TỪ ĐỊCH THÀNH YÊU


Mới sáng sớm, Cố Thanh Hàn còn đang bận đánh cờ với Đế Thích đã bị Cố Tiểu Mạc lôi từ trong mộng dậy.

Nàng ngơ ngác nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Tiểu Mạc, mắt nhắm mắt mở lều thều, "Ủa hôm nay em đi học hả?"
Cố Tiểu Mạc vội lắc đầu, "Hôm nay Tiểu Mạc không đi học, hôm nay chủ nhật mà"
"Ơ hơ~", Cố Thanh Hàn lấy tay che miệng ngáp một cái, dụi dụi mắt, "Thế em dậy sớm như vậy làm gì?"
"Đi họp báo a, hôm nay có buổi họp báo của Lam tỷ.


Tiểu Mạc nói với chị rồi mà"
Trời má, tầm 10 giờ họp báo mới diễn ra, mới hơn 6 giờ sáng mà cưng dậy chi sớm vậy?
"Còn sớm mà Tiểu Mạc, để chị ngủ chút đi", Cố Thanh Hàn lại gục xuống giường, chăn êm nệm ấm như vậy ai mà nỡ rời xa cơ chứ.
Ngày xưa nàng đi học vẫn luôn đợi đánh trống vào tiết rồi mới thò đầu vào lớp, nói thẳng ra nàng chịu đến trường đã là may lắm rồi.

Nhưng được cái thành tích học tập của Cố Thanh Hàn không hề tệ, người thành công luôn có lối đi riêng, hehe.
"Ay, không được không được, chị mà ngủ nữa lỡ ngủ tới trưa luôn rồi sao? Chị ngồi dậy", Cố Tiểu Mạc lay lay cánh tay Cố Thanh Hàn.
Hôm khai giảng chị ấy cũng nói là ngủ thêm một lát rồi sẽ dậy đưa mình đi học.


Cuối cùng thì sao, mới ngày đầu nhận lớp đã bị giáo viên và bạn bè nhớ tên chỉ vì đến trễ.

Cố Tiểu Mạc xin thề, sẽ không bao giờ tin tưởng mấy câu như: "Lát chị dậy liền", "Chị ngủ chút nữa thôi" của chị ấy nữa.
Cảm thấy gọi mãi mà Cố Thanh Hàn vẫn quấn chăn như cá mặn, Cố Tiểu Mạc ra sức kéo cái chăn khỏi người "con sâu lười" kia, "Tiểu Thanh Hàn mau ngồi dậyyyy"
"Á á á Tiểu Mạc, Tiểu Mạc, chị dậy liền nè, đừng...đừng có kéo nữa..."
Cố Thanh Hàn trong mộng đẹp cũng bị kinh hãi.

Tiểu tổ tông này không biết vô tình hay cố ý, nắm cái chăn thôi còn tiện tay kẹp luôn cái quần của nàng, suýt chút nữa là quần lìa khỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc