TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI


Hoa Chi Phá gần đây đường làm quan rộng mở, hoa đào đầy mặt, khóa đào tạo phò mã phải học cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Vì chuyện đại công chúa muốn đại hôn mà Hoa Chi Phá bị đưa vào trong hoàng cung nên trở về cũng không nhìn thấy Niệm Khanh.
Về phần Quy Điền Thuần Nhất Lang kia sớm bị nàng ném tới góc sáng sủa nào đó trong trí nhớ, nghĩ chắc trải qua lần chỉnh ác của mình lần trước thì khả năng Quy Điền huynh còn có thể kiên cường sống tiếp không nhiều lắm, phỏng chừng không mắc bệnh thần kinh thì cũng bị bệnh tâm thần, dù sao cũng sẽ không bình thường.
Dù không bình thường thì nàng sợ gì? Dù sao cũng là dưới chân thiên tử, nàng lại là phò mã tương lai, nghĩ chắc Quy Điền cũng không dám trả thù.
Vì thế trong toàn bộ kinh thành, cho dù Hoa Chi Phá ngang ngược cũng không ai dám nói gì, mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, ai bảo hành động vĩ đại của nàng đã truyền khắp toàn bộ kinh thành đây? Phỏng chừng không lâu nữa toàn bộ Thiên Minh Quốc đều sẽ biết.
Đối với Quy Điền Thuần Nhất Lang mà nói, chuyện này tuyệt đối là sự sỉ nhục!
Nhưng mà, có đôi khi sự việc luôn nằm ngoài ý muốn! Đúng là có sự cố thế nên cuộc sống mới phấn khích được.
Ngay trước ba ngày đại hôn của Hoàng Phủ Khanh và Hoa Chi Phá, trên đường hồi phủ công chúa, Hoa Chi Phá 'thần kì' biến mất không chút tin tức.
Ở bên kia, người nào đó họ Hoa với hình tượng không sợ gì bị một xô nước đá dội tỉnh, còn bị người khác đạp ba cước.
- Ưm... - Hoa Chi Phá nhìn gương mặt vặn vẹo trước mặt mình, trong lòng phát lạnh, báo ứng đến rồi.
-Hoa Chi Phá, ngươi cũng có ngày hôm nay? - Quốc ngữ sứt sẹo kia khiến Hoa Chi Phá nghe xong run run một trận, cộng thêm hình như có chút gió? Ố, sao Quy Điền không có răng cửa?
Tất nhiên là Hoa Chi Phá không biết sau khi Quy Điền tỉnh lại đã đập đầu vào đá khiến răng cửa đều gãy hết, cái trán lại tụ một mảng máu, dù sao thì Quy Điền Thuần Nhất Lang hiện tại so với bệnh thần kinh còn thần kinh hơn.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì? - Tuy lá gan Hoa Chi Phá không tính là nhỏ, nhưng dưới tình huống như thế này nàng cũng sẽ không ngu ngốc đi chọc giận Quy Điền. Địch mạnh ta yếu, muốn chết cũng không cần tìm cách này!
Con mẹ nó ta còn chưa áp đảo Niệm Khanh, ta sao có thể chết? Shit! Còn có ba ngày, sao ta lại xui xẻo như vậy đây! Hoàng Phủ Nhân chết tiệt, không phải nàng nói phái người âm thầm bảo vệ ta sao? Những người này đâu? Chẳng lẽ chết hết rồi?
[Tác giả: Chết rồi, ngay cả tra tấn cũng không thèm......]
- Ta muốn gì? Ta hận không thể lột da ngươi, ăn thịt ngươi, uống máu ngươi! - Quy Điền Thuần Nhất Lang nắm lấy yết hầu của Hoa Chi Phá, lên cơn tâm thần gào - Ngươi hại ta mất hết tất cả, cho dù ta trở về cũng sống không bằng chết, chẳng bằng cùng ngươi đồng quy vu tận!
Đừng! Ta không muốn tự tử cùng con rùa nhà ngươi. Nói xem, cừu hận giữa chúng ta không lớn đến vậy chứ?
- Chuyện này...kỳ thật ta cũng không làm gì! - Hoa Chi Phá cố nén đau đớn vì bị đánh trên người, ai thán nói - Chúng ta hẳn nên dĩ hòa vi quý!
- Không làm gì? - Quy Điền Thuần Nhất Lang nổi giận, nói nửa ngày hóa ra nỗi khổ mình chịu ở trong mắt hắn đều bé nhỏ không đáng kể có thể xem nhẹ? - Hoa Chi Phá, cho dù giết ngươi cũng không giải được mối hận trong lòng ta! Hôm nay, trước tiên nhắc nhở ngươi một cái, bắt đầu từ ngày mai, trò hay mới bắt đầu trình diễn! Ta muốn khiến ngươi sống không bằng chết! - Hung hăng cho Hoa Chi Phá một cái tát, trực tiếp khiến khóe miệng nàng tràn ra máu.
Nhìn tên điên Quy Điền kia rời đi, Hoa Chi Phá quả thật khóc không ra nước mắt. Quả nhiên vật cực tất phản, quá kiêu ngạo, báo ứng đến đây phải không? Mấy hôm trước còn nhìn Quy Điền, hiện tại trực tiếp đến phiên mình, thật sự là bi kịch!
Hoa Chi Phá nhìn chung quanh, rõ ràng đây chính là chỗ thẩm vấn phạm nhân thời cổ đại, tay mình bị trói trên cọc gỗ, so với Jesus cũng không kém bao nhiêu.
Anh còn rất bận rộn, khó được một lần kiêu ngạo lại lạc kết cục này, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi! Niệm Khanh, ngươi mau tới cứu ta! Chậm một bước ngươi thật sự phải làm quả phụ!
Hoa Chi Phá chưa bao giờ biết thì ra mình còn có kĩ năng thiên phú làm 'liệt sĩ', bị đồ ngu Quy Điền kia tra tấn vài ngày cũng chưa cúi đầu cầu xin tha thứ, nếu không phải giờ chân đau lợi hại, nàng thật muốn vì tự hoan hô một phen, vẫn tưởng mình thuộc loại 'hán gian' cơ.
Cũng không biết thằng Quy Điền kia rốt cuộc là muốn làm gì, thất thần thì dùng roi da đánh Hoa Chi Phá tróc da bong thịt, treo lên rồi hung hăng đánh, chuyên đánh vào chân của nàng, Hoa Chi Phá thực sự sợ bị Quy Điền đánh cho tàn phế.
Quan trọng nhất là thuật thôi miên của nàng đối với tinh thần phấn kháng của Quy Điền Thuần Nhất Lang căn bản không có tác dụng, thật sự khiến nàng thương tâm muốn chết, chỉ có thể cầu khẩn trong lòng Niệm Khanh nhanh đến đây.
Trên chỗ da bị roi đang lành đổ một xô nước hạt tiêu, thật sự là 'sướng như tiên'!
Ta đây xem như là bị bắt cóc phải không? Vì sao Lâu đệ, Lạc nhi, Loạn Loạn đều từng bị bắt cóc, nhưng tất cả đều được đãi ngộ cấp khách quý, còn mình thì bi thảm như vậy, chẳng lẽ năm nay mệnh phạm Thái Tuế (xấu nhiều tốt ít, gặp nhiều xui xẻo)? Được rồi, Lâu đệ không coi là cấp khách quý, nhưng cũng không coi là quá bi thảm phải không!
Chẳng lẽ đây là đại giới của làm người kiêu ngạo? Biết vậy đã chẳng làm, quả nhiên ông vô duyên với hai chữ kiêu ngạo.
Cuộc sống tựa như cưỡng hiếp, ngươi đã không có cách phản kháng thì hưởng thụ đi.
Vì thế, Hoa Chi Phá tự động bồi bổ não trong đầu, Niệm Khanh mặc áo da, cầm roi da, uống bia, chân đeo giày cao gót, giơ ngón giữa, mắt quyến rũ, dùng giọng điệu thực câu dẫn người gọi tên mình.
Được rồi, đây là roi da yêu mị, ông nhịn.
Nước hạt tiêu tự động bổ não thành sữa, được rồi, ông nhịn tiếp!
Đáng tiếc, cho dù Hoa Chi Phá có thể nhịn thì đau đớn vẫn khiến nàng rên hừ hừ, thiếu chút nữa cắn đứt cả lưỡi. Cuối cùng trực tiếp ngất đi, Hoa Chi Phá dám thề, cứ sống tiếp hai ngày như vậy, nàng phỏng chừng không nhìn thấy được Niệm Khanh tới cứu người.
Khoảnh khắc sắp hôn mê còn nghe được Quy Điền dùng chất giọng biến thái nói muốn chặt đứt gân tay của mình.
Hoa Chi Phá muốn kêu, muốn phản kháng, đáng tiếc vẫn lâm vào hôn mê.
Đương nhiên, một khắc trước khi lâm vào bóng tối, nàng nghĩ: Cắt đứt gân tay, ngươi bảo ông hầu hạ Niệm Khanh như thế nào? Cuộc sống tiểu bạch kiểm của ông! Ông không muốn làm Tiểu Bí (muốn mà không làm được)!
Hoa Chi Phá khẽ hừ một tiếng, cảm giác được sự mềm mại và ấm áp dưới thân, chậm rãi mở to mắt, nơi này là? Giống như tất cả chỉ là mộng, nếu không có đau đớn trên người thì nàng thật sự nghĩ đó là một giấc mộng.
- Phủ công chúa?
- Ngươi tỉnh rồi...- Niệm Khanh thấy Hoa Chi Phá dần dần tỉnh lại, hốc mắt đỏ hồng vội vàng hỏi - Còn đau không?
Kỳ thật cả người ta đều đau! Hoa Chi Phá coi như hiểu, khẳng định là Niệm Khanh cứu mình ra, xem bộ dạng của nàng có vẻ vẫn canh giữ ở bên người mình, trong tròng mắt trắng mang theo tơ máu, mắt có điểm hơi trũng, mấy ngày nay khẳng định là nàng cũng không ngủ ngon, rét lạnh trong lòng bị người trước mặt đuổi đi:
- Không đau! Một chút cũng không đau! Kỳ thật thế này không đáng kể chút nào, quá nhỏ bé! - Được rồi, cứng rắn chống đỡ là rất cần thiết, kiên quyết không thể làm mất mặt mũi của mình.
Niệm Khanh nhìn thật sâu Hoa Chi Phá, không nói gì.
Hự, ngươi nhìn ta như vậy, ta bị áp lực rất lớn đó! Cho dù đối mặt với Quy Điền biến thái cũng không có loại cảm giác này:
- Được rồi, ta thừa nhận có một chút.
- Chỉ có một chút? - Còn thể hiện phải không!
- Ừ - Ngoan ngoãn gật đầu.
- Thật sự?
Hoa Chi Phá đang định trả lời thì không ngờ trên chân truyền đến một trận đau nhức:
- Á... ngươi đánh chân ta làm gì! - Giận rồi, ông đều sắp tàn phế, ngươi còn ác như vậy!
- Ta nghĩ ngươi không đau - Niệm Khanh trở về trạng thái bình thường - Ta nghĩ một chút đau ngươi cũng có thể chịu được, không phải sao? - Nói xong lại là một cái tát.
Hoa Chi Phá thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, ta bị Quy Điền ngược đãi còn chưa đủ, vất vả lắm mới thoát được, lại còn bị ngươi ngược đãi, còn có thiên lý hay không?
- Ta sai rồi... ngươi đừng đánh...đau! - Khóe mắt Hoa Chi Phá sắp rơi lệ, nhìn Niệm Khanh đầy ủy khuất.
- Hừ hừ! - Nhìn thấy bộ dáng cún con của Hoa Chi Phá, muốn thảm bao nhiêu có thảm bấy nhiêu thì Niệm Khanh có chút buồn cười lại tràn ngập phẫn nộ.
Quy Điền Thuần Nhất Lang, dám động vào người của tỷ tỷ? Tỷ tỷ cho ngươi biết vì sao hoa lại hồng! Rồng có nghịch lân, động vào là chết.
Thực bất hạnh khi Quy Điền đụng phải lại là nghịch lân trong nghịch lân.
===============================================================================
Hoa Chi Phá: Vì sao đều là bị bắt cóc mà đãi ngộ của ông lại kém như vậy!
Tác giả: Đây là do làm náo động đại giới.

Bình luận

Truyện đang đọc