Thịnh Khâu xuất thân thấp hèn, sau khi hắn lên cấp ba, trong nhà mới miễn cưỡng mở xưởng máy hút bụi chỉ có mười mấy công nhân, xuất phát điểm so với Thân Đông mà nói không phải chỉ thấp một hai. Thế nhưng hắn lại tay trắng dựng nghiệp, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trở thành nhân vật tân quý số một số hai ở Vọng Đô, là người mà không ít người trong giới kinh doanh đều hết sức coi trọng.
Nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì đã từng có người suy đoán quan hệ của hắn với Thịnh gia, sau đó tất cả mọi người chứng thực hắn căn bản không phải người Thịnh gia, bắt đầu thiếu kiên nhẫn với hắn.
Bây giờ trong trường hợp này tất nhiên cũng giống như vậy.
Ngoại trừ kinh ngạc ban đầu, thậm chí còn có không ít người cười nhạo: "Vị ngoại Thịnh tiên sinh này sao cũng tới?"
Ngoại Thịnh, nói là Thịnh gia cũng không phải là Thịnh gia ở đất Vọng Đô, triệt để tách hắn với Thịnh gia, trong đó kỳ thực cũng có mấy phần ý tứ trào phúng.
Hắn một kẻ ngoại Thịnh, tới Vọng Đô đất của Thịnh gia này, là muốn dựa thế, hay là muốn mượn thế?
"Nghe nói anh ta và đại công tử Thân gia là quan hệ bạn học."
Vừa nói như thế, mọi người hiểu rõ.
Thịnh Khâu này nếu là bạn học của nhị công tử phỏng chừng ngày hôm nay còn có thể được chút đãi ngộ tốt, thế nhưng nếu là đại công tử đã rớt thế, mọi người cũng chỉ liếc một cái.
Vì vậy tiệc rượu náo nhiệt một lần nữa.
Cũng may Thịnh Khâu cũng không để ý, ngày hôm nay có nhiều quý tộc xuất thân cao quý hơn hắn, cho dù là một giám đốc nhỏ cũng đủ phân lượng hơn giám đốc như hắn.
Thịnh Khâu cũng tự mình biết mình.
Sau khi đi vào, hắn liếc mắt một cái là thấy được Thân Đông làm ổ ở trong góc uống rượu. Mặt người kia đã đỏ lên, ánh mắt nhìn hắn giận dữ, hiển nhiên là đã uống nhiều rồi. Mà hôm nay Thịnh Khâu còn phải chào hỏi nhân vật chính của tiệc rượu trước mới được, đây là lễ phép tối thiểu.
Mắt thấy Thịnh Khâu cũng đi vào đám người Thân Mạc, nữ minh tinh đứng ở trước mặt Thân Đông nhất thời lại thay đổi một chút, trong lòng biết mình không chen vào được, lộn lại lại muốn đến gần Thân Đông. Nhưng Thân Đông lại lạnh lùng nhìn cô một cái, trong ánh mắt kia như thể mang theo trào phúng nhìn thấu tất cả.
Nữ minh tinh nhất thời mặt trắng bệch, đứng lên rời đi.
Cô còn nghe được Thân đại công tử bật cười một tiếng.
Cậu một lần nữa nhìn Thịnh Khâu giữa hội trường, tuy rằng biết rõ hắn là vì lễ phép mới không tìm đến mình trước, mà trong lòng cậu không khỏi vẫn còn có chút tức giận, lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra, Thân Đông lại ôm chai rượu uống ừng ục ừng ục.
Thịnh Khâu người này quả thực là tồn tại để khắc cậu.
Trước khi Thân Đông chưa gặp phải hắn mười lăm năm trước vẫn luôn là tiêu điểm của mọi người, cha thương mẹ yêu. Nhưng sau khi đụng phải Thịnh Khâu, hết thảy ánh sáng đều bị cái tên ngựa đen ngang trời nhảy đến đoạt đi. Năm đó lên cấp ba, mẹ cậu bị tra ra ung thư não chết trong bệnh viện, Thân Bỉnh cũng không nhọc lòng để ý đến cậu. Thân Đông liều mạng nỗ lực muốn trở thành đệ nhất toàn trường lần thứ hai đoạt lại tầm mắt cha mình, nhưng mỗi lần đều bị Thịnh Khâu đè đầu.
Một lần hai lần, Thân Đông coi mình không đủ nỗ lực, mỗi ngày khổ học đến nửa đêm, thế nhưng mỗi lần có thành tích, cậu đều thứ hai, mà Thịnh Khâu vững vàng số một, chưa bao giờ thay đổi.
Cậu không phục, càng ra sức, mỗi lần lại đều không đè ép được danh tiếng của Thịnh Khâu.
Mà làm cho cậu không thể chịu đựng nhất là, không quản cậu báo danh tham gia tiết mục gì Thịnh Khâu đều phải trộm đá một cái, như thể là thu được khoái cảm ngồi lên đầu cậu vậy!
Lớp 11 thi đấu điền kinh, Thịnh Khâu số một, cậu không cẩn thận vấp chân, ngã sấp mặt. Thịnh Khâu thắng được reo hò khen hay thì cậu chỉ thu hoạch một đống ánh mắt đồng tình, sau đó Thịnh Khâu còn cõng cậu vào phòng y tế, càng đạt được toàn trường tán dương.
Thân Đông vẫn luôn là hoa thủy tiên cao quý lãnh diễm lần đầu tiên sinh ra cảm giác mình làm nền xanh.
Diễn văn nghệ, quý công tử tao nhã đàn khúc dương cầm lấy được được vô số rít gào cùng sùng bái của nữ sinh, vốn tưởng là mình rốt cục ngồi lên đầu Thịnh Khâu, kết quả Thịnh Khâu lâm thời bị người kéo lên vũ đài diễn kịch bản Thánh kỵ sĩ diệt ác long, dáng người mạnh mẽ vận động linh hoạt, một hồi kịch làm tiếng vỗ tay toàn trường như sấm động.
Văn nghệ kết thúc, tất cả mọi người ấn tượng sâu sắc nhất là Thịnh Khâu và ác long quyết tử đấu tranh —— mà Thân công tử lại bị người quên ở sau gáy, tối đa được người an ủi một câu: "Thân Đông đàn dương cầm cũng rất hay."
Tất cả mọi người khích lệ cậu đàn hay, thế mà còn có người ở phía sau chêm một câu: "Thịnh Khâu cũng rất tuyệt á! Thân Đông vẫn chênh lệch một chút."
Tại sao?
Bởi vì Thịnh Khâu xuất phát điểm thấp hơn cậu! Nhưng mỗi lần đều có thể vượt qua cậu!
Thân Đông không chỉ một lần ở trong mơ đả kích Thịnh Khâu thương tích đầy mình, nhưng mà tỉnh mộng rồi Thịnh Khâu vẫn là người sáng chói hơn cậu.
Thân Đông dưới cơn nóng giận quyết định xuất ngoại du học, đăng kí một trường học siêu cấp khó thi, kết quả lại phát hiện Thịnh Khâu cùng thi vào một trường lại còn học cùng chuyên ngành!
Thân Đông: ¥%¥%...... %!!!!
Điều kiện trong nhà Thịnh Khâu cũng không tốt, xuất ngoại cần học phí vô cùng đắt giá. Thân Đông nhẫn nhịn lòng tràn đầy lửa giận, tìm tới Thịnh Khâu còn vẫn duy trì tao nhã khéo léo cho tới nay, cho dù trong lòng hận đến muốn xé nát người ta: "Sao cậu đột nhiên xuất ngoại?"
Thịnh Khâu nhìn cậu cười cười, như thể ngại ngùng lắm: "Bởi vì cậu."
Thân Đông lúc đó giận điếng người.
Thịnh Khâu tuyệt đối là khiêu khích! Tuyệt đối là!!
Hắn cố ý! Cố ý muốn ngồi lên đầu cậu! Làm cho cậu mãi mãi không có ngày vươn mình!!!
Thân Đông phẫn nộ đồng thời lần thứ hai nâng lên ý chí chiến đấu, âm thầm viết trong nhật kí: St. X (tên trường học) tái chiến!
Ở nước ngoài, Thịnh Khâu làm việc ngoài giờ, vô cùng bận rộn.
Thân Đông mỗi lần đều thừa dịp hắn ngủ còn có đi làm thêm không ngừng học tập, ý đồ được giáo sư chú ý, nhưng mà mỗi lần thi vẫn như cũ bị cái thằng nhìn qua không có thời gian học đè xuống!
Thân Đông cơ hồ muốn tuyệt vọng.
Cậu cảm giác mình phỏng chừng cả đời cũng chạy không thoát ma chướng "Thịnh Khâu".
Lúc kết thúc đại học, Thịnh Khâu nói cho Thân Đông hắn muốn ở lại nước ngoài học tập. Thân Đông nghe, lập tức giương hai tay hai chân ủng hộ, thay đổi mặt lạnh lùng với Thịnh Khâu, còn suốt đêm tìm tư liệu, ân cần giúp Thịnh Khâu tìm việc làm, giúp hắn phân tích công ty lợi và hại, còn tuyên dương chỗ tốt học tập ở nước ngoài.
Thịnh Khâu thụ sủng nhược kinh, toàn bộ quá trình ôn hòa nhìn cậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười Thân Đông xem không hiểu, "Cậu muốn ở lại nước ngoài à?"
"Tôi?" Thân Đông chuyển động con ngươi, nói: "Tôi phỏng chừng cũng ở lại, lúc cậu thực tập thì nhớ chào hỏi tôi đấy."
Thịnh Khâu gật đầu.
Thịnh Khâu là một nhân tài, bởi vì cũng có giáo sư hướng dẫn giới thiệu, có mấy công ty muốn chiêu mộ hắn đi làm, còn hi vọng Thịnh Khâu ký kết với họ, có thể đưa ra đãi ngộ hậu đãi, kỳ thực tập đã có thể hưởng các loại lương bổng trợ giúp.
Thân Đông khuyên hắn ký hợp đồng ba năm với công ty kia, các loại phân tích tỏ vẻ Thịnh Khâu không thể bỏ qua chuyện tốt như thế, dù sao thực tập sinh có thể được công ty lớn coi trọng quả thật là hiếm có.
Cuối cùng Thịnh Khâu nghe theo lời cậu khuyên bảo ký hợp đồng.
Thân Đông cùng hắn ở nước ngoài thực tập một quãng thời gian, sau khi kỳ thực tập kết thúc nói cũng không có một tiếng phủi mông quay về nước.
Ba năm cũng không cần bị Thịnh Khâu ngồi lên đầu, Thân Đông cảm thấy ba năm đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong đời cậu!
Cậu lại không biết tâm tình Thịnh Khâu ra sao khi cậu rời đi.
Kỳ thực Thịnh Khâu vẫn luôn yêu Thân Đông, phần tình yêu này bắt đầu từ năm cấp hai, vào lúc ấy Thịnh Khâu vẫn là thành tích cuối bảng, mà Thân Đông cũng không quản là dung mạo gia thế hay là thành tích bản thân đều là tiêu điểm của mọi người.
Vốn Thịnh Khâu không liên quan đến cậu, nhưng có một ngày, hắn nghe Thân Đông mắng người trong điện thoại, tuy rằng không biết mắng ai, thế nhưng Thịnh Khâu lại nghĩ, học sinh tốt này cũng sẽ mắng người?
Lại sau đó hắn bắt đầu lén lút để ý Thân Đông. Hắn phát hiện Thân Đông ngoại trừ tao nhã ngoan ngoãn thành tích tốt còn có thể táo bạo, tỷ như khi cậu giận sẽ đá cỏ dại và hòn đá, tỷ như lúc vui vẻ sẽ khích lệ xe bus trường "Em đẹp ghê, đẹp y như anh".
Sau đó Thịnh Khâu dần dần bắt đầu cảm thấy Thân Đông là một người rất khả ái.
Chính là vào lúc đó, hắn bắt đầu quyết định nỗ lực đứng trên người trên đỉnh Kim tự tháp kia.
Bởi vì hắn phát hiện trừ phi đứng cao hơn người kia, bằng không đối phương vĩnh viễn sẽ không nhớ kỹ tên của hắn, cũng sẽ không để ý hắn.
Thân Đông là người mắt cao hơn đầu, có lẽ còn có bệnh vương tử nhẹ.
Lúc cấp ba bọn họ lần thứ hai phân đến một lớp, đối với Thân Đông là bắt đầu ác mộng, mà đối với Thịnh Khâu là khởi đầu giấc mộng.
Sau đó hắn bắt đầu thử vượt qua Thân Đông, hắn nhớ tới ban đầu Thân Đông thưởng thức hắn, chuyện này làm cho hắn nhảy nhót không thôi. Thế nhưng dần dần, phần cảm giác này dường như đã thay đổi, cậu bắt đầu bài xích mình, thậm chí là chán ghét mình. Thịnh Khâu vì thế vô cùng hao tổn tâm trí, chỉ có càng thêm nỗ lực, hi vọng cứu vãn hảo cảm của đối phương, mà lại cuối cùng hoàn toàn ngược lại.
Khi Thân Đông liên tục vài ngày bận rộn vì hắn thực tập ở nước ngoài, Thịnh Khâu tưởng mình rốt cục có thể được hữu nghị của đối phương, hắn thậm chí ảo tưởng từ hữu nghị lên men thành tình yêu đẹp đẽ, mà kết quả cuối cùng lại làm cho hắn bị đả kích nặng nề.
Cậu lừa gạt mình ký hợp đồng như giấy bán thân, sau đó chạy mất dạng.
Thịnh Khâu dùng thời gian rất dài để tiêu hóa sự thực bị crush ghét, hắn từng muốn quên Thân Đông, từng thử yêu đương với những người khác, thế nhưng Thân Đông lại như thể một cây tùng ngoan cường trên núi, gốc rễ dài hơn thân cây mấy chục lần dây dưa tại đáy lòng của hắn. Cũng không biết đến tột cùng đâm sâu thế nào, cho dù chém đứt tán cây, cũng sẽ lại nảy mầm.
Ở nước ngoài ba năm, Thịnh Khâu dùng công việc thôi miên mình, không ngừng học kiến thức mới.
Đợi đến kỳ hạn ba năm kết thúc, hắn cơ hồ không thể chờ đợi được nữa về quê hương của mình, lợi dụng tri thức học được từ nước ngoài và tài nguyên mang về bắt đầu tay trắng dựng nghiệp, trong vòng mấy năm ngắn ngủi nhảy thành tân quý.
Mà ngay cả như vậy, số lần hắn và Thân Đông gặp mặt cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà mỗi lần người kia không che dấu chút nào ác cảm với hắn.
Thịnh Khâu vừa tự nói với mình không cần quan tâm, vừa không có cách nào kìm chế ảo tưởng cảnh tượng đặt cậu ở dưới thân điên cuồng xỏ xuyên. Đếm không hết bao nhiêu đêm, Thịnh Khâu chỉ có thể dựa vào phần ảo tưởng này để giải quyết nhu cầu.
Hắn vốn tưởng cả đời này mình và Thân Đông cũng chỉ có thể duy trì loại quan hệ bạn mà không phải bạn, người lạ mà không phải người lạ.
Mà quãng thời gian trước, Thân Đông đột nhiên chủ động hẹn hắn ăn một bữa cơm.
Hỏa diễm vốn vẫn luôn không có cách nào tắt bởi vì hành động này của đối phương mà đột nhiên ngập trời bốc cháy lên!
Cho dù lý trí tự nói với mình có trò lừa, mà Thịnh Khâu vẫn không cách nào khống chế bước chân mình tiếp cận đối phương.
Nhưng mà Thân Đông vẫn như cũ không thể nào đoán trước như trước kia, cậu có lúc sẽ cười với hắn, hỏi han ân cần, có lúc rồi lại đột nhiên nổi nóng, trưng mặt lạnh.
Y như bây giờ.
Khi hắn rời đi đến trước mặt Thân Đông, đối phương đã uống say mèm, mặt đỏ như là thoa son, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hắn: "Cách xa tôi một chút, tránh ra!"
"Xin lỗi, lẽ ra tôi phải tới tìm em ngay... Sao uống nhiều rượu như vậy..." Thịnh Khâu đỡ cậu.
Hắn kỳ thực nhiều ít có thể hiểu cho Thân Đông.
Mạc Vân Phân chung quy là mẹ kế, vào sinh nhật của mẹ kế, Thân Đông có lẽ không thể tránh khỏi nghĩ tới mẹ ruột của mình.
Hào môn chính là tràn đầy gút mắc cẩu huyết khiến người thổn thức như vậy.
Thịnh Khâu đau lòng nửa đỡ cậu, phất tay gọi nhân viên phục vụ tới lấy cái ly trong tay của cậu đi, sau đó chào hỏi với chủ nhân, nửa dìu nửa ôm đưa cậu lên lầu.
Thân Đông lắc tay còn muốn đẩy hắn: "Cậu cách xa tôi chút, lăn xa chút! Tôi không thích cậu, đặc biệt... ghét cậu..."
Say rượu nói lời thật?
Tiếng chán ghét kia làm mặt Thịnh Khâu lập tức trầm xuống, hắn giơ tay quét thẻ mở cửa phòng, kéo cậu vào phòng, vừa đóng cửa là lập tức bế người lên.
Thân Đông giãy dụa mãnh liệt. Cậu cao mét tám, tuy rằng gầy, thế nhưng giãy giụa như thế lực cũng không thể khinh thường. Thịnh Khâu cau mày, dùng sức, cũng may chỉ có vài bước, đến bên giường là ném người lên, kéo kéo caravat, lạnh lùng nhìn đối phương.