TỪ MẠT THẾ XUYÊN QUA THÀNH TIỂU CA NHI


Thời gian trôi qua quả thực rất nhanh, mới đó mà đã gần một tháng kể từ khi đón Tết đến giờ.

Đây cũng là khoảng thời gian mà Thẩm Thiệu Thanh mong ngóng nhất.
Xây nhà.
Tuy rằng thời tiết vẫn còn se lạnh nhưng mọi người sớm đã lục đục chuẩn bị cây giống cho mùa vụ sắp tới rồi.

Thẩm Thiệu Thanh tranh thủ giờ cơm trưa nói đến việc xây nhà sớm hơn dự tính với mọi người.

Với 2000 lượng bạc ít nhất cũng có thể xây được một tứ hợp viện nho nhỏ.
Thẩm Thiệu Thanh nói việc thiết kế nhà sẽ do hắn phụ trách những phần còn lại sẽ nhờ cha Trương và huynh đệ Trương gia làm.

Đối với những việc này Trương gia hoàn toàn không ý kiến gì.

Mọi người chụm lại với nhau để bàn bạc những thứ cần mua sắp tới.
Ngay ngày hôm sau, Trương gia theo những gì đã bàn bạc trước đó mà chia ra làm.

Cha Trương sẽ đi kiếm mấy hộ tương đối thật thà để phụ trách xây dựng.

Trương Đại Bảo thạo việc hơn liền lên trấn mua gạch đá số lượng lớn về xây và kiếm mấy thợ xây có tay nghề tốt.

Trương Tam Bảo được giao đến Tiền gia nhờ bên đó làm mấy thứ nội thất, nhân tiện đó Thẩm Thiệu Thanh cũng vẽ vài món đồ tiện dụng đưa cho Trương Tam Bảo đi làm.
Còn dư lại Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo đang lúi húi trong phòng vẽ vẽ xóa xóa.

Thẩm Thiệu Thanh vẽ được cái gì liền chỉ và giải thích thứ đó cho Trương Nhị Bảo nghe.


Trương Nhị Bảo cũng rất hăng say nghiên cứu theo thậm chí lâu lâu còn chỉ ra vài chỗ sai cho Thẩm Thiệu Thanh nghe khiến hắn phải trầm trồ kinh ngạc.

truyện tiên hiệp hay
"Thông minh lắm Nhị Bảo, aiz nói xem nếu ngươi mà không ngốc có khi đã thú được một nương tử vừa đẹp vừa ngoan rồi hay không?" Thẩm Thiệu Thanh có chút tiếc nuối thay y.

Nhưng khi vừa nghĩ đến bên cạnh y là một nữ tử khác hoặc là một ca nhi xinh đẹp nào đó hắn lại hơi khó chịu.
Gì đây, cảm giác này là gì? Sao hắn lại phải khó chịu khi bên cạnh Trương Nhị Bảo không phải là hắn nữa?
"Tức phụ" Trương Nhị Bảo vừa nghe thấy Thẩm Thiệu Thanh nói vậy tức thì nhảy dựng lên, thanh âm cũng theo đó mà cao lên mấy phần.

Thẩm Thiệu Thanh bị y hét mà giật mình làm gì còn tâm trí để suy xét xem tại sao mình phải khó chịu.
"Ngươi làm sao vậy, sao khi không lại hét lên?"
"Tức phụ....đầu ta đau" Trương Nhị Bảo cực kỳ ủy khuất mà gục đầu lên hõm vai Thẩm Thiệu Thanh.

Dù hiện tại y đang rất không vui vì lời nói khi nãy của Thẩm Thiệu Thanh nhưng bản thân lại không thể nói được lời gì.
Đây đúng là tự bê đá đập chân mình mà.
"Sao lại đau? Nhị Bảo, nhìn ta.

Ngươi còn đau chỗ nào nữa không?" Thẩm Thiệu Thanh nghe thấy Trương Nhị Bảo nói đau đầu liền sợ.

Dạo gần đây cho y uống nước suối rất đều đặn sao bây giờ lại xảy ra chuyện đau đầu.

Có khi nào nước suối không có hiệu quả không?
Trương Nhị Bảo tùy ý để Thẩm Thiệu Thanh xem xét người mình mãi sau đó hắn không thấy có dấu hiệu gì mới ngừng tay lại.

Miễn cưỡng một lúc Thẩm Thiệu Thanh mới đem tâm trạng lo sợ thả lỏng ra.

Vì sợ Trương Nhị Bảo xảy ra chuyện gì nên Thẩm Thiệu Thanh tính cho y uống thêm nước suối nữa nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng nói chuyện ồn ào khiến hắn chú ý.
Bên ngoài cha Trương tập hợp đầy đủ 10 người khỏe mạnh, thật thà trong thôn tay còn mang cuốc, xẻng đến để khai thông đất đai chuẩn bị làm nhà.

Mẹ Trương và Tô Cẩm Hương nhanh chóng đem nước ấm và ít bánh lên cho bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Vừa ăn được một lúc liền thấy Trương Đại Bảo đi trước với vài người phía sau là mấy xe gạch đá đang được xe trâu vận chuyển vào thôn.
Xe dừng trước cổng Trương gia, Trương Đại Bảo cùng mấy người trên xe đi vào trong nhà.

Đây là mấy người thợ xây có tay nghề tốt ở trên trấn được Trương Đại Bảo thuê về xây dựng nhà.

Tổng cộng có 8 người thêm 10 người trong thôn nữa là 18 người tất cả.
Thẩm Thiệu Thanh chi tiền thuê rất hậu hĩnh, mỗi ngày là 25 văn tiền bao ăn buổi sáng và trưa.

Đây cũng là muốn bọn họ làm việc dụng tâm hơn nữa, việc xây nhà Trương gia cũng không rành vậy nên không thể biết có chỗ nào sai sót hay không nên muốn trả tiền công cao một chút để họ không chê ít mà làm ẩu.
Tiền công cao mà còn được ăn miễn phí đúng là đãi ngộ tốt nhất từ trước đến giờ của bọn họ.

Chỉ cần vậy thôi bọn họ liền hăng hái bắt tay vào làm việc.

Thẩm Thiệu Thanh phụ trách việc thiết kế nên luôn phải đi giám sát việc xây nhà.


Trước lúc bắt đầu đã cùng mấy người đó bàn bạc sẽ xây nhà như thế nào rồi.

Vừa nhìn thấy bản thiết kế ai cũng phải há mồm kinh ngạc.
Xây một trạch viện cần rất nhiều tiền, chưa kể đến trạch viện mà Thẩm Thiệu Thanh đưa cho bọn họ xem còn cầu kỳ và xa hoa hơn mấy trạch viện trên trấn nữa.

Bàn bạc chi tiết một hồi, lúc này ai cũng nhanh chân tản ra làm việc.
Trạch viện khá to nên ít nhất cũng phải mất hơn 2 tháng mới xây xong.

Bữa trưa Thẩm Thiệu Thanh cùng xuống bếp phụ mọi người nấu cơm.

Vì nhân khẩu gia tăng nên món ăn và số lượng cũng được tăng lên theo đó.

Thẩm Thiệu Thanh nhân lúc không ai để ý liền đem nước suối ra pha loãng đổ vào giếng như thế đồ ăn vừa nấu ra liền có mùi thơm ngửi thôi cũng khiến cho bụng dạ sôi sục lên vì thèm rồi.
Mấy người xây nhà vốn đang làm việc nghiêm túc nhưng khi mùi đồ ăn tản ra bay đến chỗ họ ai cũng phải dừng động tác trên tay mà nuốt nước bọt.

Chưa bao giờ bọn họ lại mong ngóng nhanh nhanh đến giờ để còn đi ăn cơm đến vậy.
"Mọi người nghỉ tay vào ăn cơm thôi" Mẹ Trương chạy ra sau nhà hô to một tiếng.

Vừa nghe thấy thế thôi là mấy người kia liền thả dụng cụ trên tay xuống nhanh chóng đi rửa tay chân rồi ngồi vào bàn.
Nhìn một bàn toàn thịt, cá đầy ắp mà ai cũng chèm chẹp miệng vì thèm.

Đợi món cuối cùng được mang lên là cầm đũa gắp đồ ăn lia lịa.

Miệng cũng không ngừng khen đồ ăn nấu ngon.

Nếu ngày nào cũng được ăn như vậy thì ai mà không muốn làm công cho Trương gia.
Từ khi bắt đầu xây nhà công việc trên quán liền bị bỏ bê đi rất nhiều.

Thẩm Thiệu Thanh cũng không vì vậy mà lo lắng.

Thời tiết gần vào xuân thì sinh ý lẩu cũng sẽ bị giảm dần.


Hiện tại Thẩm Thiệu Thanh muốn tập trung xây nhà xong hết rồi mới tung ra món mới cho quán ăn.
Nhưng trước đó Thẩm Thiệu Thanh phải cố gắng giữ chân khách quen để họ có thể ủng hộ quán cho lần tới.

Hắn dự định sẽ sửa sang lại quán một lần nữa, không chỉ ở hiện đại chuộng cái đẹp mà ở thời này cũng không khác là bao.

Một quán ăn vừa đẹp vừa ngon lại còn mang lại cảm giác thoải mái thì ai mà không thích.
Mỗi ngày Thẩm Thiệu Thanh đều bận đến bù đầu bù cổ.

Ngay cả Trương Nhị Bảo cũng không để ý đến mấy khiến y mấy lần phải chạy đến soát độ tồn tại với hắn.

Những lần như vậy hắn cũng chỉ ậm ừ mà nịnh nọt y mấy câu cho qua.
Trương Nhị Bảo bị Thẩm Thiệu Thanh bỏ rơi tâm trạng liền suy sụp thấy rõ.

Đến cả việc giả ngốc cũng sắp không làm được nữa rồi.

Y cứ thơ thẩn đào đất mà không để ý gì đến xung quanh mãi cho đến khi từ phía sau có tiếng la thất thanh của ai đó vang lên mới khiến y tỉnh lại.
"Cẩn thận"
Tiếng la vừa chấm dứt, cùng lúc đó Trương Nhị Bảo thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Đầu bị thứ gì đó đập mạnh đến phát đau, ngay sau đó là một thứ ấm nóng chảy xuống trán y.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Trương Nhị Bảo nghe thấy giọng nói tràn đầy sợ hãi của Thẩm Thiệu Thanh vang lên bên tai mình.
.................


Bình luận

Truyện đang đọc