TRUY TÌNH NHẪN VỊ


“Tiểuuu Phong” Tạ Hựu Thuyết nhìn chàng trai gương mặt vô cùng sắc lạnh đang nhìn mình, khuôn miệng mấp máy mãi mới nặn ra được cái tên.
“Hơ, Tạ thiếu gia, cuối cùng cũng nhận ra tôi rồi” Trác Nhất Phong vỗ tay tán thưởng.
Lưu Tu Kiệt bây giờ cũng đã nhớ ra cái tên Tạ Hựu Thuyết, cậu ta là con trai của Tạ Huấn, giám đốc tập đoàn khoa dược liệu.

Là người bạn đã ức hiếp cậu chủ ông thuở nhỏ.
Lâm Hữu Đằng nắm tay Đới An Lạc kéo về hướng mình “Lạc Lạc, nói cho cô biết.

Cái tên Tạ Hựu Thuyết này không hề tốt lành gì đâu”
Lâm Hữu Đằng đã đoán ra được Tạ Hựu Thuyết chính là nguyên nhân đã khiến cho Trác Nhất Phong phải chuyển trường mà trước đây cậu ấy đã từng kể.

Một con người đố kị, mang nặng tư tưởng phân biệt giai cấp giàu nghèo.

Làm sao có thể đối xử tốt với Đới An Lạc được.
Đới An Lạc gạt tay Lâm Hữu Đằng ra, cô đến giờ vẫn không hiểu “Rốt cuộc giữa mọi người đã có sự hiểu lầm gì vậy?”
Trác Nhất Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn cô “Hiểu lầm? Cô từ từ mà hỏi bác sĩ Tạ của cô đi”

Trác Nhất Phong cứ thế bước đi không nghoảnh đầu nhìn lại.

Lâm Hữu Đằng nhìn Đới An Lạc thở dài một hơi.
Trên đường về nhà Tạ Hựu Thuyết kể lại mọi chuyện lúc nhỏ cho Đới An Lạc biết.
“An Lạc, có phải bây giờ cô cảm thấy tôi là một người vô cùng xấu xa dã tâm không?” Tạ Hựu Thuyết nở một cười khổ.
“Không, tôi không nghĩ như vậy.

Con người ai cũng sẽ có hỉ nộ ái ố.

Huống hồ lúc đó mọi người đều còn nhỏ, suy nghĩ không thấu đáo.

Tôi thấy con người của anh bây giờ vô cùng tốt a.

Chỉ cần có thể thay đổi, ai cũng có thể sửa sai mà”
“An Lạc, cảm ơn cô đã không ghét bỏ tôi”
Nhờ câu nói của Đới An Lạc, Tạ Hựu Thuyết thấy lòng mình nhẹ nhõm đi một phần, không còn thấy quá nặng nề khó chịu nữa.
Không ngờ cậu nhóc năm xưa bố cậu coi là tên nghèo hèn lại là con trai tập đoàn New Wind.
“Cảm ơn bác sĩ Tạ” An Lạc mở cửa bước xuống xe.
“An Lạc, giữa chúng ta có thể đừng khách sáo như vậy nữa được không?” Tạ Hựu Thuyết muốn khoảng cách giữa cô và anh có thể gần lại.
“Được” An Lạc đáp suông.
“Hẹn gặp lại, An Lạc”
An Lạc gật đầu cười nhẹ, nhanh chóng bước vào nhà.

An Lạc cũng không biết sau hôm nay còn có thể lấy lý do gì để gặp lại Tạ Hựu Thuyết nữa.
New Wind
“Chúc mừng năm mới”
“Chúc mừng năm mới”

Ngày đầu tiên đi làm lại, cả công ty đều tràn ngập tiếng cười nói.
Phòng phó tổng
Lạc Lạc" Giọng Lâm Hữu Đằng nghiêm nghị.
“Có phải cô nên kể tôi nghe về chuyện của cô và cái tên bác sĩ Tạ đó rồi không?”
“Lâm phó tổng, mới đầu năm anh đã chất vấn tôi những chuyện này rồi” Đới An Lạc miễn cường kể lại việc mình và Tạ Hựu Thuyết tình cờ gặp lại nhau.
Lâm Hữu Đằng nghe xong nở một nụ cười tà mị gian trá, trong lòng không ngừng cảm thán.

Ôi trời ơi! Đoạn nghiệt duyên tay ba này sắp diễn ra rồi.

Anh không thể đứng yên để cho người bạn tâm huyết của mình thua trong cuộc đua này được.
“Lạc Lạc, mang sấp tài liệu này qua cho Trác tổng đi” Lâm Hữu Đằng đưa sấp tài liệu ra trước mặt Đới An Lạc.
Đôi lông mày An Lạc khẽ chau lại, Lâm Hữu Đằng thật tốt đầu năm đã giao cho cô một việc chả khác nào đi nộp mạng rồi.
Cô nở nụ cười gượng gạo, lời nói nhấn nhá từng chữ “Được, Lâm phó tổng”
Lâm Hữu Đằng vui vẻ xua tay "Đi đi’’
Vừa bước đến cửa phòng Trác tổng đã nghe tiếng quát lớn “Ra ngoài”
Người mở cửa bước ra là Thẩm Kiêu, nhìn khuôn mặt khó coi của Thẩm Kiêu hẳn là vừa bị Trác Nhất Phong dằn cho một trận nhỉ!
Đới An Lạc ôm chặt sấp tài liệu trong tay khó khăn nuốt nước bọt xuống.

Cái mạng nhỏ này của cô cảm thấy sắp bước vào Ngọ môn quang rồi.
Chậm rãi nhẹ nhàng bước vào bên trong, nhìn thấy bên dưới đất là một đống hỗn độn tung tóe.

Trác Nhất Phong nghêm nghị bóng lưng sừng sững như một dãy núi cao “Tôi đã bảo ra ngoài rồi mà”
“Tráccc tổng, là tôi”
Giọng nói này không phải Thẩm Kiêu, Trác Nhất Phong trong có chút khởi sắc quay người lại nhìn thấy Đới An Lạc đang khom người thu dọn đống hỗn độn dưới đất.
“Đới An Lạc có chuyện gì?” Nhớ lại chuyện hôm qua, giọng anh lại trở nên trầm vực.
Đới An Lạc cố giấu sự mất bình tĩnh của bản thân, nở một nụ cười thân thiện Trác tổng, chúc mừng năm mới"
Khóe môi anh bất giác có động tĩnh, như có như không.

Đới An Lạc, cô đúng là đồ nịnh nọt.
Trác tổng đây là sấp tài liệu Lâm phó tổng cần anh ký tên" Đới An Lạc rón rén đẩy sấp tài liệu trên bàn gần lại Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong đọc sơ một lược, giận dữ gập mạnh sấp tài liệu lại, lập tức gọi trực tiếp cho Lâm Hữu Đằng.
“Lâm Hữu Đằng, rốt cuộc kinh nghiệm đi du học bao nhiêu năm của cậu lại thừa thải như thế sao? Lệnh cho cậu lập tức gặp Ngô Di Hàn bàn bạc lại bản hợp đồng này”
“Nè…” Lâm Hữu Đằng thực sự không phát biểu được câu nào.
Muốn tìm một cái cớ để cho cậu ta gặp được nốt chu sa của mình vậy mà rốt cuộc lại hại bản thân bị mắng một trận, đầu năm mới còn phải hẹn gặp đối tác thương lượng lại hợp đồng nữa.
Ây da, Lâm Hữu Đằng, mày thật là ngốc mà..


Bình luận

Truyện đang đọc