TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI


Hoa Chi Phá xem như hiểu được, ở trước mặt Niệm Khanh mà cậy mạnh chính là tìm chết, ở trước mặt Niệm Khanh mà nói dối chính là muốn chết.
Thật không đúng dịp, hai cái nàng đều làm. Cũng may là hiện tại nàng có thương tích trong người, nếu không kết cục phỏng chừng sẽ không tốt nổi.
- A! Tay của ta! - Hoa Chi Phá nhớ tới lời nói mơ hồ nghe thấy lúc hôn mê, vội vàng giơ tay lên, thấy không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi - Làm ta sợ nhảy dựng, Quy Điền chết tiệt kia, lại còn nói muốn cắt gân tay, shit!
Niệm Khanh gặp vẻ đầu có thể đứt máu có thể chảy nhưng tay không thể có chuyện của Hoa Chi Phá thì cũng biết chuyện nàng đang nghĩ không phải là chuyện tốt gì, bởi vì chính mình cũng nghĩ sai.
- Hừ, bản cung chẳng những muốn cắt gân tay hắn mà còn muốn cắt gân chân hắn! - Nhìn bộ dạng của Hoa Chi Phá lại một trận lửa giận, thằng nhãi Quy Điền này thật sự cho hắn là thái tử? Một cái đảo quốc nho nhỏ lại kiêu ngạo như thế, nếu không phải mình không ở trong triều thì Đông Doanh này sao bảo tồn được đến bây giờ? Hiện tại cư nhiên bắt cóc người của Hoàng Phủ Khanh ta, còn muốn phá hỏng cuộc sống 'hạnh phúc' của nàng, đây không phải là đánh vào mặt nàng sao? Đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi là 'phò mà' sắp thành thân của bản cung!
- Còn muốn thiến hắn! - Hoa Chi Phá không tự nhận mình là thánh nhân, bị người đánh còn muốn cầu tình hộ, đây không phải là phong cách làm người của nàng, ngươi tra tấn ta như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Chuyện đùa quốc tế gì vậy! Nước đá, nước hạt tiêu, roi da, nàng nhớ thực ghi tâm khắc cốt!
Dù sao thì hiện tại có Niệm Khanh ở đây, nàng sợ cái rắm!
- Ừ, hiện tại ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước, về phần Quy Điền Thuần Nhất Lang, bản cung sẽ cẩn thận 'chiêu đãi' hắn! - Nhờ Quy Điền ban tặng, Niệm Khanh mấy ngày nay cơ bản chưa hề chợp mắt, hiện tại nhìn thấy Hoa Chi Phá tỉnh thì lo lắng trong lòng cũng vơi đi một nửa, tự nhiên cũng muốn đi nghỉ tạm một lúc.
Thấy Niệm Khanh định rời khỏi thì Hoa Chi Phá theo bản năng giữ chặt tay nàng:

- Theo giúp ta, được không? Ngươi xem giường lớn như vậy, ngươi cũng đừng trở về, ngay bên cạnh ta nghỉ một lát, được không?
- Tiểu Phá, chẳng lẽ ngươi định chiếm tiện nghi của ta? - Niệm Khanh không có ý tốt lườm lườm Hoa Chi Phá.
Thấy ánh mắt không tín nhiệm kia của Niệm Khanh thì Hoa Chi Phá cảm thấy bị ủy khuất:
- Hiện tại ta đã như vậy còn có thể chiếm tiện nghi của ngươi? Khanh Khanh, ngươi đánh giá cao ta, ta không bị ngươi chiếm tiện nghi đã là tốt lắm rồi.
- Bản cung cũng không phải là người tùy tiện như vậy - Niệm Khanh vung đầu, chính nghĩa lẫm liệt nói.
- Phải phải, ngươi tùy tiện lên thì không phải người! - Hoa Chi Phá gật gật đầu, không nhìn ánh mắt ăn thịt người của Niệm Khanh, chịu đau kéo nàng lên giường.
Niệm Khanh vốn định phản bác vài câu lại thấy Hoa Chi Phá nhíu lông mày, nhớ tới nàng còn có thương tích trong người nên cũng không so đo cùng nàng, dù sao các nàng còn có rất nhiều thời gian, Hoa Chi Phá không thể cả đời nằm trên giường phải không?
Niệm Khanh nằm ở bên người Hoa Chi Phá, có cảm giác gì đó nói không nên lời, cảm thấy có chút quái lại có chút bất an.
- Ngươi không cởi quần áo sao? - Cung trang gì đó đáng ghét nhất! Dày như vậy, cái gì cũng nhìn không thấy!
Niệm Khanh thấy mặt Hoa Chi Phá rõ ràng rất muốn xem còn giả vờ nghiêm túc liền cảm thấy buồn cười:
- Sao, lần trước ở trong bồn tắm ngươi không thấy rõ sao?
Hự, bây giờ ngươi còn nhớ kỹ vậy!
- Niệm Khanh, ngươi không cần hiểu sai, ta là loại người này sao? Là ta sợ ngươi nóng - Hoa Chi Phá chỉ kém nước khắc lên mặt mình bốn chữ 'chính nhân quân tử' - Làm một tướng công đủ tư cách, cần lấy sự an nhàn của nương tử làm nguyên tắc thứ nhất. trời nóng quạt tạo gió, trời lạnh quàng thêm khăn, trời mưa bung hộ dù, đây mới là tân tướng công tốt thời đại mới!
- Ai là nương tử của ngươi? - Niệm Khanh hiếm khi đỏ mặt, véo Hoa Chi Phá một trận.
- Chúng ta đã sắp thành thân! - Hoa Chi Phá bất lực đối mặt với vẻ thẹn thùng của Niệm Khanh, nói đi Niệm Khanh tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc có mấy mặt vậy!
- Vậy chờ thành thân rồi nói sau! - Niệm Khanh chụp lấy cái tay đánh lén của Hoa Chi Phá - Đã bị thương còn không thành thật?
- Ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ! - Hoa Chi Phá dùng biểu cảm ngươi-nghi-oan-cho-ta nhìn Niệm Khanh - Ta thực thuần khiết, thỉnh đừng hiểu sai được không?
- ...... - Ta mặc kệ ngươi!
Đối với sự vô sỉ của Hoa Chi Phá, Niệm Khanh cũng cảm thấy thực bất lực. Bất quá, nàng cũng không cự tuyệt. Sau một lúc lâu, nghe tiếng hít thở vững vàng truyền đến bên tai, Niệm Khanh lộ ra một nụ cười ấm áp.
Kỳ thật điều nàng muốn không nhiều lắm. Có thể có một người bồi bên người, nghe tiếng nói của người đó, nghe tiếng thở của người đó, làm cho trái tim thê lương ấm lên là đủ. Những điều này cũng không có gì quá cao vời. Chỉ là cho dù là nguyện vọng nhỏ như thế cũng khó thực hiện được.
Nhìn nhiều lắm, biết nhiều lắm, tưởng rằng không nên tiếp tục hy vọng xa vời. Tận đến khi gặp Hoa Chi Phá, nhân sinh của nàng mới bắt đầu có sự sống. Từ sống mơ mơ màng màng không có việc gì, nhìn người diễn đến trở thành người chơi trở lại ván cờ, đều là vì ba chữ 'Hoa Chi Phá' này.
Nếu không phải vì nhất thời hứng khởi mà đem mấy người các nàng vứt về Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, vậy thì bây giờ nàng vẫn nhìn trận diễn hồng trần như cũ hay không? Vị Triều vẫn lạnh như băng độc lai độc vãn như cũ? Du Lăng vẫn dùng xinh đẹp để che dấu quá khứ của mình hay không? Ly Tuyệt lại không thể thoát khỏi việc giả vờ ôn nhu?
Hoặc có thể nói, tuy rằng bốn cầm thú không vĩ đại, nhưng mà lại có thể khiến các nàng cười thật lòng. Điểm này là đủ rồi. Cười thật lòng, đã bao lâu chưa từng như vậy? Nàng đều đã quên mất.
Nếu không có một người như mong đợi, như vậy là nàng đi! Giống như ván cờ khi đó: Bố trí tốt quân cờ, gậy ông đập lưng ông.
- Niệm Khanh... Khanh Khanh... - Cũng không biết Hoa Chi Phá mơ thấy gì, ngay cả nước miếng cũng chảy xuống.
Người này...Niệm Khanh thật sự hết nói nổi, đều thành cái dạng gì rồi mà còn có thể mơ thấy loại chuyện này!
- Niệm Khanh...hôn... - Được rồi, không thể trách công chúa đại nhân của chúng ta hiểu sai, thật sự là tướng ngủ của Hoa Chi Phá rất đáng khinh, khiến người ta buộc lòng phải nghĩ sai.
Niệm Khanh nhẹ nhàng nhéo má có hơi trẻ con của Hoa Chi Phá một phen:
- Hoa Chi Phá, đồ sắc quỷ nhà ngươi! - Tuy rằng thầm oán như vậy nhưng lại không che dấu được ý cười trong mắt.


Hoa Chi Phá ỷ vào mình bị 'trọng thương' mà dính chặt lấy Niệm Khanh, còn thường xuyên ăn đậu hũ để bù lại chuyện hôn lễ của mình bị chậm. Nói đến hôn lễ nàng lại thương tâm, động phòng hoa chúc, đẩy ngã Niệm Khanh, bụng làm dạ chịu, đáng tiếc bị chậm lại.
Vì sao nhất định phải vào ngày đó chứ! Hoa Chi Phá cảm thán, bởi vì đó là ngày khóa chặt hai người lại cả đời. Thời khắc thần thánh, làm chút chuyện 'thần thánh'mới không uổng công một mảnh thật tình. Đối với Niệm Khanh, đối với mình đều là một loại công đạo.
Được rồi, kỳ thật là nàng có một chút cổ hủ! Bất quá, Niệm Khanh cũng nghĩ như vậy phải không! Dù sao thì các nàng cũng không phải là người tùy tiện. Nhưng mà, một thân thương tích, đến tột cùng muốn lúc nào mới khỏi!
Bi kịch! Con đường đẩy ngã từ từ lâu dài!
Đối với chuyện xử trí Quy Điền Thuần Nhất Lang, Hoa Chi Phá giao cho Niệm Khanh, chỉ ngẫu nhiên 'vô ý' đưa ra chủ ý, nàng là người lương thiện, thật sự không quá thích hình ảnh máu me.
Vừa muốn bảo trì một viên tâm bình thường, vừa muốn trả thù thì sẽ thành biến thái! Hoa Chi Phá cũng không muốn để lại ấn tượng như vậy cho Niệm Khanh. Đương nhiên kỳ thật ở trong lòng Niệm Khanh, Hoa Chi Phá cách hai chữ này cũng không xa.
Sự kiện 'uống phân' trên đại điện lần trước, Niệm Khanh tự nhận mình tuyệt đối không thể giống như Hoa Chi Phá gắt gao nhìn chằm chằm không chớp mắt quá trình kia. Chuyện ghê tởm như vậy, nàng tuyệt đối không làm được. Cũng chỉ có loại thần nhân Hoa Chi Phá mới có thể ngược dòng mà lên!
Trong lúc dưỡng thương, tình cảm của hai người vững bước thăng tiến, đột nhiên tăng mạnh, mau đến khó hiểu.
Rốt cục, ngày Hoàng Phủ Khanh gả cho Hoa Chi Phá cũng đến. Mà Hoa Chi Phá cũng dưỡng thương khá tốt, chờ ngày làm nữ phò mã của nàng.
Anh xuyên không, rốt cục đã tu thành chính quả.

Bình luận

Truyện đang đọc