TRUY TÌM THIÊN KIM NHÀ TỔNG THỐNG


“Lưu ca, tay cậu sao vậy?”
Trước vẻ hốt hoảng của Lân Nhi, Đinh Quang Lưu vội vàng để tay xuống gầm bàn, giấu khỏi tầm mắt cô.
Anh hờ hững đáp: “Không có gì, hôm qua đánh nhau không biết nặng nhẹ.”
Lân Nhi biết rõ cậu ta lừa mình, đánh nhau bị thương thì không nói, còn vết phồng rộp thì sao? Chỉ khi làm việc nặng trong thời gian dài mới xuất hiện, một công tử bột chẳng vướng sương gió, bụi trần như anh với nó có quan hệ gì?
Cô bất giác cáu giận: “Mặc xác cậu!”
Trịnh Thanh Mây bước vào lớp chứng kiến vẻ mặt như đưa đám của Lân Nhi, không nhịn nổi lên tiếng trêu chọc vài câu: “Sao nào? Mới sáng sớm cậu ăn phải thuốc nổ à?”
Lân Nhi trợn trừng mắt với cô, sau đó xoay ngoắt mặt đi không buồn đáp lời.
Trịnh Thanh Mây không giận chỉ thầm cảm thán: “Tính khí dạo này lớn thật đấy!”
Dứt lời, cô như thường lệ tiến về chỗ ngồi của mình quăng cặp xách sang một bên, nằm dài trên bàn dự định ngủ thêm chốc lát.
Đột nhiên, phát hiện ra gì đó cô giật mình đứng bật dậy nhìn sang bên cạnh, người đó không thấy đâu.

Nỗi bất an khó hiểu như cơn sóng ngầm bất ngờ đánh úp Trịnh Thanh Mây.
Cô mở di động lên xem, kể từ cuộc gọi bất thường lần trước của Hứa Huân, đã nhiều ngày cô không gặp mặt cũng không liên lạc với cậu ấy.
Trịnh Thanh Mây không nghĩ nhiều vội vã gọi cho Hứa Huân, một giọng nữ xa lạ vang lên: “Số điện thoại này không tồn tại…”
“Sao có thể?” Trịnh Thanh Mây không tin tiếp tục nhấn gọi liên tục nhưng đều nhận lại cùng một kết quả không có số điện thoại này.
Cô xách cặp lên định chạy đi tìm cậu ấy thì giáo viên chủ nhiệm Trần Hạ bước vào lớp.
Chưa đợi bà ngồi xuống ghế, Trịnh Thanh Mây đã xuất hiện ngay bên cạnh bà: “Cô ơi, Hứa Huân đã nhiều ngày không đến lớp, cậu ấy có nói gì với cô không ạ?”
Trần Hạ ngỡ ngàng: “Hứa Huân không nói gì với em sao?”

Trịnh Thanh Mây ngạc nhiên: “Nói gì ạ?”
Trần Hạ lắc đầu thở dài: “Em về chỗ đi, cô cũng định thông báo chuyện này với cả lớp.”
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng cô vẫn nghe lời trở về chỗ đợi giáo viên thông báo.
Trần Hạ vẻ mặt tiếc nuối: “Chắc các em cũng đã nhận ra nhiều ngày nay bạn học Hứa Huân không đến lớp.

Gia đình bạn ấy vừa đến gặp cô xin giấy chuyển trường.”
Trong khi Trịnh Thanh Mây còn đang không tin vào tai mình, Lân Nhi đã sốt sắng lên tiếng: “Cô có biết cậu ấy chuyển đi đâu không ạ?”
Trần Hạ lắc đầu: “Cái này phụ huynh bạn không đề cập đến.

Các em đừng vì quá buồn lòng mà ảnh hưởng đến kết quả học tập.”
Trịnh Thanh Mây không nghe nổi nữa, mặc kệ đang trong giờ học vội vã chạy ra ngoài, đến cả cặp xách cũng quên mang theo.
Trần Hạ chưa kịp mắng thì một cơn gió vụt qua trước mắt, nhìn lại lớp học bà mới giật mình phát hiện ngay cả Hứa Định Kiên cũng mất tích.
Quãng đường mười cây số cũng không đủ để làm bình lặng nội tâm dậy sóng của Trịnh Thanh Mây lúc này.

Vì chạy quá nhanh, trong lúc băng qua nắp cống trên đường, một chiếc giày của cô bị kẹt lại.

Trịnh Thanh Mây xem như không thấy vứt giày, chạy thật nhanh về phía khu nhà xập xệ Hứa Huân đang sống.
Cô gõ cửa từng hộ dân, hỏi đường đến nhà Hứa Huân, đáng buồn thay khi không ai nhận ra nơi này có một học sinh trung học tên Hứa Huân đang sinh sống.
Trong lúc tuyệt vọng, cô chợt nhớ đến cái tên “Phượng Minh”, là bà ngoại Hứa Huân.


Đúng rồi! Trịnh Thanh Mây mừng rỡ thốt lên hai từ này, may mắn một người hàng xóm đã nhận ra và chỉ đường cho cô tới đó.
Đi một quãng đường dài, giờ lại lếch bộ lên lầu bốn, Trịnh Thanh Mây chẳng biết mệt là gì.

Đứng trước cánh cửa gỗ đã bị mối đục nát, lớp sơn bên ngoài bong tróc gần hết, lòng cô quặn thắt lại.
Cô cố trấn an bản thân, nhất định Hứa Huân vẫn ở đây, cậu ấy không phải kiểu người không từ mà biệt, ít ra cậu ấy sẽ nói trước với cô không phải sao?
Nghĩ vậy, Trịnh Thanh Mây thở phào nhẹ nhõm, chậm chạp gõ cửa.
Phải gõ đến lần thứ năm, cánh cửa mới chầm chậm mở ra.
Đập vào mắt là gương mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng của Hứa Tịnh.
Dù biết người này vẫn luôn đối xử tệ bạc với Hứa Huân, nhưng vì tôn trọng người sinh ra bạn mình, Trịnh Thanh Mây vẫn lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cô, cháu là Thanh Mây bạn học của Hứa Huân.

Đã nhiều ngày không thấy cậu ấy tới lớp, cháu có thể gặp cậu ấy được không ạ?”
Hứa Tịnh đóng mạnh cửa lại: “Ở đây không có người này, cô tìm nhầm chỗ rồi!”
Không nghĩ nhiều, Trịnh Thanh Mây vội đưa tay ra chặn cửa.

Cánh cửa bị kẹt lại không đóng tiếp được, tay cô cũng vì vậy mà bầm tím một mảng lớn.
Hứa Tịnh nổi giận lớn tiếng quát: “Mày điên à! Đã nói không có là không có! Đồ ngu!”
Trịnh Thanh Mây đỏ mắt van nài: “Cháu biết cô là mẹ Hứa Huân mà, chúng ta từng gặp nhau mấy lần, cô nhất định còn nhớ cháu.


Xem như cháu xin cô cho cháu gặp cậu ấy đi mà.

Chỉ cần biết cậu ấy không sao cháu sẽ lập tức rời khỏi đây.”
Hứa Tịnh không biết lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy, xô ngã cô ra ngoài, đóng sầm cửa lại: “Đã nói không biết ai tên Hứa Huân! Đồ lì lợm!”
Trịnh Thanh Mây quỳ xuống trước cửa, lớn tiếng làm hàng xóm xung quanh tò mò vây kín: “Nếu cô không cho cháu biết cậu ấy ở đâu, cháu sẽ quỳ tại đây tới khi nào cô chịu nói.”
Người vây xem nhịn không được lên tiếng giúp đỡ: “Hứa Tịnh, bà mau nói cho con bé biết đi! Trời ban đêm lạnh như vậy để nó quỳ ở đây xảy ra chuyện gì bà gánh nổi không?”
Thấy người bên trong vẫn im lặng mặc kệ, họ chuyển hướng sang Trịnh Thanh Mây: “Cháu gái, cháu về đi chỉ vì một thằng nhóc mặt mũi xấu xí tội tình gì phải làm vậy.”
Trịnh Thanh Mây đang cúi đầu ngẩng phắt mặt lên, nóng giận phản bác: “Cậu ấy là bạn cháu, là người vô cùng quan trọng không phải thằng nhóc mặt mũi xấu xí như các người nói.”
Hàng xóm thấy cô cứng đầu như vậy, cũng không nói thêm nữa lần lượt rời đi.
Trong khu ổ chuột tối đen như mực, tiếng côn trùng kêu râm ran, nhiệt độ hạ thấp đột ngột khiến người ta sởn cả tóc gáy, nhưng Trịnh Thanh Mây vẫn không thay đổi tư thế, bóng lưng thẳng tắp quỳ trước cửa nhà Hứa Huân.
Người hàng xóm sát vách vừa về chứng kiến cảnh này cũng không bất ngờ.

Bà đã nghe được trước đó từ chỗ nhóm người buôn chuyện đầu hẻm.
“Nó không còn ở đây đâu.

Cô có quỳ tới chết cũng vô dụng.

Về đi!”
Nghe vậy, đôi mắt đang dại ra của Trịnh Thanh Mây sáng rực trở lại, nhưng vì hai đầu gối tê cứng cô không thể ngay lập tức đứng lên, chỉ biết ngẩng mặt nhìn bà: “Cô biết Hứa Huân ở đâu sao?”
Bà ta mang giọng điệu mỉa mai lên tiếng: “Còn ở đâu nữa, thứ ăn cháo đá bát đó chê bai cái xóm nghèo hèn này, bỏ theo thằng cha giàu có rồi.”
Trịnh Thanh Mây cau mày: “Cô đừng nói bậy, cậu ấy không phải người như vậy.”

Hàng xóm cười khẩy: “Tin hay không thì tùy, mới cách vài ngày bố đẻ nó còn xuất hiện ở đây, giờ cả hai không thấy đâu.

Chắc tôi nói bậy.”
Trịnh Thanh Mây liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào… Cậu hãy xuất hiện nói với tớ đây không phải là sự thật đi! Hứa Huân…”
Điện thoại trên tay cô liên tục gọi vào dãy số quen thuộc, thế nhưng một giọng nữ lạnh lùng cứ vang lên lặp đi lặp lại khiến cô tức giận ném di động vào tường.
Một chiếc áo khoác to lớn choàng lên vai Trịnh Thanh Mây, Hứa Định Kiên ngồi xuống phía đối diện lấy tay lau nước mắt cho cô: “Thay vì cứ lặng lẽ rơi nước mắt, cậu cứ khóc thật lớn.

Tớ sẽ không chê cười Mây đâu.”
Nói rồi, anh xoay lưng về phía cô: “Cậu leo lên lưng tớ khóc thật lớn, tớ nhất định không thấy.”
Trịnh Thanh Mây không còn giữ bình tĩnh được nữa nằm trên lưng Hứa Định Kiên, khóc thật to, nước mắt của cô chưa từng nhiều đến vậy, làm ướt đẫm vai áo anh.
Khóc đến mệt, cô cứ thế thiếp đi, mặc cho anh cõng về nhà.

Đến ngủ, Trịnh Thanh Mây cũng không an ổn, thỉnh thoảng ghé bên tai anh thì thầm: “Tại sao chứ?...!Hứa Huân… Hứa Huân… Cậu ở đâu?...!Tớ ghét cậu…”
Hứa Định Kiên vừa đau lòng lại vừa chua xót khi nhận ra: Sự tồn tại của Hứa Huân quan trọng với cô đến vậy.
Anh đi theo cô suốt đoạn đường dài, chứng kiến hết thảy một màn điên rồ của cô, đã có lúc anh không dằn lòng nổi định xông lên ngăn cô làm chuyện ngu ngốc.
Nhưng Hứa Định Kiên anh ích kỷ, chỉ khi nỗi đau hóa thành tuyệt vọng cô mới triệt để hận Hứa Huân, triệt để quên đi người đó.

Từ nay về sau thế giới của Trịnh Thanh Mây chỉ còn một mình Hứa Định Kiên, cũng giống như anh toàn bộ sự chú ý chỉ dành duy nhất cho cô gái nhỏ có đôi mắt hạnh ngọt ngào.
Xin lỗi Hứa Huân.

Tớ không thể mất đi cậu ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc