TÚ CẦU BẤT ĐƯỜNG HOÀNG

"Giải độc?" Ta có chút nghi hoặc, có ý gì?

Chỉ thấy Tang tiểu thư gật đầu, mà cha nuôi vẻ mặt cũng thành thật nhìn ta, trên mặt hai người đều có chút hồng.

Rất quái dị, trực giác của ta nói cho ta biết, việc này có chút không ổn.

"Hi vọng Thương tiểu thư giúp đỡ, ta chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích." Tang tiểu thư đã từ trong miệng cha nuôi biết một chút chuyện của ta.

Gật gật đầu, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng ít ra nàng không hại ta là được rồi.

Đặc vụ, cần phải biết nghe lời doán ý.

"Như vậy rất tốt, xin mời Thương tiểu thư theo ta đi đến khuê phòng." Dứt lời, liền xoay người đi, còn rất biết lễ nghi chờ ta cùng đi, nàng nghiêng người đi lên chút, vừa có thể dẫn đường vừa có tác dụng không mất lễ nghi đồng hành.

Ta lén lút nhìn nàng một chút, cảm giác rất kì quái lại đến nữa rồi.

Dọc theo đường đi ta đều vẫn nhìn nàng, chỉ thấy nàng càng đi càng nhanh. Mà khuôn mặt cũng càng đi càng hồng, không biết đây là trúng độc hồng, hay là bởi vì đi nhanh mà hồng, hay là..... Những thứ khác?

Quẹo trái rẽ phải, rốt cuoc5 cũng đi tới trước cửa phòng, đây là một viện tử rất yên lặng, bốn phía cũng không có người nào. Tang tiểu thư trực tiếp mở cửa phòng ra, ta thấy được bên trong bày đầy thư tịch, trên tường có mấy bức họa cùng chữ tú, trong thư phòng còn có bảo vật. Nói vậy đây chính là thư phòng đi, thì ra, thư phòng 73 cổ đại bình thường đều đặt ở nơi yên lặng.

"Thương tiểu thư, xin mời vào nhanh." Sắc mặt nàng rất đỏ, còn thở hổn hển, lúc kêu còn có một cổ cảm giác mê hoặc.

"A, được." Đợi sau khi ta đi vào, nàng liền trực tiếp đóng cửa lại. Ta còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã trực tiếp đem ta đặt ở trên cửa phòng.

"Ưm!" Trên môi mềm mại, nàng mà lại hôn ta!

Bình luận

Truyện đang đọc