TƯ HÔN MẬT ÁI


Điều tra chuyện của Trần Mạn Văn, Lăng Trình Tiện chưa nhắc lại, trong lòng Nhậm Nhiễm nghĩ thầm rằng y vẫn tin tưởng cô.Người đàn ông rong ruổi trên thương trường bao nhiêu năm, không thể nào đến chuyện cỏn con này cũng không biết được.“Đúng rồi, khi tôi điều dưỡng cho cô gái đó đã đặc biệt căn dặn cô ta, trong vòng nửa năm không được có con, trước tiên thường phải xuyên dùng thuốc để bồi bổ cơ thể đã rồi tính sau, anh cũng đừng làm bậy.”Lăng Trình Tiện nhíu mày: “Sao lại nói tôi đừng làm bậy?”Nhậm Nhiễm thuận tiện bỏ một miếng mì vào miệng, nhưng lại bị bỏng đến giật nảy mình lên, Lăng Trình Tiện liếc xéo: “Đáng đời.”“Tôi đã có ý nhắc nhở anh rồi.”Lăng Trình Tiện tiến đến gần cô một chút: “Đã như vậy rồi, mà cô còn thản nhiên như thế được sao? Tôi không tin là cô không biết gì, đống tài liệu đó là ai đặt trong xe cô vậy?”“Vậy anh muốn tôi phải làm sao? Tìm tới chỗ cô ta đánh nhau với cô ta một trận à? Tứ thiếu, tôi vẫn tự biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.” Nói đến đây, Nhậm Nhiễm đưa tay ra chỉ về phía ngực của Lăng Trình Tiện: “Một người là người vợ anh đang muốn ly hôn, một người là người phụ nữ anh đang theo đuổi.


Nếu tôi thực sự đi tìm cô ta, đó chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao?”Cô bình tĩnh như vậy, không phải bởi vì cô không hề quan tâm sao?Lăng Trình Tiện lại không hiểu, tức giận đứng lên nói: “Giống hệt thứ đầu gỗ, càng thấy càng bực mình.”“Anh có thể ngừng công kích người khác được không? Chẳng lẽ anh cho phép tôi quản chuyện của anh sao?”“Cô cứ thử đi.” Lăng Trình Tiện bỏ lại câu này rồi xoay người đi lên lầu.Lúc Nhậm Nhiễm đi vào phòng thì Lăng Trình Tiện đang tắm, điện thoại và ví tiền đang vứt trên đầu giường.Cô lấy máy tính định xử lý một chút công việc, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền đến bên tai.

Cô theo tiếng chuông đi đến chỗ điện thoại, thấy trên màn hình của điện thoại hiện lên ba chữ “Trần Mạn Văn.”Nhậm Nhiễm vươn tay, ngón tay không chút do dự mà chạm vào nút nghe điện thoại.Giọng nói của người phụ nữ gấp rút truyền tới: “Trình Tiện, anh đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói.”“Anh ta tức giận cái gì? Anh ta đang tắm.”Trần Mạn Văn lập tức im lặng, Nhậm Nhiễm xoay người khẽ dựa vào đầu giường: “Cô tìm anh ta có việc gì?”“Lăng thiếu phu nhân, ngại quá, tôi tìm anh ấy có chút việc.”“Cô biết tôi là Lăng thiếu phu nhân sao?” Khóe miệng Nhậm Nhiễm nhếch lên cười: “Bên cạnh anh ta còn có cả Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục và rất nhiều người nữa mà, nói không chừng tôi chính là Tiểu Thất đó.”Trần Mạn Văn nghe được là Nhậm Nhiễm đang nói cô ta: “Tôi không giống người khác đâu, ít nhất thì tôi không đe dọa đến vị trí của cô.”Nhậm Nhiễm còn lâu với tin cô ta.


Đã đánh đến cửa rồi, còn giả bộ làm tiểu bạch thỏ.Cô bước đến trước cửa phòng tắm, nâng tay khẽ đẩy cửa ra, Lăng Trình Tiện còn chưa mặc xong quần áo, vội kéo cửa lại: “Làm gì vậy?”“Có người tìm anh.”Nhậm Nhiễm đang áp điện thoại bên tai, thấy vậy lén đưa điện thoại cho anh, Nhậm Nhiễm nhìn bộ dáng của anh ta: “Ôi, lại quên mang quần áo vào rồi sao? Không mặc gì mà nghe điện thoại, hình như không được tốt lắm.”Nhậm Nhiễm nói xong thì đưa điện thoại cho anh, Lăng Trình Tiện nhìn lên màn hình, là Trần Mạn Văn gọi tới.Sắc mặt của cô gái ở đầu dây bên kia xanh mét, dù Lăng Trình Tiện không nhìn cô ta, cô ta vẫn miễn cưỡng gượng cười, chỉ sợ nhất thời không khống chế được, giọng điệu khi nói chuyện cũng sẽ không tốt.Nhưng khi Lăng Trình Tiện nhận lấy điện thoại, lại lập tức cúp máy.Trần Mạn Văn vẫn đang giữ nguyên nụ cười cứng ngắc, mãi đến khi tiếng tút tút từ điện thoại truyền đến tai, cô ta mới lấy lại tinh thần.Nhậm Nhiễm định xoay người định rời đi, Lăng Trình Tiện nắm lấy cổ áo cô để giữ lại: “Lá gan của cô càng ngày càng lớn, ai cho cô lén nghe điện thoại của tôi hả?”“Chẳng phải anh nói cho tôi thử quản anh sao, có người gọi đến đương nhiên tôi phải nghe rồi.” Nhậm Nhiễm đánh vào bàn tay của anh hai cái: “Buông ra đi.”“Cô đừng có trêu đùa tôi, cô đem điện thoại tới tận phòng tắm, tưởng tôi không biết cô định làm gì sao?”Nhậm Nhiễm giật tay Lăng Trình Tiện ra, xoay người đối diện với y: “Tôi muốn khiến cô ta khó chịu, cô ta luôn hãm hại tôi, hơn nữa anh còn là chồng tôi, tôi không được phép tuyên bố chủ quyền sao?”Lăng Trình Tiện ngắm nghía điện thoại trong lòng bàn tay, trên mặt chẳng có chút yêu thích nào: “Được, đương nhiên là được.


Nhưng cô phải biết chừng mực, đừng làm tổn thương đến cô ấy.”Trong lòng Nhậm Nhiễm nhịn không được cảm thấy hơi chua xót, cô định nói là mình sẽ không khó chịu, nhưng những lời này của Lăng Trình Tiện rõ ràng là đang nhắc nhở cô, cô chỉ cần đảm nhận việc giữ gìn hư danh Lăng thiếu phu nhân cho tốt, những việc khác đều không cần làm.Cuộc sống trước kia của Nhậm Nhiễm chỉ là một vòng luẩn quẩn đơn giản, mặc dù sau đó đã được quay về nhà họ Nhậm, nhưng cô cũng chẳng phải xã giao bao giờ.Từ Vân nói cô không rũ bỏ được hơi thở của quê hương trên người mình, không hòa hợp được với nơi kia, rõ ràng đang ở nhà nhưng vẫn phải mưu cầu một cuộc sống an yên.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu của cô vẫn là Nhậm Miểu đang ngồi xe lăn, nếu để cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi khắp nơi kết bạn với người khác, cô em gái kia của cô sẽ phát điên mất.Nhậm Nhiễm được tự do tự tại, cô mừng còn không kịp.Nhưng khi được gả về nhà họ Lăng, cô lại phải cùng Lăng Trình Tiện đi gặp gỡ hết nơi này đến nơi khác.Ban ngày cô ở bệnh viện làm bác sĩ Nhậm, cứ đến tối lại trở thành Lăng thiếu phu nhân ở một thế giới khác.Điều mà Nhậm Nhiễm không thích nhất là mặc lễ phục, nhất là những loại lễ phục được chế tác thủ công, nhưng lại không thiết kế hợp lý.Lễ phục được nhân viên cửa hàng trực tiếp đưa tới, nói là do Lăng Trình Tiện chọn ra, Nhậm Nhiễm cầm lấy ướm thử, vừa nặng vừa dài, nửa thân trên dùng ngọc trai mượt mà để điểm xuyến lên, thứ này mặc lên người, làm sao mà có thể thoải mái được?Tới gần tối, Lăng Trình Tiện quay về, thấy Nhậm Nhiễm đã đổi được lễ phục, anh nhịn không được mà khen mấy câu: “Đẹp lắm, rất có hương vị.”Chuẩn gu thẩm mỹ của trai thẳng!Nhưng Nhậm Nhiễm ngoài miệng lại hùa theo: “Đúng đúng đúng, đẹp chết đi được, anh thật là có mắt thẩm mỹ.”Tới tiệc tối, ngoài vài vị trưởng bối của nhà họ Lăng ra, Lăng Trình Tiện cũng không cần phải chủ động chào hỏi ai.Nhậm Nhiễm bưng ly rượu trong tay, nhàn rỗi đến nhàm chán, cô chơi đùa dùng rượu lắc quanh vách ly, bên tai truyền đến mấy lời bàn luận: “Nhìn xem, lễ phục của người kia...”“Đụng hàng rồi, thật là khủng khϊếp.”Nhậm Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy Trần Mạn Văn đang kéo tay một người đàn ông trung niên đi tới, mà lễ phục trên người cô ta lại giống với của cô như đúc.Lăng Trình Tiện cũng để ý thấy rồi, Nhậm Nhiễm khẽ huých vào cánh tay anh: “Sao lại xấu hổ như vậy?”“Ai xấu hổ thì phải so thử mới biết.”Nhậm Nhiễm thẳng người lên, xem ra hôm nay rất náo nhiệt.Lăng Trình Tiện còn phải xã giao với những người khác, anh hẹn ra ngoài nói chuyện mấy câu, Nhậm Nhiễm đứng ở một góc nghĩ xem khi nào thì có thể đi được.“Lăng thiếu phu nhân."Cô xoay người thì thấy Trần Mạn Văn đang cầm ly rượu đi về phía cô: “Giờ mới nhận ra cô, tôi đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.”“Giờ nhận ra cũng chưa muộn.”Khóe miệng Trần Mạn Văn cong lên cười: “Lăng thiếu phu nhân đừng tỏ vẻ chán ghét tôi như vậy, tôi chỉ là một thư ký của Tứ thiếu thôi mà.”“Tôi vốn dĩ cũng chỉ xem cô là người bán sức lao động cho anh ta thôi, cô đừng hiểu lầm.”Trần Mạn Văn có chút không nén được giận, giả vờ như muốn đi nơi khác xã giao: “Xin lỗi không tiếp cô được.”Cô ta đi ra phía sau Nhậm Nhiễm, xoay người nhìn lại, thắt lưng của lễ phục nối lại với nhau có một sợi chỉ, nhưng nếu không để ý thì cũng không phát hiện ra được.Trần Mạn Văn vươn tay kéo nhẹ xuống, thậm chí Nhậm Nhiễm cũng không cảm nhận được, đợi đến khi cô quay người lại, Trần Mạn Văn đã đi xa rồi.Nhậm Nhiễm nhấc chân lên định bước đi, đùi phải vừa hướng về phía trước, lập tức cảm nhận được nửa thân trên của lễ phục bị nới lỏng, cô sợ hãi vội lùi chân lại, lui vào một góc nào đó.


Nhưng mấy sợi ngọc trai vẫn bị lỏng ra, rơi leng keng xuống mặt đất..


Bình luận

Truyện đang đọc