TU CHÂN GIỚI VẪN NHƯ CŨ CÓ TRUYỀN THUYẾT CỦA TA

Tất cả mọi người đều câm như hến, dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không ai dám hó hé câu nào.

Cảnh Nhạc: “Nếu mọi người không ai có ý kiến gì thì ta lại nói thêm ba điều nữa.”

Sao vẫn còn vậy?!

Nhưng lần này cũng không phải chuyện gì to tát lắm, tạm có thể coi là một quả táo ngọt.

“Khi ta là Cảnh Sơn từng tham gia bữa tiệc giao lưu của phái bình dân, ta cảm thấy hình thức này rất tốt. Vì thế nên ta quyết định mô phỏng theo.”

Lương Viễn, Thi Niên và các đệ tử phái bình dân đều nghi ngờ ngẩng đầu, cũng không biết là kinh ngạc hay vui mừng.

“Hội giao lưu sẽ tổ chức cách ngày một lần nhưng chỉ trao đổi với nhau về các phương diện tâm đắc trong tu luyện, tin tức, vật tư và nhiệm vụ. Chuyện này sẽ do Hạ Tiên Chi đứng đầu tổ chức. Nếu có trở ngại thì cứ tới tìm ta.”

Hạ Tiên Chi đột nhiên bị gọi tên thoáng sửng sốt. Dù hắn phụ trách hội giao lưu của phái bình dân nhưng hắn không có lòng tin lắm trong việc kêu gọi hai phái còn lại. Hắn vừa định mở miệng thì đã thấy Cảnh Nhạc giơ tay ấn xuống.

“Ngoài ra, cứ mười ngày sẽ có một vị giảng sư mở lớp buổi tối để giải đáp thắc mắc. Nếu đệ tử nào có thắc mắc gì về tu luyện, có thể trực tiếp hỏi giảng sư. Ai làm giảng sư hoặc đệ tử có biểu hiện xuất sắc sẽ có điểm tích lũy.”

Có nhiều người nghe thấy không chỉ có giảng sư giải đáp thắc mắc mà còn có thể kiếm điểm tích lũy, lập tức rất hứng thú.

Phải biết là ở Hàn Vân tông, điểm tích lũy còn hữu dụng hơn cả linh thạch, đó là công cụ trao đổi chủ yếu giữa các đệ tử hạch tâm. Nếu đệ tử nội môn có điểm tích lũy, có thể trao đổi vật tư hoặc phát nhiệm vụ với đệ tử hạch tâm.

Thế nhưng có rất ít cơ hội để kiếm điểm tích lũy ở nội môn, dù là Luyện Khí kỳ cao giai như Hạ Tiên Chi, tích mấy chục năm cũng chỉ được có mười mấy điểm.

Cảnh Nhạc: “Có ai còn thắc mắc gì về ba điều trên không?”

Không ai trả lời, dù có thật thì cũng không ai dám hỏi.

Cảnh Nhạc gật đầu: “Xem ra mọi người đều rất ủng hộ.”

Hắn bước lên trước vài bước, tới gần nhóm đệ tử hơn: “Mọi người phải hiểu rõ mục đích các ngươi tới Hàn Vân tông là để làm gì? Ngoài tu luyện thì chỉ có tu luyện. Tất cả mọi thứ chúng ta làm đều là vì theo đuổi đại đạo, lãng phí quá nhiều sức lực vào những việc vô nghĩa đó, các ngươi thực sự thích như vậy sao?”

“Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra thế hệ này của Hàn Vân tông đã không bằng thế hệ trước? Tông ta có bao nhiêu người dưới Tử Phủ kỳ có mặt trên Phi Tiên bảng? Giờ ngay cả phái Tử Hà cũng dám tới khiêu khích chúng ta, các ngươi không cảm thấy nhục hả?”

Mặt Cảnh Nhạc lạnh tanh, hắn liếc nhìn đám người: “Ta thấy rất nhục.”

Lời này của Cảnh Nhạc khiến không ít người phải suy nghĩ. Thi Niên nhìn Cảnh Nhạc đang quyết đoán bức người, chợt không nhớ nổi dáng vẻ khi hắn là Cảnh Sơn, cả hai cao thấp bằng nhau, non trẻ như nhau.

Đây thật sự là cùng một người sao?

Cuối cùng, Cảnh Nhạc bảo Hạ Tiên Chi ở lại, đối phương nơm nớp lo sợ, không biết Cảnh Nhạc định tìm mình tính sổ hay muốn giao phó nhiệm vụ khó khăn nào đó?

Cảnh Nhạc: “Ta biết ngươi lo lắng điều gì. Ngươi đừng nghĩ lung tung, chỉ cần lo chuyện tổ chức là được. Còn việc quản lý ta sẽ giao cho Nghiêm Mẫn.”

Tối hôm đó, Nghiêm Mẫn được mời vào nội môn. Không ai biết Cảnh Nhạc nói gì với hắn mà khi đệ tử hạch tâm đến từ phái bình dân này đi ra, sắc mặt hắn ta phơi phới chỉ hận không thể thịt nát xương tan vì lão tổ mới.

Mỗi khi có ai hỏi Nghiêm Mẫn thì hắn ta luôn mỉm cười đầy thâm sâu. Chân tướng thật sự rất đơn giản, Nghiêm Mẫn chỉ là đang nghĩ: Người lật đổ bàn cờ, cuối cùng cũng tới rồi.

Ba đòn mở đầu của Cảnh Nhạc rất mạnh mẽ, các yêu cầu đề ra lần lượt được chấp hành. Chỉ vỏn vẹn mấy ngày sau, hội giao lưu đã sắp diễn ra.

Trong phòng ngủ, Thi Niên vẫn đang đợi Dư Tiểu Bảo, Lương Viễn thì bực bội oán trách: “Đợi hắn làm gì, hắn thuộc phái thế gia mà, sao có thể quan tâm đến hội giao lưu của chúng ta? Không chừng trong lòng hắn còn đang cười nhạo đệ lo chuyện bao đồng đó.”

Thì ra hôm bái kiến lão tổ mới, sự khác thường của Dư Tiểu Bảo đã khiến Thi Niên chú ý, Thi Niên bèn hỏi Dư Tiểu Bảo có phải có chuyện giấu bọn họ hay không?

Dư Tiểu Bảo phải chịu quá nhiều áp lực, lại phải một mình gánh vác như vậy, hôm nay nhìn cách Cảnh Nhạc xử lý thì đã biết mình và ca ca tạm thời thoát được một kiếp, tinh thần bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được thả lỏng. Đối mặt với sự chất vấn của Thi Niên, hắn áy náy nên đã nói hết chân tướng.

Dù Dư Tiểu Bảo nói mình chưa từng hãm hại người khác, chỉ đôi khi truyền tin cho phái thế gia, nhưng Lương Viễn vẫn rất tức giận, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Dư Tiểu Bảo.

Nhưng Thi Niên giận xong thì thôi, nói với Lương Viễn: “A Cảnh, à không, các hành động của lão tổ xem ra đều là để thanh trừ thế lực của các phe phái. Nếu người đã cấm tranh đấu giữa các phe thì chúng ta đừng nhắc đến những chuyện này nữa. Trước kia ai cũng thân bất do kỷ, sau này chúng ta cứ xem đã.”

Dư Tiểu Bảo luôn im lặng, hắn giống như một tên phạm nhân chịu nhục hình không dám ngẩng đầu lên, người gầy rộc đi hẳn so với một tháng trước.

Lương Viễn thấy bộ dạng sống dở chết dở của Dư Tiểu Bảo, hừ một tiếng nhưng không nói lời gì khó nghe nữa.

Khi cả bọn tới đảo Thiên Diệp, nhận ra có không ít người tham gia hội giao lưu nhưng toàn là người phái bình dân.

Thi Niên hơi thất vọng: “Vẫn chỉ có chúng ta thôi…”

Lương Viễn lại nói: “Vậy thì đã làm sao, ít ra sau này chúng ta có thể tới đây bất cứ lúc nào mà không cần thiếp mời nữa. Hai phái kia không tới là tổn thất của bọn họ.”

Bỗng nhiên, bọn họ chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc ở trong góc, đó chính là Long Nhật Địa đã từng chặn đánh mình, sau đó bị tảng đá chỉ mốc giới đánh vào hố một cách kỳ lạ.

Phái thân truyền? Nội gián? Lương Viễn vô thức nghĩ như vậy.

Hắn thấy xung quanh đều là người mình, thế nên bèn to gan đi tới: “Ê, ngươi tới đây làm gì?”

Long Nhật Địa sửng sốt, trả lời: “Ta muốn tới thì tới, liên quan gì tới ngươi?”

Hình như cũng đúng mà nhỉ? Lời của Lương Viễn kẹt trong cổ họng, chỉ đành trừng mắt nhìn Long Nhật Địa.

Mà tên kia lại không để ý đến hắn, cứ hiên ngang bước vào sân.

Thực ra Long Nhật Địa cũng bồn chồn, tuy lão tổ nói ai cũng có thể tới, nhưng nhìn khắp nơi đi, không phải đều là đệ tử phái bình dân sao? Hắn một mình ở đây, chịu đủ loại ánh mắt không thân thiện cho lắm nên khó tránh khỏi cảm thấy hơi chột dạ.

Nhưng mọi người cũng chỉ nhìn thôi, chứ không có ý đuổi hắn ra ngoài.

Long Nhật Địa cố gắng bỏ qua cảm giác không thoải mái, hắn lơ đãng lướt qua các sạp hàng nhưng thực ra đang dỏng tai nghe lén lời bàn tán của mọi người.

“Sư tỷ, uy lực Hỏa Diễm Thuật của tỷ sao tăng lên nhiều vậy?”

Long Nhật Địa đi chậm lại.

“Lần trước khi đối chiến với Mục Phong, không phải lão tổ đã dùng một chiêu Chưởng Tâm Lôi đánh ngất Mục Phong sao? Lúc ấy ta quan sát kỹ, thấy lão tổ không trực tiếp thi triển pháp thuật mà là nén linh lực lại, ép quả cầu sấm sét bé lại bằng nắm tay trẻ con. Thế nên ta học theo, quả nhiên uy lực Hoả Diễm Thuật mạnh hơn rất nhiều.”

“Nhưng một khi linh lực sinh ra ngọn lửa, thì khá khó khống chế á.”

“Từ đó có thể thấy, lão tổ cực kỳ mạnh, người có thể tự do điều khiển linh lực.”

….

Long Nhật Địa học lỏm được một chiêu, nghĩ bụng nào về sẽ thử ngay.

Là một người từng bị lão tổ cho ăn hành, hắn vô cùng tin tưởng, thậm chí là thành kính đối với lão tổ.

Đúng thế, hắn đã nghi ngờ lần tảng đá chỉ mốc giới kia nhằm vào mình là do lão tổ sử dụng sức mạnh thần bí. Hiện giờ hắn nghiễm nhiên trở thành fan não tàn của lão tổ, thế nên mới len lén tới đây, vì hội giao lưu này là do lão tổ đề xướng.

Lời lão tổ nói chắc chắn không sai.

Đột nhiên, hắn phát hiện trên một cái sạp treo tấm thẻ bài ghi: Bán pháp y chỉ 998 linh thạch.

Hội giao lưu còn bán pháp khí hả? Hắn nghi ngờ nhìn đạo bào màu xanh xám trên sạp.

“Cái này của ngươi là pháp y thật hả?”

Chủ sạp trợn trừng nhìn hắn: “Nghiêm sư huynh đã sớm cảnh cáo bọn ta, không được phép bán hàng giả. Một khi bị tố giác sẽ bị cho vào danh sách đen, không bao giờ được tới bán nữa.”

Long Nhật Địa: “Nhưng tại sao chỉ có 998?”

Đạo bào tuy chỉ là pháp khí hạ phẩm nhưng trong chợ bán ít nhất cũng phải khoảng 2000 linh thạch.

Chủ sạp: “Vì đây là do Luyện Khí Đường bán ra. Lão tổ đã làm việc với bên Luyện Khí Đường rồi, mỗi tháng sẽ cung cấp một số lượng hàng bán tại hội giao lưu, ta phải nhờ quan hệ mới lấy được đó.”

Long Nhật Địa: “…”

Chủ sạp: “Ngươi có lấy không? 998 linh thạch, chỉ 998 thôi, không hét giá, ngươi mua sẽ không bị thiệt, ta không lừa ngươi đâu. Thứ này do đại sư chế tạo, bảo đảm chất lượng, phối thoải mái, đáng giá tiền!”

Long Nhật Địa: “Ta…”

“Ta lấy!” Một người đột nhiên nhảy vào, tay đã mò vào pháp y.

Long Nhật Địa nhìn, hóa ra là Lương Viễn. Được lắm, tên này vẫn luôn đi theo mình à?

Tay hắn nhanh như điện, giằng lấy pháp y trước Lương Viễn.

Không đủ linh thạch cũng không sao cả. Hắn vứt một bao linh thạch ra, bừng bừng khí thế: “Không đủ, ngươi đi tìm đệ đệ ta Nhật Thiên lấy đi!”

Hôm đó Long Nhật Địa bội thu trở về, mà đệ đệ hắn – Long Nhật Thiên nhận được hóa đơn của hội giao lưu, đương nhiên… chỉ có thể ngoan ngoãn trả tiền.

Hai ngày sau, Long Nhật Địa lại hết sức phấn khởi chuẩn bị tới hội giao lưu.

“Nhật Địa, huynh định đi đâu đó? Có gì vui vậy?” Bạn cùng phòng không nhịn được hỏi.

“Ta…” Long Nhật Địa chợt nghĩ, những bảo bối ở hội giao lưu rất khan hiếm, càng ít người biết thì càng ít cạnh tranh, thế nên nói: “Ta đến chỗ đệ đệ.”

Nhưng khi hắn tới cửa hội giao lưu thì thấy mấy tên bạn cùng phòng của mình.

Long Nhật Địa: “Ha ha, trùng hợp ghê.”

Đám bạn: “Đúng vậy, trùng hợp quá.”

Có thể không trùng hợp à? Họ thấy Long Nhật Địa lén la lén lút, ấp a ấp úng che giấu sự thật, thế là bèn đi theo tới đây.

Cho nên tình huống hiện tại khá là bối rối.

Long Nhật Địa: “Hê, ta chỉ là cảm thấy chỗ này khá náo nhiệt, thực ra đây là lần đầu tiên ta tới đây.”

Một chủ sạp ăn dưa đang đi qua, thấy Long Nhật Địa bèn lau miệng nói: “Đây không phải Long sư huynh sao? Pháp y hôm nọ ngươi thử chưa? Giá rẻ hàng tốt đúng không?”

Long Nhật Địa: “…”

Làm sao đây? Rất muốn tìm người huyết chiến đó!

Long Nhật Địa cảm giác tim thật mệt, bị vạch trần nên rất ủ rũ, mãi đến khi hội giao lưu kết thúc cũng không thu hoạch được gì.

Nhưng kể từ hôm đó, phái thân truyền liên tiếp có đệ tử tới, sau này một truyền mười, mười truyền trăm, có không ít đệ tử phái thế gia cũng bị thu hút.

Người bày sạp cũng đông lên gấp mấy chục lần, trong sân không nhét nổi người nữa. Dưới sự ngầm chấp thuận của Cảnh Nhạc, Nghiêm Mẫn dứt khoát dùng hẳn một nửa đảo Thiên Diệp biến hội giao lưu trở thành nơi tụ tập lớn nhất nội môn.

Đôi khi ngay cả đệ tử hạch tâm cũng đến dạo một vòng.

Dù sao ai cũng muốn nâng cao tu vi, mà những thứ có được ở hội giao lưu khá thực tế.

Trong lúc này, đề xuất mỗi mười ngày giảng sư giải đáp thắc mắc cũng được thành lập, mà Cảnh Nhạc cũng là lần đầu tiên lên sân khấu.

________________

Hậu trường:

Long Nhật Địa: Trùng hợp quá ha.

Bạn cùng phòng: Trùng hợp quá ha. +1

Chủ sạp: (Ế? Đâu đó có tên phái thân truyền nào đấy đang bốc phét, mọi người đi bắt nạt hắn ta mau.)

Thế là cố tình đi qua: Long sư huynh, pháp y 998 linh thạch hôm nọ mua xài tốt hem?

Nói xong phủi đít ăn dưa chuồn luôn, thâm tàng bất lộ.

Long Nhật Địa: …

———

Kỉ Kỉ: Cảnh Cảnh, lời quảng cáo của 998 có thể sửa không?

Cảnh Cảnh: Sửa cái gì?

Kỉ Kỉ: Cực Bắc Lục Châu, pháp tông lớn nhất của Cực Bắc Lục Châu phá sản rồi, tổ sư khốn kiếp Cảnh Nhạc ăn chơi đàng điếm nợ 3.5 tỷ, mang thần thú của hắn chạy trốn rồi…

Cảnh Cảnh: Người đâu, thả Nhất Diệp! Tối nay ăn gà nướng!

———

Về vấn đề liên quan đến Tần Yến Chi chúng ta sẽ thống nhất ở đây:

Đây là tiểu thuyết tu chân trường kỳ, có rất nhiều tình tiết chưa triển khai ở đoạn sau. Tình tiết liên quan đến công khá quan trọng, tôi đã nghĩ kỹ khi xây dựng dàn ý, hơn nữa còn chiếm hơn nửa toàn truyện, tuyệt đối không phải chỉ là tấm ván dùng để thúc đẩy tình cảm đơn thuần.

Tui biết mọi người thích xem công thụ có nhiều cảnh với nhau hơn nhưng tui cũng không thể tự tiện sửa dàn ý được, sẽ phá hủy cấu tứ vốn có của tui mất. Tui bảo đảm sau này mọi người sẽ ăn no!

Chúng ta đừng vội nhé moah moah ~~

HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI TÁM

Bình luận

Truyện đang đọc