TỪ CẨM CHI - ĐÔNG THIÊN ĐÍCH LIỄU DIỆP

Lửa đang cháy bừng bừng được ném vào nhà kho, tiếng quát mắng của Hồ chưởng quầy, tiếng Lý Lực dùng đá ném vào Hồ chưởng quầy, tiếng hét kinh hãi của Tiểu Liên… Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Tiểu Liên theo phản xạ che mặt lại, nghe tiếng kêu thảm thiết liền hé ngón tay nhìn qua, sau đó không tin nổi mà buông tay xuống.

Vì sao kẻ kêu thảm lại là kẻ hành hung?

“Lý Lực? Sao lại là ngươi!” Hồ chưởng quầy kinh ngạc nhìn kẻ hung ác đang ôm tay nhảy chồm chồm.

Lý Lực xoay người định chạy.

“Đứng lại cho ta!” Hồ chưởng quầy vươn tay kéo hắn lại.

Hồ chưởng quầy tuy lớn tuổi, nhưng sức lực không hề kém kẻ gầy yếu như Lý Lực. Lực kéo này vừa vặn cho Tân Diệu bước tới, nàng nhấc chân đạp vào phía sau đầu gối Lý Lực.

Lý Lực loạng choạng ngã chúi về phía trước, định đứng dậy lại phát hiện lưng mình bị đè chặt.

Tân Diệu dùng một chân dẫm lên lưng Lý Lực, ra lệnh cho Tiểu Liên: “Mau dập lửa!”

Chưa đợi Tiểu Liên hành động, Hồ chưởng quầy đã mặt mày biến sắc, lao vào nhà kho, cửa đã bị đập mở. Thấy lớp vải chống lửa che phủ, cành củi đang cháy không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cháy lẻ loi trên nền đất.

Hồ chưởng quầy vội nhặt cành củi lên, chạy ra ngoài nhà kho, lớn tiếng gọi: “Mau tới đây, có kẻ phóng hỏa!”

Đêm khuya tĩnh mịch, âm thanh vang xa, chẳng mấy chốc phía khu nhà ở đã có người chạy tới.

Lúc này, Hồ chưởng quầy mới để ý đến người cứu ông, nhìn thấy tân đông gia đang dẫm lên kẻ hung đồ.

“Đông gia?” Hồ chưởng quầy kinh ngạc đến đổi giọng.

“Chưởng quầy không sao chứ?” Tân Diệu mỉm cười hỏi.

Hồ chưởng quầy cúi nhìn tên hung đồ bị dẫm dưới đất, lại nhìn thiếu nữ thần sắc bình thản, trái tim già nua của ông có chút không chịu nổi: “Không, không sao…”

Thần thái của tân đông gia còn khiến ông kinh ngạc hơn cả khi phát hiện Lý Lực phóng hỏa!

“Chưởng quầy không sao là tốt rồi.”

Tiểu Liên thấy không cần làm gì nữa, cũng giơ chân dẫm lên lưng Lý Lực, khiến hắn vốn đang vùng vẫy cũng không động đậy được nữa.

Khóe miệng Hồ chưởng quầy co giật.

Tiểu Liên vội vàng giải thích: “Để tiểu thư khỏi phải tốn sức.”

Hồ chưởng quầy: “…”

“Vừa rồi là đông gia đã cứu ta?” Hồ chưởng quầy cố bình tĩnh hỏi.

“Lúc ta cùng Tiểu Liên tới đây vừa hay nhìn thấy tên này định hại chưởng quầy, vội vàng lấy viên gạch ném tới.” Tân Diệu giải thích.

Hồ chưởng quầy cúi đầu nhìn, thấy một viên đá, nửa viên gạch, một chiếc đèn lồng, một cành củi.

Thật không thiếu thứ gì…

“Đông gia sao lại tới đây vào giờ này?”

Tân Diệu chỉ kẻ nằm dưới đất: “Xử lý tên này xong rồi nói.”

“Phải, phải, đông gia nói chí phải.”



Một thiếu nữ sao lại đến xưởng in giữa đêm? Vì sao lại mang theo nửa viên gạch? Còn ném trúng như vậy?

Những câu hỏi trong lòng quá nhiều, nhưng lúc này đúng là không tiện hỏi.

Rất nhanh, nhiều người chạy tới, thấy cảnh tượng này đều không khỏi kinh hãi.

“Đông gia, chưởng quầy, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tân Diệu lặng lẽ rút chân lại, Tiểu Liên cũng nhanh chóng bỏ chân xuống.

Lưng vừa nhẹ, Lý Lực nhìn đám đông vây quanh, đành nằm im tại chỗ.

Hồ chưởng quầy giận dữ nói: “Tên này phóng hỏa đốt nhà kho, bị ta bắt gặp còn định g.i.ế.t người diệt khẩu!”

Cái gì?

Mọi người nghe xong đều phẫn nộ, rối rít chửi rủa.

“Đừng chửi nữa, các ngươi kiểm tra nhà kho, các ngươi thì đi tuần tra quanh xưởng in, còn hai người qua đây trói tên này lại, áp về sảnh.”

Hồ chưởng quầy dõng dạc phân phó, mọi người vội vàng tản ra làm việc.

“Đông gia, trời đã khuya, chi bằng ngài trở về nghỉ ngơi trước?”

Tân Diệu lắc đầu: “Vẫn là hỏi rõ lý do hắn phóng hỏa, bằng không đêm nay cũng chẳng an lòng mà ngủ.”

Đến sảnh, Hồ chưởng quầy nhấc chân đá Lý Lực một cái: “Nói, tại sao ngươi lại làm vậy!”

Lý Lực cúi gằm đầu, không lên tiếng.

Triệu quản sự phụ trách xưởng in tức giận, đá thêm một cái, mắng: “Tên khốn, ngày thường làm việc không tích cực, giờ còn dám phóng hỏa, ta đánh c.h.ế.t kẻ vong ân bội nghĩa nhà ngươi!”

Lý Lực không trốn được, kêu vài tiếng đau đớn, nhưng vẫn không hé nửa lời về lý do phóng hỏa.

Tân Diệu mở miệng: “Nếu hắn không nói, mọi người cứ về nghỉ đi. Phóng hỏa là tội nặng, sáng mai chúng ta sẽ báo quan.”

Nghe báo quan, Lý Lực rốt cuộc cũng phản ứng.

“Đông gia tha mạng, tiểu nhân nhất thời hồ đồ mà thôi—”

“Vậy ngươi nói xem, ngươi hồ đồ thế nào?” Tân Diệu thản nhiên hỏi.

“Tiểu nhân—” Ánh mắt Lý Lực d.a.o động, đột nhiên chỉ vào Triệu quản sự, “Là vì Triệu quản sự!”

Triệu quản sự giận dữ: “Thằng khốn, ngươi nói cái gì?”


Lý Lực làm bộ liều chết: “Mấy ngày trước Triệu quản sự lại mắng ta không làm việc tốt, ta giận quá, mới muốn phóng hỏa, để Triệu quản sự cũng bị đông gia mắng cho mà thôi…”

Triệu quản sự nghe xong tức đến lồng n.g.ự.c muốn nổ tung: “Bị mắng mấy câu mà ngươi dám phóng hỏa? Ngươi còn có lương tâm không…”

Tân Diệu nhìn Lý Lực với ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi hỏi một chữ: “Lại?”

Lý Lực không hiểu ý, ngơ ngác nhìn sang.

“Ngươi nói mấy ngày trước Triệu quản sự *lại* mắng ngươi, vậy tức là ngươi thường xuyên bị mắng chứ gì?”



Lý Lực cảm giác không ổn, không dám trả lời.

Tân Diệu quay sang Triệu quản sự.

Triệu quản sự có vẻ lúng túng.

Hồ chưởng quầy đẩy đẩy ông: “Triệu huynh đệ, đông gia hỏi ngươi đấy, cứ nói thẳng đi.”

Triệu quản sự dẹp bỏ chút e ngại, giận dữ đáp: “Tên này quen thói lười biếng, không mắng không được…”

Nghe Triệu quản sự kể một hồi, Tân Diệu hỏi Lý Lực: “Nếu ngươi thường xuyên bị mắng, sao giờ mới định trả thù?”

“Ta…” Lý Lực bối rối, không trả lời nổi.

“Xem ra ngươi không định nói thật. Tiểu Liên, bịt miệng hắn lại.”

“Vâng.” Tiểu Liên dạ một tiếng, dùng khăn của mình thì không được, nàng nhìn quanh, tiện tay lấy chiếc giẻ trên bàn nhét vào miệng Lý Lực.

“Ưm ưm…” Thấy Tiểu Liên làm thật, Lý Lực lo lắng, vội vàng ra sức lắc đầu, ý tứ là còn muốn nói.

“Đông gia, có vẻ tên này muốn nói gì.”

Tân Diệu liếc hắn một cái, hờ hững nói: “Dù sao hắn cũng không nói thật, không cần tốn công. Chưởng quầy cho người canh giữ cẩn thận, mai đem báo quan.”

“Ưm ưm…” Lý Lực nghe xong, gấp đến mặt mày tái mét, càng ra sức lắc đầu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tân Diệu quay người bước đi.

“Đông gia…” Triệu quản sự thoáng do dự.

Không hỏi thêm gì sao?

Hồ chưởng quầy lập tức nói: “Nghe lời Đông gia đi.”

Đông gia cứu hắn ngay trong đêm thế này, rõ ràng là không phải người tầm thường rồi!

Sau khi thu xếp mọi chuyện, Hồ chưởng quầy rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi cho rõ những thắc mắc trong lòng.

“Đông gia, làm sao ngài lại đi tới xưởng in vào lúc đêm khuya như vậy?”

Tân Diệu nghiêm mặt đáp: “Chưởng quầy có tin vào thuật xem tướng không?”

“Gì cơ?” Hồ chưởng quầy mặt mày ngơ ngác.

“Thuật xem tướng.”

Hồ chưởng quầy càng trông ngớ ngẩn hơn.

Tân Diệu thầm thở dài trong lòng.

So với vẻ mặt của Hồ chưởng quầy thì vị Hạ đại nhân kia cũng không quá tệ.

Nhưng ngoài việc lấy thuật xem tướng để đổ lỗi, thật sự cũng khó mà giải thích rõ ràng, Tân Diệu nghiêm nghị nói: “Ta nhìn thấy ấn đường của chưởng quầy tối sầm, e là họa huyết quang sẽ ứng vào đêm nay, nhất thời không yên lòng nên đi tìm chưởng quầy, không ngờ lại thấy chưởng quầy cầm đèn đi vào xưởng in…”

Hồ chưởng quầy: …

Đông gia mới vậy mà lại hiểu thuật xem tướng!

 

Bình luận

Truyện đang đọc