điểm?” Khương Ngạn.

“104.” Chu Vãn nói: “Còn cậu?”

Khương Ngạn dừng lại, giọng điệu sa sút: “103.”

Chu Vãn cười: “Cũng gần giống nhau.”

“Có thể cho mình xem bài của cậu một chút được không?”

“Được.” Chu Vãn đưa tờ giấy cho cậu.

Khương Ngạn xem bài của cô.

Hai người bọn họ đều là những người đứng số một số hai trong lớp thi Vật lý, giống nhau ở chỗ có một số câu cũng không làm được, chỉ có một vấn đề nhỏ là Chu Vãn đã đi trước cậu một bước.

Mỗi kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, Khương Ngạn đều đứng nhất lớp, còn Chu Vãn đứng thứ hai.

Nhưng Khương Ngạn biết Chu Vãn thông minh hơn cậu rất nhiều, nếu trên đời này thật sự có “thiên tài”, thì hiển nhiên, Chu Vãn xứng với danh hiệu này hơn cậu.

Cậu dành tất cả thời gian để học, làm những bài toán sai.

Mà Chu Vãn lại dành thời gian làm việc để kiếm tiền.

Nhưng cho dù như vậy, khoảng cách giữa bọn họ vẫn không thể rút ngắn lại, thậm chí lần này, Chu Vãn còn vượt qua cậu.

Khương Ngạn không cam lòng, càng làm dấy lên cảm giác khủng hoảng, nhưng cậu không ghét Chu Vãn, ngược lại, Chu Vãn là người bạn tốt hiếm có của cậu.

Là đối thủ trong lòng cậu, đồng thời cũng là đồng đội đáng trân trọng.

“Chu Vãn, bước này sao cậu nghĩ ra được vậy?” Khương Ngạn hỏi.

Lúc này, họ đang đi đến trước của lớp A7.

Lớp của Lục Tây Kiêu.

Chu Vãn đã nhìn thấy anh từ xa.

Khuỷu tay anh dựa vào bệ cửa sổ trên hành lang. Tóc anh có chút dài rồi, bị gió thổi lộn xộn, đứng ngược sáng, đường nét và ngũ quan của anh hiện lên một cảm giác mơ hồ, như một bức tranh thủy mặc bị nước làm nhòe.

Bạn bè đứng xung quanh anh, kề vai sát cánh, nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng nghe thấy một vài câu nói vô vị ngượng ngùng.

Lục Tây Kiêu hòa vào với họ, khi bọn họ nói vài chuyện cười khó nghe anh cũng sẽ cười theo, nhưng anh đứng đó lại như đang xa cách mọi người.

Dạo chơi nhân gian, nhưng dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào.

“Này, Tưởng Phàm.” Chu Vãn nghe thấy một nam sinh trong đó nói: “Kia không phải là nữ thần nhỏ của mày sao?”

Đám nam sinh kia nhao nhao nghiêng đầu nhìn sang.

Chu Vãn lập tức dời ánh mắt, nhìn mặt đất, đi về phía trước không nhìn ngang.

Dư Quang Lý thấy Lục Tây Kiêu cũng quay đầu lại, đường cong sườn mặt sắc nét lại đẹp đẽ.

Tưởng Phàm giơ nắm đấm lên làm bộ muốn đánh.

“Từ lúc nào mà gan mày lại nhỏ thế, lần trước không phải còn ầm ĩ nói muốn yêu muốn có số điện thoại sao?” Một người bạn trêu chọc.

Tưởng Phàm: “Tao đây cũng không dám đoạt thứ mà A Kiêu thích đâu.”

Lời này vừa nói ra, lập tức bùng nổ, mọi người vây quanh Lục Tây Kiêu hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Lục Tây Kiêu chậm rãi, tầm mắt quét qua Chu Vãn, nhướng mày: “Tao có nói thích sao?”

Tưởng Phàm biết Lục Tây Kiêu đã nhiều năm, tính tình anh như thế nào cậu đều hiểu rõ.

Tuy cũng không thấy được anh thực sự thích, nhưng tóm lại là có hứng thú, hay nói đúng hơn, là tò mò.

Nếu không thì anh cũng không ngăn Chu Vãn lại trong đại hội thể thao.

Tưởng Phàm liếc anh một cái rõ ràng: “Ồ, vậy tao đi xin số ngay.”

Lục Tây Kiêu cười không rõ ý vị, không tỏ ý kiến gì.

———

“Chu Vãn?” Khương Ngạn gọi lại.

Chu Vãn bình tĩnh đáp: “Sao vậy?”

“Vừa nãy mình hỏi cậu làm thế nào mà giải được đến bước này vậy?”

Chu Vãn nhìn bài thi, nói cho cậu ta biết tất cả suy nghĩ của mình.

Trở lại phòng học, Chu Vãn lấy điện thoại di động ra, một cái tin nhắn cũng không có.

Sáng nay, cô đã gửi hai tin nhắn.

Một cái là gửi cho Lục Tây Kiêu, cô đã gửi cho anh tiền mì, anh vẫn không nhận.

Một cái còn lại là gửi cho Quách Tương Lăng, nói rằng hôm nay là ngày giỗ của bố, hỏi bà ta có muốn đến không, bà ta cũng không trả lời.

———

Chu Vãn xin phép giáo viên hôm nay tan học sớm.

Cô mua hoa và bánh ngọt rồi bắt xe buýt ra nghĩa trang ngoại ô.

Hôm nay là ngày giỗ của Chu Quân.

Chu Quân là một sinh viên khoa Văn, cũng là khoa có ít sinh viên vào thời đó. Sau này, ông làm giáo viên Ngữ văn cấp 2, ôn văn nho nhã.

Quách Tương Lăng là người bạn thân thiết đầu tiên của Chu Quân, trai tài gái sắc, hai người rất nhanh đã xác định quan hệ yêu đương. Hai mươi năm trước, bọn họ đã từng là một cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ.

Học vấn của Quách Tương Lăng không cao, nhưng ở thời đại mà giới trẻ yêu thích văn học nghệ thuật, bà ta cũng thuộc một trong số đó.

Sau khi sinh Chu Vãn, Quách Tương Lăng nghỉ việc ở cửa hàng quần áo, ở nhà chăm sóc con cái.

Sau đó, bởi vì năng lực giảng dạy của mình, Chu Quân luôn dạy lớp tốt nghiệp, nên ông thường bận rộn đến khuya mới về.

Ông không nhận ra, rằng Quách Tương Lăng cũng thường xuyên về muộn.

Sau này, trên người bà ta dần dần xuất hiện một vài món đồ xa xỉ mà bà ta không thể mua được, vòng cổ,  nhẫn kim cương.

Lúc đó, Chu Vãn phát hiện, nhưng chỉ cảm thấy đẹp mắt, lại không ý thức được cái này có ý gì.

Mãi đến khi Chu Quân sinh bệnh rồi qua đời, Quách Tương Lăng đã chuyển ra ngoài trong vòng một tháng.

Chu Vãn mới được manh mối trong đó.

Mà khi đó, cô chỉ mới mười tuổi.

Chu Vãn đặt hoa tươi trước mộ.

Người đàn ông trong bức ảnh trên bia mộ có một nụ cười hiền lành, trông có vẻ khiêm tốn và nhã nhặn, giữa lông mày là sự vui vẻ.

So với Quách Tương Lăng, Chu Vãn lớn lên giống Chu Quân hơn.

“Bố.” Cô ngồi xổm trước bia mộ, đặt bánh ngọt mới mua vào đĩa nhỏ: “Gần đây bà nội không được khỏe, vì vậy năm nay không thể đến thăm bố.”

“Bà ấy… cũng không tới.”

“Bà ấy” là chỉ Quách Tương Lăng

Chu Quân yêu Quách Tương Lăng.

Ông chưa từng yêu đương, quen biết thân thiết với Quách Tương Lăng, coi như là mối tình đầu, sau khi kết hôn thì được ông thương yêu bảo vệ.

Ông sẽ mua hoa cho bà ta vào ngày kỷ niệm ngày cưới, sẽ viết một bức thư tình cho bà ta vào ngày sinh nhật, đi hết nửa thành phố vào ban đêm để mua hoa quả mà bà ta muốn ăn.

“Đã nhiều năm như vậy, bố có còn nhớ bà ấy không?” Chu Vãn nhìn bức ảnh, nhẹ giọng hỏi.

“Nhưng con không thể tha thứ cho bà ấy vì đã phản bội bố.” Chu Vãn nói: “Con có thể hiểu được cho bà ấy vì để có cuộc sống tốt hơn nên mới vứt bỏ đứa con ghẻ này, nhưng con không thể tha thứ việc bà ấy phản bội bố, cũng không thể tha thứ cho bà ấy vì thấy bà nội sắp chết mà không cứu. “

“Bố, con muốn làm một chuyện không nên làm.”

Chu Vãn rũ xuống lông mi: “Bố sẽ tha thứ cho con chứ?”

———

Sau khi rời nghĩa trang, Chu Vãn đến bệnh viện để lấy thuốc cho bà nội.

Lúc xuống xe buýt thì Quách Tương Lăng gọi đến.

“Alo.” Chu Vãn nhấc máy.

“Vãn Vãn, mẹ xin lỗi, bây giờ mẹ mới nhìn thấy tin nhắn của con.” Giọng nói của Quách Tương Lăng rất ân hận.

Bà ta vốn là như vậy, làm tất cả chuyện xấu xa, nhưng lại giả dối muốn tạo ra người tốt.

Nhưng đôi khi, Chu Vãn cảm thấy cô thực sự khá giống Quách Tương Lăng.

Đèn đã chuyển xanh, cô không nhanh không chậm băng qua đường, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

“Dạo này mẹ bận quá nên thật sự không có thời gian đi cùng con. Thế này đi, lát nữa mẹ sẽ chuyển cho con ít tiền, con mua thêm chút gì đó để gửi bố.”

Chu Vãn đột nhiên cảm thấy ghê tởm, nhưng cô vẫn không biểu lộ ra như cũ, cũng không nói cho bà ta biết cô đã đi rồi.

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Quách Tương Lăng nhanh chóng chuyển tiền cho cô.

Một trăm tệ.

Chu Vãn vào bệnh viện tìm bác sĩ Trần, lấy thuốc cho bà.

“Đúng rồi Vãn Vãn.” Bác sĩ Trần nói: “Hai ngày nữa nhớ kêu bà nội đến bệnh viện, bà ấy sẽ phải chạy thận lần nữa.”

“Vâng.” Chu Vãn trả lời: “Cảm ơn bác sĩ Trần.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Vãn đi thang máy xuống lầu.

Cũng chính vào lúc này, cô chợt nghe thấy sau lưng có giọng nói.

Không quan tâm, nở nụ cười thờ ơ, càng nhiều hơn là sự lạnh lùng: “Vậy thì sao?”

Cô quay lại, nhìn thấy Lục Tây Kiêu.

Anh đứng cách đó không xa, đối diện là một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da, nghiêm túc thâm trầm, không giận mà uy, đứng sau lưng ông ta là Quách Tương Lăng.

Người đàn ông đột nhiên giận dữ: “Lục Tây Kiêu! Mày tỏ thái độ gì vậy!”

Quách Tương nắm lấy cánh tay của người đàn ông, ấm giọng nói: “Được rồi, lão Lục, thằng bé còn nhỏ, ông tức giận với nó làm gì?”

“Còn nhỏ?” Những lời này lại càng khiến người đàn ông bốc hỏa: “Hơn mười năm nay, có đồ ăn thức uống ngon tôi đều cho nó, muốn gì được nấy. Nó thì hay rồi, làm tôi mất mặt ở khắp nơi, sớm biết mày mất dạy như vậy, thì ngay từ đầu tao đã không cùng mẹ mày … “

Không đợi ông ta nói xong, Lục Tây Kiêu bỗng nhiên tức giận.

Anh nắm lấy cổ áo của người đàn ông, “Ầm” một tiếng, đẩy ông ta vào tường. 

Chu Vãn đã quen nhìn anh nói cười vui vẻ, tiêu sái phóng khoáng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như vậy, trán nổi gân xanh, ngực phập phồng dữ dội.

“Lục Chung Nhạc, tốt nhất là ông đừng nói thêm lời nào với tôi”. Từng câu từng chữ của Lục Tây Kiêu, ép đi ra từ trong cổ họng: “Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.”

Nói xong, anh xoay người bước đi, bước chân sinh gió.

Anh không nhìn thấy Chu Vãn, đi ngang qua cô.

Mà Quách Tương Lăng lại thuận theo tầm mắt của anh nhìn thấy Chu Vãn.

Vào lúc đó, sự hoảng sợ lóe lên trong mắt bà ta – bà ta không muốn Chu Vãn đi qua bây giờ.

Chu Vãn theo ý của bà ta, xoay người chạy xuống lầu.

Trong bệnh viện có rất nhiều người, đám người chen chúc như thủy triều, ồn ào huyên náo. Chu Vãn không đuổi kịp Lục Tây Kiêu, vẫn luôn đuổi theo anh tới bên ngoài bệnh viện.

“Lục Tây Kiêu!” Cô hét lên.

Anh không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh ra ngoài, khuôn mặt trầm xuống dọa người.

Chu Vãn thở hồng hộc chạy đi, duỗi tay muốn kéo ống tay áo của anh, lại bị anh dùng sức kéo về phía trước, lảo đảo ngã một bước, thật vất vả mới đứng vững được.

Lục Tây Kiêu quay đầu lại, cụp mắt xuống.

Hai ngón tay của cô gái siết chặt quần áo của anh, bàn tay rất nhỏ, vì dùng sức nên các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Gương mặt của cô đỏ ửng, thở hổn hển, tóc đuôi ngựa xõa xuống, vài sợi tóc bị gió thổi loạn.

“Lục Tây Kiêu.” Cô thở gấp, gọi tên anh lần nữa.

Lục Tây Kiêu nhìn cô, không nói gì.

Chu Vãn ngẩng đầu nhìn anh, sau lưng là mặt trời đang lặn, đôi mắt trong veo có thể nhìn thấy đáy.

“Có muốn ăn mì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc