TƯ HÔN MẬT ÁI - BÀ XÃ VIP

Giản Trì Hoài buông tay ra , nhìn chằm chằm Chử Đồng một cái ko chớp mắt , Chử Đồng đứng lên , " anh biết anh bây giờ hôn tôi , tôi có cảm giác gì ko ? "

Người đàn ông đầu lưỡi nhẹ liếm khóe miệng , " cảm giác gì ? "

" dối trá, lừa gạt, ghê tởm . "

" ghê tởm ? " Giản Trì Hoài cười lạnh lập lại cái từ này , Chử Đồng cũng học bộ dáng của anh cười lại , " đúng vậy !"

Người đàn ông ánh mắt ngưng đến trên mặt cô , đưa tay vồ lấy cằm của cô , Chử Đồng muốn giãy giụa , lại bị anh dùng sức lớn hơn siết chặt , " Chử Đồng , tôi nếu là thật đem chị của em thả ra , em thì như thế nào ? sẽ còn ở lại Bán đảo hào môn sao ? "

Cô không cần suy nghĩ , lắc đầu một cái , " sẽ không . "

Sau khi Giản Trì Hoài nghe xong câu này, buông tay ra , " em đã cảm thấy cuộc sống như thế này sống không nổi nữa sao ? "

" ừh . "

Giản Trì Hoài tay xuôi ở bên người nắm thật chặt , Chử Đồng thấy anh muốn đi , " tôi nói , nếu như anh cố ý không chịu thả chị tôi ra , tôi sẽ có biện pháp của mình . "

" tốt , vậy em thử một lần xem . " Giản Trì Hoài nói xong , cũng không quay đầu lại, đi luôn .

Sáng sớm hôm sau , Giản Trì Hoài lái xe rời đi , Chử Đồng đứng ở trên ban công , nhìn xe của người đàn ông từ từ đi xa , tầm mắt ko rời , đôi mắt lại ko có tiêu điểm , trong lòng là một mảnh hoang vu , luôn cảm thấy có một số thứ ở đây cũng càng ngày càng xa .

Nhà họ Giản .

Tưởng Linh Thục thức dậy tương đối sớm , rửa mặt ăn mặc xong rồi xuống lầu , lại nhìn thấy con trai của mình ngồi ở ghế sa lon , bà bước nhanh về phía trước , " Trì Hoài , sao con lại tới đây ? "

" không ngủ được , tới xem một chút . " Giản Trì Hoài ngay cả chân mày cũng không động đậy , sắc mặt bình tĩnh .

Giản Thiên Thừa thay đồ luyện Thái Cực xong cũng đi xuống lầu , vốn là muốn đi đánh quyền , sau khi thấy bóng dáng con trai của mình cũng đi tới . Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi , " ba . "

" sáng sớm tới đây , có phải là có chuyện gì hay không ? "

Giản Trì Hoài hai tay đan nhau , bàn tay đặt ở trên đầu gối mình , tận lực lấy một loại giọng điệu bình thản mở miệng , " Chử Đồng đã biết chuyện chị cô ấy không có chết , cũng biết nguyên nhân tại sao ban đầu con cưới cô ấy . "

" cái gì ? " Tưởng Linh Thục không nhịn được giật cả mình , " làm sao nó biết ? "

" mẹ đừng động tới việc cô ấy làm sao biết , bây giờ cô ấy một lòng muốn cho chị cô ấy về nhà , chuyện của Lệ Đề , con sợ cuối cùng có ngày sẽ không giấu được nữa . "

" làm sao có thể như vậy ? " Tưởng Linh Thục kích động nhướng mày , " ban đầu nhưng là nói xong rồi , chẳng lẽ hai người mấy năm vợ chồng như vậy cũng làm không công ? Nhà họ Chử này thật đúng là cho tới bây giờ không làm ăn lỗ vốn !"

Bà tức giận không dứt , Giản Thiên Thừa hướng con trai đối diện nhìn , " Trì Hoài , trong lòng con có tính toán gì ? "

" bây giờ , trạng thái tinh thần của Chử Nguyệt Tình cũng không tiện , đối với chuyện gặp phải trên người trải qua đã sớm quên , trong khoảng thời gian này , con sẽ thật tốt bố trí ổn thoả cho cô ta , chờ Lệ Đề qua cửa ải hôn nhân này , lại nói tiếp . "

Tưởng Linh Thục nhìn thần sắc của Giản Trì Hoài , bà hơi nhíu mày , " Trì Hoài , con sẽ không thật muốn thả nó ra chứ? "

" mẹ , giấy không gói được lửa , có một số việc chúng ta sớm muộn phải đối mặt . " Chỗ gân xanh trên huyệt thái dương của Giản Trì Hoài nhẹ nhàng nhảy lên , nghĩ đến dáng vẻ thương tâm của Chử Đồng, nghĩ đến lúc cô nhìn anh trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng , mày kiếm của anh nhíu chặt , bàn tay chống trán .

Tưởng Linh Thục lại không quản được những thứ này , " vậy thì chờ đến lúc bọc không được rồi hãy nói . "

Giản Thiên Thừa nghe vậy , nhẹ vung tay xuống , ý bảo Tưởng Linh Thục không cần nói nhiều , " Trì Hoài , chuyện này năm đó chính là con một tay thu xếp , ba và mẹ của con đều không có tham dự vào một chút xíu tâm tư nào , con đối với Lệ Đề vô cùng thương yêu , cũng vượt qua xa ba và mẹ của con , có một số việc con xem mà làm đi . "

Tưởng Linh Thục muốn nói lại thôi , nếu quả thật phải như vậy , vậy cuộc hôn nhân này của con trai bà lại coi là cái gì ? Ngón tay Giản Trì Hoài ở trên đầu gối gõ nhẹ hai cái , giữa anh và Chử Đồng , luôn luôn có người phải thỏa hiệp trước , vậy anh lui ra khỏi bước này , đến tột cùng có thể hay không được Chử Đồng nhìn ở trong mắt ?

Tây Thành khu ngoại ô .

Chử Nguyệt Tình cầm quyển sách ngồi ở trên ban công , cô một chút cũng không có tinh thần , người giúp việc tới đây , đem một tô nước quả thả vào bên cạnh tay cô , " ăn đi . "

Chử Nguyệt Tình không ngẩng đầu , " tôi ăn không vô . "

" ăn không vô phải là chúng tôi mới đúng chứ ? Chử tiểu thư , cô lần sau cũng đừng hại người như vậy , lần đó cha mẹ em gái cô xông qua tới thiếu chút nữa làm hại chúng tôi vứt bỏ chén cơm , cô lại còn đi trộm đồ , thật là xem thường cô quá . "

Chử Nguyệt Tình nhẹ nhăn chân mày , nhưng theo tính tình của cô , cũng không phát ra được lửa tới , " tôi không có trộm . "

" tiên sinh nói , không để cho cô dùng điện thoại di động , điện thoại này vẫn luôn ở trên người tôi , tiên sinh hôm nay đem tôi mắng ột trận tơi bời , cô còn muốn nguỵ biện à ? " người giúp việc thái độ hung hăng , Chử Nguyệt Tình bị nhốt lâu dài , bọn họ đối với cô như thế nào , Giản Trì Hoài cũng không bao giờ hỏi , hơn nữa Chử Nguyệt Tình cho tới bây giờ cũng ko tố cáo , dần dần , có chút thói quen cũng hình thành .

Chử Nguyệt Tình khẽ thở dài , không muốn tăng thêm phiền não , " được , sau này tôi sẽ nhớ . "

" Chử tiểu thư , đây không phải là vấn đề nhớ hay không nhớ , nếu như tái phạm lần nữa , cô có thể bảo đảm đổi được người giúp việc khác đối với cô quen thuộc như chúng tôi ko , đối tốt với cô ko ? "

" ừ . " cô đáp nhẹ tiếng , ánh mắt nhìn về trong sân , thấy một chiếc xe lái tới cửa , Chử Nguyệt Tình tâm tình nhẹ nhõm , " cô đi trước chuẩn bị cơm tối đi , bác sĩ Cố tới rồi . "

Người giúp việc nhìn một chút , xoay người lại . Cũng không lâu lắm , một người đàn ông trẻ tuổi lên tới lầu , Chử Nguyệt Tình đứng dậy trở lại phòng ngủ , cô nhìn thấy người đàn ông thả xuống cái túi , đối phương vóc người thon dài , phong độ hơn người , dưới gọng kính vàng kim cất giấu một đôi con ngươi đen bóng thâm thuý vô cùng sắc bén . Chử Nguyệt Tình túm chặt đầu vai của áo khoác , " anh hôm nay tới trễ . "

Cố Thanh Hồi nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ , " tới trễ năm phút . "

" nhưng anh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đến muộn . "

Cố Thanh Hồi cười khẽ , " cô chính là thích kiên trì như vậy . "

Chử Nguyệt Tình cười lên theo , cô ngồi vào ghế sa lon , " tôi muốn rời đi chỗ này , một giây cũng không muốn đợi . "

" đã nhìn ra , có cần tôi dẫn cô đi hay ko ? "

Chử Nguyệt Tình chống lại tròng mắt của anh , lắc đầu một cái , " như vậy , đối với anh hay đối với tôi cũng không tốt , tôi còn có người nhà . "

Người đàn ông ngồi vào đối diện cô , " cô từ trong lòng đã bắt đầu đi tiếp thu bọn họ sao ? "

" không phải là anh dạy tôi sao ? Tôi không phải là một người tứ cố vô thân , tôi cũng có người nhà , cuộc sống của tôi vòng trở về ban đầu , tôi mới có thể tìm được bản thân mình . " Ngón tay Chử Nguyệt Tình vuốt ve vết sẹo trên cổ tay , " bác sĩ Cố , giống như anh vậy chuyên trị liệu bệnh tâm lý cho người khác , trong lòng mình nếu bị bệnh , vậy thì làm sao bây giờ ? "

Cố Thanh Hồi ngẩn ra , không nghĩ tới cô sẽ hỏi ra lời như vậy , anh thất thanh cười khẽ , " tôi sẽ không cho phép trong lòng mình bị bệnh đâu , tôi sẽ tự mình điều chỉnh . "

" thật tốt , " Chử Nguyệt Tình mặt giãn ra , " tôi thật hâm mộ anh . "

" hai ngày nay , ngủ được như thế nào ? "

" không tốt , " cô đàng hoàng đáp lại , " tôi ngủ không yên , nhức đầu , ngực đau tức , tôi rất không thích nơi này . "

Cố Thanh Hồi nghe nói vậy , đứng dậy , anh đi tới sau lưng Chử Nguyệt Tình , hai tay đè lên huyệt thái dương Chử Nguyệt Tình khẽ xoa , Chử Nguyệt Tình lui thân thể về, dựa vào phía sau , đầu gối lên đầu ghế dựa , tay áo người đàn ông toát ra mùi thơm gỗ mộc đàn khiến cho người ta có một loại an thần thật dễ chịu , Chử Nguyệt Tình nhắm lại hai mắt , dường như đưa người vào mộng cảnh .

Mặt cô đẹp thuần khiết , lâu dài không phơi ánh mặt trời , da tựa như trứng gà đã bóc vỏ , chẳng qua là so với tự nhiên có tái nhợt hơn một chút. Lúc cô cực kỳ điên cuồng , làm cho Cố Thanh Hồi cảm giác , quá lắm cũng chỉ là một kiểu thể hiện sự tuyệt vọng . Cô chưa từng làm chuyện gì đặc biệt khác người , càng không có giống như rất nhiều người bệnh tâm thần đánh người khác bị thương hoặc là tự hành hạ bản thân. Cô hoặc là vô cùng an tĩnh , hoặc là luôn miệng nói chuyện , cô hết lần này đến lần khác nói rằng , cô chẳng qua là quên mất rất nhiều chuyện , cô không điên .

Hồi lâu sau , Chử Nguyệt Tình mở mắt ra , dịu dàng cười tươi , " cám ơn . "

Cố Thanh Hồi cũng không dừng lại động tác , " đợi tôi chọn cho cô một loại tinh dầu , để cho cô ngủ một giấc thật tốt . "

" tôi không ngủ được . "

" lập tức là có thể ngủ thiếp đi . "

" bác sĩ Cố ......"

" cô kêu tên tôi là được rồi , tôi không nghĩ mình là bác sĩ . "

Chử Nguyệt Tình kiên trì , " bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ . "

" đó là giải thích của mọi người , đối với cái nghề này , tôi có định nghĩa của riêng mình . "

" định nghĩa gì ? "

" sự trò chuyện đặc biệt giữa người với người , " Cố Thanh Hồi rũ xuống mi mắt , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn từ khoảng cách rất gần , " cô thừa nhận cô là bệnh nhân sao ? "

Chử Nguyệt Tình cánh môi khẽ nhúc nhích , " tôi không có bệnh . "

" vậy được rồi , cô chẳng qua là trong lúc nhất thời đánh mất bản thân , quên mất mình là người nào , tôi sẽ giúp cô tìm trở về . " Cố Thanh Hồi nhìn về phía cổ tay của cô , cổ tay có vết sẹo rất rõ ràng ,một cô gái như vậy , ban đầu đến tột cùng phải có bao nhiêu quyết tâm , mới có thể cắt mình một dao như vậy ?

Chử Nguyệt Tình nhắm lại đôi mắt , thật ra thì Cố Thanh Hồi coi như là người thân cận nhất của cô , ba mẹ bình thường căn bản không có thể tới thăm cô , Giản Trì Hoài trừ thỉnh thoảng có chuyện liên quan , cũng ko mấy khi tới , chỉ có người đàn ông này , mỗi khi trong lòng cô khó chịu tới cực điểm , đều phải dựa vào Cố Thanh Hồi giúp cô thoát ra .

Dịch Lục Soát .

Chử Đồng ngồi yên ở máy vi tính trước người , trong phòng làm việc các đồng nghiệp cũng đã tan việc , cuối cùng một nhóm người làm tăng ca ở đây nửa giờ trước cũng toàn bộ rời đi .

Chử Đồng nhìn chằm chằm văn bản trên màn ảnh tới xuất thần , những dòng chữ viết này , cô đã sớm gõ xong rồi , phía dưới còn có hình của chị cô bây giờ bao gồm những hồ sơ bệnh án năm đó . Chử Đồng hai tay ôm đầu , trong lòng dường như có hai con người nhỏ đang đánh nhau , điều duy nhất cô có thể nghĩ tới là phương pháp có thể chống lại Giản Trì Hoài , tựa hồ chỉ có đường này . Một khi chuyện này bị phơi bày ra , tầm mắt công chúng tất cả đều hướng trên người nhà họ Giản , cô lập tức có thể lợi dụng lực lượng internet , buộc Giản Trì Hoài đem chị cô giao ra đây .

Nhưng hậu quả sẽ như thế đây ? Chử Đồng thống khổ vạn phần , hai tay bứt tóc hung hăng dùng sức , cô nghĩ đến Giản Lệ Đề thật vô tội , dù sao cô ấy cũng không biết nguồn gốc thận kia , Chử Đồng còn nghĩ đến vết sẹo đáng sợ trên eo của cô , cô gái nhỏ này chịu đựng cũng đã quá đủ , một khi đưa ra ánh sáng , cuộc sống của cô cũng sẽ phát sinh ngàn vạn lần biến hóa . Còn có , cô ấy từng gọi Chử Đồng một tiếng chị dâu , hoàn toàn đem cô trở thành người một nhà , cũng không nghi kỵ hay khi dễ cô nữa . Chử Đồng mâu thuẫn vạn phần , tựa như đứng ở ngã tư đường , đi phía trước là đường chết , đi phía trái hướng bên phải cũng là đường chết , như vậy lui về phía sau thì sao đây ?

Không thể nghi ngờ , cũng là đường chết .

Trán Chử Đồng dán xuống mặt bàn , trong tai ông ông tác hưởng , loáng thoáng nghe được thanh âm của Chử Nguyệt Tình , cô nói cô muốn về nhà .

Chử Đồng ngồi dậy , đưa ngón tay rơi trên con chuột , loại tin tức này , tự nhiên không thể thông qua Dịch Lục Soát phát ra ngoài , có thể mới tung ra , cũng sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức . Cô liên lạc với một người bạn làm trang web đăng tải video , muốn viết mail gửi cho đối phương . Ngón tay Chử Đồng vẫn luôn hoạt động ở trên con chuột , nhưng thủy chung không có dũng khí nhấn xuống.

Nội tâm lo âu bất an , tựa như bị đặt ở trên lửa than mà nướng , vài ba tiếng tách tách của cái loại đau khổ đó cũng có thể nghe rõ ràng , Chử Đồng cắn ngón trỏ của mình , da thịt đau nhói như thế kéo không nổi lý trí của cô trở về . Cô nhắm đôi mắt , hai cỗ lực đạo kéo căng , hung hăng kết chung một chỗ , cô không muốn lại để ình sụp đổ mất , ngón tay không bị khống chế nhấn xuống , sau đó , tắt máy vi tính đứng dậy rời đi .

Trở lại Bán đảo hào môn , ở chỗ cửa phòng khách thay xong giầy đi vào , người giúp việc nghe được động tĩnh bật chùm đèn thủy tinh kiểu châu Âu lên thật sáng , " Thiếu phu nhân , người trở lại . "

Chử Đồng có chút không quen ánh sáng này chợt ùa tới , cô xem đồng hồ , "cô thế nào vẫn còn ở đây ? "

" giản tiên sinh dặn dò , nói người trở về trễ , nhớ chuẩn bị tốt cho người lót dạ . "

Chử Đồng vô lực phất tay một cái , " tôi ăn không vô , cô không cần bận rộn , mau trở về nghỉ ngơi đi . "

" vậy tôi làm cho người chút nước trái cây nhé ? "

Chử Đồng miễn cưỡng kéo khoé miệng cười , " thật không cần , đi đi . "

" dạ . "

Chử Đồng đem túi thả vào trên bàn ăn , không có lên lầu , cô thẳng hướng đi vào trong phòng khách ngồi xuống ghế sa lon , khí trời càng ngày càng lạnh , mới vừa rồi lúc lái xe đem cửa sổ mở ra , lúc này chân tay đều lạnh như băng , cô thậm chí không muốn tắm , ngay lập tức cảm giác buồn ngủ kéo tới , dĩ nhiên , ngủ được là tốt nhất .

Giản Trì Hoài ngồi ở bên trong phòng ngủ , đợi đã lâu không thấy Chử Đồng lên lầu , anh đứng dậy đi ra ngoài , đi tới lầu dưới , thấy bên trong phòng khách đen kịt một mảnh , Giản Trì Hoài mở ra ngọn đèn nhỏ , người giúp việc đã rời đi , tự nhiên cũng chưa chuẩn bị cho cô cái gì để lót dạ .

Giản Trì Hoài nhẹ bước chân đi tới ghế sa lon trước người , thấy Chử Đồng co rúc ở bên trong , hai tay ôm chặt ở trước ngực , cô không muốn lên lầu , không muốn đối mặt với anh , chẳng qua là quá mệt mỏi , mà cái nhà này , nhưng thật giống như không phải là nhà của cô nữa . Cô tìm một cái ghế sa lon nằm xuống cũng có thể rồi ?

Giản Trì Hoài cầm chăn bên cạnh giúp cô đắp lên , sau đó tắt đèn xoay người lên lầu . Chử Đồng cũng không ngủ , sau khi Giản Trì Hoài rời đi , cô nhắm chặt đôi mắt như cũ , cũng như vậy rồi , cả người trước tiên cũng không thể suy sụp , nên ăn cơm thì phải ăn cơm , nên ngủ thì phải ngủ .

Sáng sớm hôm sau , Chử Đồng thức dậy rất sớm , lúc Giản Trì Hoài còn chưa xuống lầu , cô đã rời đi rồi . Cô ở bên ngoài lối đi bộ đi dạo hơn nửa canh giờ , lúc này mới vào một tiệm mì , ưỡn tới ẹo lui ăn xong đồ , đợi đến khi công ty cửa mở , sau đó quẹt thẻ đi làm . Trải qua hết thảy cũng giống một cái xác ko hồn .

Ngồi ở máy vi tính trước người sửa sang lại tài liệu , một đêm ngủ không ngon , Chử Đồng nhức đầu muốn rách ra . Chợt nghe đối diện truyền tới tiếng bàn tán , " mọi người nghe tin tức có 1 không 2 nè ,tiểu công chúa nhà họ Giản thì ra là đổi thận a . "

Trong lòng Chử Đồng chợt giật mình , mở mắt ra , cô nhìn thấy bên trong phòng làm việc các đồng nghiệp cũng tiến tới đối diện , " nhà họ Giản này bình thường dáng vẻ vô cùng bí ẩn , đến tột cùng có bao nhiêu của cải cũng không ai biết , nhưng ở Tây Thành quả thật rất nổi danh ......"

" đổi thận ? Cậu xem , con gái nhà họ Giản này dáng dấp đẹp thật a , thật là đáng tiếc đi !"

" bất quá chính là đổi thận mà thôi ......"

" cậu biết cái gì ? tại sao lại đổi thận , đây còn không phải là bởi vì không khỏe mạnh sao ? "

Tay Chử Đồng run lên , muốn đi tìm trang web tin tức đó , lại không cẩn thận hất đổ rơi ly nước vừa rót đầy , cô cuống quít đứng dậy , cầm lấy khăn giấy đi lau , trên bàn điện thoại lại chợt vang lên , cô trong nháy mắt có nổi lên cảm giác sợ hết hồn hết vía , một loại dự cảm xấu đánh tới chạm vào mặt . Chử Đồng hít sâu một cái , đem điện thoại nhấc lên , " alo ?

" em tới ngay phòng làm việc !" lại là thanh âm của Giản Trì Hoài , anh trực tiếp gọi tới điện thoại bàn của Chử Đồng .

Cô bỏ ống nghe xuống , xoay người đi ra ngoài , trong đầu trống rỗng , dựa vào bản năng đứng trong thang máy thật lâu , trước cửa phòng làm việc , thư ký thấy cô tới đây , không nói hai lời đem cửa giúp cô đẩy ra . Chử Đồng một bước bước lên tấm thảm mềm mại bên trong , thoáng chốc cảm thấy tựa như giẫm trên thảm hoa , thiếu chút nữa ngã quỵ về phía trước .

Giản Trì Hoài ngồi trước bàn làm việc cực lớn cạnh cửa sổ sát đất , một bộ âu phục đen kịt đem cả người toát ra một loại khí chất rét lạnh thấu xương , làm người ta có nổi lên cảm giác kinh khiếp sợ sệt không nói rõ , Chử Đồng cũng không kịp băn khoăn những thứ này , cô sải bước tiến lên , " Lệ Đề ......"

Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên , ánh mắt giống như chim ưng chuẩn bị vồ lấy cô , " thì ra là em nói biện pháp , lại là cái này ? "

" không phải vậy !" Chử Đồng thất thanh phản bác , " tin tức về Lệ Đề , không phải là tôi tung ra . "

Hai tay Giản Trì Hoài đặt ở máy vi tính bên cạnh , ngón tay thon dài hiện ra một loại trạng thái tự nhiên , sau lưng mấy ô cửa sổ toàn bộ che giấu đi , phía ngoài ánh mặt trời lại liều mạng muốn chen vào không gian rộng rãi này , cho nên kết quả khó tránh khỏi, ánh nắng vàng kim nhỏ vụn ấy bị phân chia thành từng tia sáng phân tán rải rác, rơi một chút trên đầu vai người đàn ông . " không phải là em ? " anh nhấc cao chân mày , gương mặt tinh xảo bởi vì động tác tà nịnh này mà lộ vẻ phô trương hơn , " vậy em nói cho tôi biết , trừ em ra còn có thể là ai ? Còn ai vào đây hiểu rõ ràng như vậy !"

" tôi không biết , nhưng không phải là tôi !" Đối mặt với Giản Trì Hoài , cô phải có thật nhiều bình tĩnh .

Tầm mắt người đàn ông hướng bên cạnh quét mắt , lấy ra một xấp tài liệu , sau đó chợt ném về phía Chử Đồng , từng tờ giấy A4 chồng lên nhau , cũng không nhiều , đập trên ngực cô thật ra thì cũng không có bao nhiêu lực tay , chẳng qua là thật giống như biến thành một lưỡi dao bén nhọn , cắt vào cô khiến toàn thân đều đau , thương tích đầy mình .

Chử Đồng tùy ý nhặt lên một tờ , thấy nội dung phía trên , môi cô mím lại chặt chẽ , tựa hồ đang suy nghĩ giải thích thế nào , cô nâng lên mi mắt hướng Giản Trì Hoài nhìn mắt , " tôi xoá đi rồi , tôi thật xoá đi rồi . "

" phần văn kiện này , là tôi mới từ trong máy vi tính của em in ra ngoài . "

" đúng vậy , " Chử Đồng cũng không phủ nhận , " cái tin tức này là chính tôi viết cả đêm , nhưng tôi do dự liên tục , tôi thật không có tung ra , tôi xoá đi rồi . Không tin anh có thể điều tra hộp thư của tôi , tôi cũng không có gửi qua cho bất kỳ kẻ nào . "

" đúng , em cũng có thể dùng máy vi tính khác để gửi , " Ngón tay Giản Trì Hoài gõ nhẹ hai cái ở trên mặt bàn , " Chử Đồng , tôi rất sớm trước kia liền hỏi qua em , người nhà của tôi có phải cũng là người nhà của em ko , thì ra là ở trong mắt em , nó cái gì cũng đều không phải . "

Chử Đồng nghe được câu này , trong lòng tự nhiên thấy bất bình , " vậy chị tôi đâu , chị tôi coi là cái gì ? "

" cho nên , em lựa chọn lấy phương thức như thế này phải không ? Em chẳng lẽ không sợ lưỡng bại câu thương ( cùng chiến đấu, đôi bên đều tổn thương) sao ? " Giản Trì Hoài mang một vị thế bức người đến cháy thành tro, sắc mặt Chử Đồng vừa xanh mét lại đổi thành trắng bệch , " tôi vẫn là câu nói kia , tôi không có làm . "

Người đàn ông hai tay nắm chặt , người lui về phía sau rơi vào trong ghế ngồi , Chử Đồng chỉ cảm thấy mỗi một trận hô hấp trong đó cũng đang kẹp ẩn đau đớn , " anh không tin tôi , anh cũng cảm thấy tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi tổn thương Lệ Đề , phải không ? "

" vậy em gái tôi và chị của em đặt chung một chỗ , bên nào quan trọng hơn ? " Giản Trì Hoài thần sắc mệt mỏi , không còn đủ hăng hái để cãi vã với cô , anh lúc này cũng là sứt đầu mẻ trán , tin tức một khi tuôn ra ngoài , chỉ có thể tận lực cứu vãn , lại không có biện pháp dùng toàn lực thu hồi về . Người đàn ông thấy cô tái nhợt nghiêm mặt , cười lạnh , " em nói , bên nào quan trọng hơn ? "

" anh cần gì phải bức tôi , ép cho ra bằng được một đáp án đây ? "

" Chử Đồng , có chút hậu quả em là gánh không dậy nổi đâu . " Giản Trì Hoài đứng lên , đem máy vi tính nặng nề khép lại , " tôi vì Lệ Đề , có thể nhốt chị của em hai năm , vậy tôi cũng có thể để cho em tự mình gánh kết quả này , đem chị của em nhốt cả đời , thả , tôi có thể bảo đảm , các người cả đời này cũng đừng mơ tưởng gặp lại được cô ta !"

Chử Đồng nghe được câu này , cơ hồ là sắp bị ép điên rồi , cô vòng qua trước bàn làm việc , " tôi nói chuyện này cùng tôi không liên quan , dựa vào cái gì đối với tôi như vậy ? "

Điện thoại của anh đang nằm trên bàn chợt vang lên , Chử Đồng cách gần , cô quét mắt , tên người gọi tới là Tưởng Linh Thục , chuyện này giống như là cả nhà họ Giản đều không có chút phòng bị nào , hướng nhà bọn họ ném một quả bom . Mặc dù không có đến mức thương vong thê thảm nặng nề , nhưng cũng là gà bay chó sủa, khủng hoảng kinh hãi .

Giản Trì Hoài không có đi nghe điện, anh đưa lưng về phía Chử Đồng đứng , quanh thân hiện đầy hơi thở hắc ám đáng sợ , Chử Đồng có nổi lên cảm giác , người đàn ông như vậy , đoán chừng cô lại nói sai một câu nói , anh lập tức có thể xoay người bóp chết cô .

Hai tay Chử Đồng xuôi ở bên người , một hồi lâu sau , điện thoại di động trên tay lại vang lên nữa , Giản Trì Hoài xoay người trở lại trước bàn , sau đó không chút do dự nhận máy , anh cơ hồ không lên tiếng , chẳng qua là vẫn luôn đang nghe , hồi lâu sau , Chử Đồng mới nhìn thấy anh đưa điện thoại di động ném trở về mặt bàn .

Cô không thể giải thích gì nhiều , chẳng qua là nhìn chằm chằm anh , Giản Trì Hoài kéo qua cái ghế ngồi vào chỗ của mình , sắc mặt anh yên lặng , cả người toát ra sát khí càng ngày càng đậm . Chử Đồng lui về phía sau mấy bước , chợt thấy Giản Trì Hoài đứng lên , cô cũng không biết tại sao cô lại muốn chạy , chẳng qua là dựa vào bản năng , giống như người đàn ông phía trước biến thành một con thú dữ , giương nanh múa vuốt muốn đem cô tại chỗ xé nát . Bước chân cô rốt cuộc so ra kém hơn anh, bàn tay Giản Trì Hoài bắt được bả vai Chử Đồng , " em không phải là muốn gặp chị của em sao ? Tôi dẫn em đi . "

Chử Đồng nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn anh , " anh trước tiên buông tôi ra , đau . "

Ngón tay anh thon dài như từng cây đinh thép , ghim vào xương bả vai của cô đến mức tưởng chừng bị xuyên thủng , Giản Trì Hoài không có buông tay , tay nắm bả vai của cô đem cô mang đi ra ngoài . Ra khỏi cửa phòng làm việc , hai người một trước một sau đi , Chử Đồng cơ hồ nhỏ hơn nên phải chạy mới có thể đuổi theo anh , cô cũng không dám bỏ lại một bước , chỉ sợ thật như Giản Trì Hoài nói vậy , anh sẽ đem Chử Nguyệt Tình giấu đi tới mức người khác cũng không thể tìm được nữa .

Đi tới nhà để xe dưới hầm , Chử Đồng ngồi vào trong chỗ kế bên tài xế , dây nịt an toàn không còn kịp cài nữa , Giản Trì Hoài đã phát động cơ xe , sau khi xe lao ra khỏi chỗ đậu nhanh chóng hướng về phía trước , lúc phóng lên dốc đứng cũng không có chậm lại , Chử Đồng nắm lấy cửa xe bên cạnh , " Giản Trì Hoài !"

Ngay từ đầu khi còn ở trong nội thành , tốc độ xe cũng không nhanh , sau đó dần tăng cao , Chử Đồng mắt thấy kim chỉ trên đồng hồ đo tốc độ quét qua 150, 160 , lại tiếp tục đi lên tăng vọt , hai lòng bàn tay Chử Đồng đều là mồ hôi , tấm bảng quảng cáo trên cao lướt nhanh qua đi , ngay cả trên đó viết cái gì cũng không thấy rõ ràng . Chử Đồng hít một ngụm khí thật sâu , bàn tay nhỏ bé nắm chặt cửa xe không thả , Giản Trì Hoài đột nhiên quẹo một đường khác , tay lái nhẹ động , bởi vì tốc độ nhanh , cảm giác cả người cũng bị lắc qua lắc lại , sau lưng Chử Đồng toát ra một tầng mồ hôi lạnh , lại hung hăng cắn chặt hàm răng không nói lời nào .

Một trận tiếng nhạc xua tan đi sự trầm muộn bên trong không gian kín đáo , Giản Trì Hoài nhìn cũng không có nhìn , trực tiếp nhấn cái nút , bên trong xe truyền tới một trận tiếng khóc của con gái , thút tha thút thít , ủy khuất tới mức không chịu được , Chử Đồng thấy tay Giản Trì Hoài cầm lái bỗng siết chặt một chút , trên mu bàn tay gân xanh từng đường kéo căng chặt chẽ , " Lệ Đề . "

Giản Lệ Đề khóc đến nói không ra lời , tựa như muốn co quắp tê liệt , Giản Trì Hoài chưa từng thấy qua em gái như vậy , ngón tay anh phiền não địa tướng lãnh mang kéo tùng , " đừng khóc . "

" anh ......" Giản Lệ Đề chỉ kêu một tiếng như vậy , kế tiếp , càng phát ra khóc đến tê tâm liệt phế , sắc mặt Giản Trì Hoài căng thẳng , một đôi con ngươi giống như băng tuyết toát ra rét lạnh thấu xương , anh tháo xuống tai nghe bluetooth , hung hăng đập xuống mặt đồng hồ số đo ! Lúc bắn ngược trở về vừa đụng trúng vào mu bàn tay của Chử Đồng , cô đau đến ôm lấy tay , lúc buông ra vừa nhìn , một mảng máu ứ đọng rất rõ ràng .

Anh đạp lên chân ga , xe giống như mũi tên rời cung , Chử Đồng nhìn về ngoài cửa sổ , cảnh sắc bên ngoài đã sớm mơ hồ , không thấy rõ bảng chỉ đường , cho đến sau khi xe dừng hẳn , lúc này Chử Đồng mới thở phào , định thần nhìn về phía trước , bây giờ trong mắt thấy được , nơi này ko phải là biệt thự hoặc khu dân cư gì , rõ ràng là nghĩa trang .

Sắc mặt Chử Đồng trắng bệch , không biết tại sao Giản Trì Hoài muốn mang cô tới đây . Lúc tinh thần cô đang hoảng hốt , cửa xe chỗ kế bên tài xế bên đã bị kéo ra , Chử Đồng bị anh lôi cánh tay kéo xuống , hai người một trước một sau đi vào trong . Nghĩa trang này , chính là nơi xây bia mộ của Chử Nguyệt Tình , Chử Đồng kéo trì người lại , " tôi không đi vào !"

Giản Trì Hoài ôm lấy eo của cô đem cô kéo vào , vậy mà anh cũng không quen thuộc chỗ này , chẳng qua là loáng thoáng biết phương hướng , dù sao cũng không thường tới đây , Chử Đồng quật cường nắm lấy một khối bia mộ ở trong đó , " Giản Trì Hoài , anh dẫn tôi tới đây làm cái gì ? Chị tôi không có chết !"

" em dựa vào cái gì nói cô ta không có chết ? "

" anh !" Chử Đồng cắn chặt hàm răng , răng cô nghiến lại cơ hồ nghe tiếng ken két vang dội , " chị tôi có chết hay không , trong lòng anh rõ ràng nhất , có cần hay không tôi đào phần mộ đó lên , cho tất cả mọi người xem một chút ? "

Cô rõ ràng thấy trên mặt Giản Trì Hoài kéo khoé miệng cười quái dị , hai tay anh cuốn lấy hông của cô , Chử Đồng hận không thể ôm lấy khối bia mộ kia , Giản Trì Hoài thấy vậy , dứt khoát đem cô gánh lên đầu vai , sau đó bước nhanh về phía trước .

Liếc nhìn lại , bia mộ của Chử Nguyệt Tình rất dễ nhận ra , năm ba người đàn ông trung niên tụ tập ở nơi đó , Giản Trì Hoài đi tới , đến khoảng mười bước đi , Giản Trì Hoài đem Chử Đồng dừng lại , cô giương mắt nhìn , thấy những người kia đang đào mộ phần .

Chử Đồng kinh hãi , " các người làm cái gì ? "

Giản Trì Hoài một phát chế trụ cổ tay của cô , đem cô kéo gần trước chân , " em không phải nói , đây là một ngôi mộ giả tạo sao ? "

" Giản Trì Hoài , anh đến tột cùng muốn như thế nào ? "

" hừ , để cho em mở mắt xem một chút !" Giản Trì Hoài ôm lấy cô tiến lên , một người đàn ông trung niên trong số đó cúi người xuống , không bao lâu sau , ông ta ôm một bình tro cốt ra , Giản Trì Hoài chỉ một ngón tay , " em xem một chút , đây chính là tro cốt của chị em . "

" không !" Chử Đồng điên cuồng rống giận , " Giản Trì Hoài , chị tôi không có chết !"

Người đàn ông lạnh lùng nở nụ cười , " bước này , tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi cho nhà họ Chử các người , hôm nay tro cốt ở nơi này , em còn muốn nói gì ? "

Bình luận

Truyện đang đọc