TRUYỆN KINH DỊ NGẮN

  Hằng ngày, mỗi khi bạn làm bất cứ điều gì đều có một thứ luôn luôn kề bên bạn, theo sau bạn và làm theo những hành động của bạn, có lẽ đọc tới đây thì một đứa trẻ cũng biết rằng "thứ đó" chính là CÁI BÓNG. Nhưng "nó" chỉ xuất hiện khi bạn ngồi ở những nơi có ánh sáng, ở những nơi mà "nó" bị tách biệt khỏi bóng tối. Vậy có bao giờ các bạn tự hỏi, khi không còn ánh sáng nữa, thì "nó" sẽ đi đâu ? Và ở nơi đó, nó làm gì , có còn làm theo hành động của mình hay không ?

Elise là một cô bé rất dễ thương, đáng yêu và giàu trí tưởng tượng. Thế nhưng cô bé lại mắc phải bệnh trầm cảm sau một tai nạn. Kể từ đó Elise trở nên thụ động, ít giao tiếp và thích chơi với chiếc bóng của mình. Ban đầu chỉ là những trò kiểu như tạo hình các con vật nhưng rồi mức độ tăng dần lên khi cô bé càng ngày càng thích ở trong phòng, đóng kín cửa sổ và bật duy nhất một cái đèn pin để chơi với chiếc bóng của chính mình.


Chỉ là những trò chơi tưởng chừng như vô hại như oẳn tù xì, bán hàng, thú bông, v.v... mức độ nghiêm trọng tăng lên khi cô bé chụp ảnh chung với "nó" và rồi cuối cùng là đặt hẳn cho "nó" một cái tên – Liz. Bố mẹ của cô bé thì tìm mọi cách để giúp cô bé thoát khỏi căn bệnh trầm cảm thế nhưng không một cách nào hiệu quả, họ cũng chỉ còn biết chữa trị trong vô vọng, thế nhưng càng chữa thì cô bé lại càng thích ở một mình hơn sau những lần điều trị. Rồi bỗng một ngày, Elise bỗng dưng lại hoạt bát như xưa, cô bé nói cười rất vui vẻ với mọi người, điều này làm cha mẹ cô bé rất vui vì họ nghĩ phương pháp chữa trị đã có hiệu quả.

Nhưng họ nào biết, Elise cười nói không phải với họ, mà là với Liz và những chiếc bóng của bất kì ai cô gặp. Cũng thời gian đó, một bà Dorothy – hàng xóm của họ - bỗng dưng qua đời khi đang ngủ trên giường, pháp y giám định là do bị đột quỵ, tiếp đó là ông Jack ở đối diện lên cơn đau tim khi đang mở cửa đi vào nhà, rồi Peter – một phóng viên tự do còn trẻ và độc thân – sống ở đầu đường bị trượt té khi vừa bước xuống xe, đầu anh ta đập mạnh vào kính xe và bị một mảnh thủy tinh ghim từ đằng sau ra đằng trước và vài vụ tai nạn chết người hy hữu khác xảy ra trong khu vực. Tất cả cái chết đều rất tự nhiên, duy chỉ có một điểm trùng hợp là họ đều tử vong vào buổi tối và khu vực họ tử vong đều không có một chút ánh sáng hay thiết bị chiếu sáng nào còn hoạt động được.

Tối hôm đó đáng ra là một ngày trăng tròn rất đẹp, Elise từng rất thích ngắm trăng thế nên cô bé ngồi bên cửa sổ chờ suốt hai giờ đồng hồ chỉ để nhìn thấy mặt trăng. Thế nhưng tối hôm đó bỗng dưng mây từ đâu kéo đến đen kín trời, ánh trăng bị che khuất dần, từ một vầng sáng dần dần trở thành một đốm sáng rồi mất hẳn. Sau đó gió từ đâu bỗng thổi tới tấp như một cơn bão đang đến và rồi mọi thiết bị chiếu sáng bỗng vụt tắt, ban đầu là đèn đường rồi đến đèn trong mọi căn nhà ở khu phố, tất cả các thiết bị chiếu sáng đều bỗng dưng không thể dung được kể cả đèn pin hay điện thoại di động mặc dù tất cả đều đầy pin.

Elise lo sợ và ngồi co ro trong một góc tối chờ bố mẹ mình, sau đó bố mẹ cô bé đốt nến lên và lên được tới phòng cô bé, khi họ vừa bước vào thì bất ngờ thay, mọi thứ lại bình thường trở lại, mọi thiết bị chiếu sáng lại hoạt động, mây dần tan và ánh trăng từ từ hé lộ. Nửa đêm hôm đó, khi ánh sáng nhè nhè của mặt trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ vào trong phòng của Elise, có một thứ khẽ lẩn khuất trong những góc tối của căn phòng, "nó" trườn ra ngoài, len lỏi trong những ngóc ngách mà ánh sáng không thể chiếu tới rồi tiến vào phòng của bố mẹ Elise.


Vài phút sau "nó" lại trở ra theo con đường cũ mà "nó" đã đi vào, rồi trở về phòng Elise. Elise đang say ngủ bỗng giật mình thức giấc, cô cảm thấy khó thở và tay chân thì cứng đờ, không tài nào nhúc nhích, mồ hôi cô toát ra lạnh buốt cơ thể và mặc dù đã thử mọi cách nhưng cô không tài nào cử động được, rồi có một giọng nói khẽ thì thào bên tai cô "Elise, tớ cần cậu giúp.....Elise tớ cần cậu...", rồi bỗng dưng một tràn cười ma quái vang lên.

Elise giật mình tỉnh giấc, chỉ là một cơn ác mộng nhưng cảm giác lại rất thật, mồ hôi cô vẫn còn tuôn đầm đìa dù điều hòa đang mở, cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu sáng, có một bóng hình đang đứng đó – Liz – cô bé giơ tay chào, "nó" cũng giơ tay, rồi Elise thở phào nằm xuống ngủ tiếp, nhưng cô bé chợt nhận ra, đèn phòng ngủ lẫn ánh trăng đều ở cùng một bên, thế nhưng cái bóng của cô lại đang ở cùng hướng của 2 nguồn sáng đó. Thế nhưng lúc đó đã quá trễ để cô bé có thể làm được gì nữa, cô không thể cử cô không thể cử động và bên tai cô lại nghe văng vẳng "chào Elise, tớ cần cậu giúp....tớ cần cậu..... máu và linh hồn những kẽ dơ bẩn kia..... là không đủ.... TỚ CẦN CƠ THỂ CẬU".


Vài ngày sau cảnh sát nhận được cuộc gọi từ những người hàng xóm than phiền về mùi hôi khó chịu ở nhà Elise.Và khi cảnh sát ập vào,đập vào họ là một mùi hôi thối của thịt ương, cả căng nhà đầy máu, 2 cái xác trương sình không nguyên vẹn nằm ngay hành lang, cứ như thể một bầy thú dữ vừa càng quét wa đó,nhưng lạ kì thay là không hề có một dấu vết chống cự nào,mọi đồ vật đều nguyên vẹn,người ta tìm thấy một căng phòng khóa kín ở trên gác và khi họ phá cửa vào, trong góc tối là một cô bé với làn da sậm màu đang ngồi thu lu và trông rất hoảng loạn. Khi các nhân viên y tế đến cô bé chỉ nói một câu và một nụ cười ma quái hiện ra trên khuôn mặt cô bé.

"Cháu tên là Liz"  


Bình luận

Truyện đang đọc