Những câu nói này, Trưởng Công Chúa tại thời điểm trước đây khi Tuyên Thành chưa thành thân, đã nói qua một lần, chỉ là Tuyên Thành căn bản không nghe lọt tai, bây giờ lại nói, hiệu quả tất nhiên là đồng dạng.
Nói Mãi đến tận khi Tuyên Thành thiếu kiên nhẫn. Trưởng Công Chúa mới thu hồi câu chuyện.
Ba người ở trong phòng, hàn huyên nửa ngày, chờ khi Trưởng Công Chúa đưa các nàng ra ngoài, bên dưới đại sảnh thì Tuyên Thành bất thình lình dẫm phải góc áo của chính mình, thân thể nghiêng đi, dọa tới mọi người kinh sợ.
Cũng còn tốt, bản thân nàng may mắn ổn định lại. không có té xuống.
Sau khi đưa người trở về, Trưởng công chúa hướng phía ma ma thiếp thân nói: "Tuyên Thành công chúa số tốt, gả cho một người yêu thích nàng."
"Trưởng Công chúa vì sao lại nói vậy?" ma ma hỏi
Trưởng công chúa vui cười hớn hở nói: " Ngươi không có nhìn thấy từ lúc Phò mã đi vào, ánh mắt đều ngưng tại trên người Tuyên Thành hay sao, khoé miệng vẫn giương lên ý cười sao? Còn có, thời điểm lúc nãy Tuyên Thành suýt chút nữa ngã, hắn nhất thời tiến lên thân thiết muốn đi đỡ nàng."
Ma ma nghĩ lại một hồi, nói: "Lão nô mắt mờ chân chậm trì độn, chưa kịp nhạy cảm giống Trưởng Công Chúa."
" Chỉ là..."Trưởng Công Chúa nghiêm túc suy nghĩ: "Phò mã có khuôn mặt giống mấy phần như một vị cố nhân mà ta quen biết."
Ngày ấy khi Tuyên Thành thành thân, nàng ngồi ở chỗ khá xa, càng không thấy rõ mặt mũi của Phò Mã, bây giờ khoảng cách gần như vậy nhìn thấy, nàng mới phát hiện điểm này.
Nàng không ngừng đem khuôn mặt của Thư Điện hợp đối chiếu với hình ảnh trong trí nhớ, cảm thán nói: "Đáng tiếc hắn họ Thư." Hơn nữa người kia đã bị diệt tộc, người trước mắt không thể cùng người kia có quan hệ được.
"Thế gian dĩ nhiên sẽ có người tương tự như thế ư."
Thư Điện hợp đã đến hàn lâm viện một quãng thời gian, đối với chức vụ sự vụ đã quen tay, dựa vào chức vụ hiện tại, lại hỏi thăm được chút từ các quan, điều tra sử sách, tìm kiếm manh mối về phụ thân của mình cũng có chút câu hỏi được trả lời.
Sử sách ghi chép lời nói về sinh hoạt ngày thường của Hoàng thượng. mặc dù chính xác về niên đại, muốn tìm ra một tên người không đáng chú ý, cũng khó lên trời. vì lẽ đó khoảng thời gian này, nàng cũng không có thu hoạch gì.
Càng sâu chính là, thời điểm nàng mới tới, khả năng vẫn có thể bỏ ra thời gian, chưởng viện của hàn lâm viện cũng sắp xếp cho nàng tham dự vào nhiệm vụ tu điển.
Từ đó về sau, nàng liền thật sự bận rộn lên, bạn rộn đến mức không thể phân thân. Bất kể là công việc bên trong hàn lâm viện, hay là trong thư phòng của Phò mã, trên bàn lúc nào cũng xếp đầy điển tịch, bản thảo.
Công chúa phủ mấy ngày liền đều mời nàng qua đêm, nàng đều không rảnh rỗi đi.
Ngày hôm đó, hàn lâm viện vẫn như xưa yên tĩnh, quan chức lớn nhỏ ra ra vào vào xử lý các việc lớn nhỏ, các loại hoạt động đâu vào đấy tiến hành. Thư Điện hợp vùi đầu vào tu sửa điển sự, bên tai nghe hai vị đồng liêu câu được câu chăng nói chuyện trời đất.
Lúc đầu nàng không có ý lắng nghe, không biết bọn họ nói cái gì, mãi tới khi tên của Lương Chính Tự xuất hiện trong cuộc đối thoại của bọn họ. Thư Điện hợp không tự chủ được vểnh tai lên, ngòi bút bên dưới vẫn tiếp tục, vẫn như cũ hạ bút viết, nhanh chóng bỏ thêm chú giải.
Chỉ là nghe xong một hồi, nàng liền biết bọn họ nói cái gì.
Nguyên lai là Lương Chính Tự đã không ở hàn lâm viện làm quan nữa. Thánh thượng tuyên một đạo thánh chỉ, đem hắn ban cho làm ngự sử.
Hai người hâm mộ hắn hiểu rõ, hắn chỉ làm trong hàn lâm viện có ba năm. Trong lười nói toát ra tâm ý.
Thư Điện hợp bút lông nhọn dừng lại, nhớ tới Phùng Chính thời điểm nói với nàng, Hoàng thượng đã từng có ý định gả nữ nhi Tuyên Thành công chúa cho Lương Chính Tự.
Không biết thật hay giả, tin tức của Phùng Chính chắc hẳn biết đực từ chỗ Phùng Hoán Sâm, quả thực chắc chắn có việc này.
Như vậy, nói cách khác, nếu như không phải có sự xuất hiện của mình, bây giờ người trở thành Phò Mã của Tuyên Thành công chúa chính là Lương Chính Tự, mà không phải mình.
Thêm vào biểu hiện thất thố của Lương Chính Tự ngày đó khi gặp được mình, xem ra đối phương là có ý định với Tuyên Thành.
Thư Điện hợp đem bút chống đỡ trên cằm mà suy nghĩ, đầu lưỡi không biết là cái tư vị gì.
Nàng một mặt khảo sát lý lịch của Lương Chính Tự, xuất thân là trạng nguyên, gia thế trong sạch, tướng mạo phi phàm, nhiều tài năng. Nếu như là một năm sau, chính mình thành công lui thân. Đối phương chưa có hôn sự, ngược lại thật sự thích hợp cùng Tuyên Thành một đôi.
Nàng nghĩ toàn bộ, không có nhận ra, chính hành động này của mình, giống như là tự mình đội cho mình một cái nón xanh.
Ánh mặt trời dần hạ về phía tây, lại một ngày trôi qua.
Thư Điện hợp trở lại, đi qua đường phố, thì nghe được bên ngoài kiệu đang rao bán kẹo hồ lô, nàng hơi động lòng, lúc này kêu kiệu phu dừng lại, muốn xuống kiệu đi mua, lại vén lên quan bào, cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể để kiệu phu quay đầu lại, từ bên cửa sổ nhỏ của kiệu đưa ra tiền, cùng người bán mua kẹo hồ lô.
Nàng nhớ tới Công Chúa thích ăn cái này.
Vốn muốn hồi phủ Phò Mã, khiến kiệu phu đổi hướng, đi về hướng phủ Công Chúa.
Bởi vì không có thông báo trước là đến, vì lẽ đó ngoài cửa không có người đón lấy nàng. Thư Điện hợp cầm xâu kẹp hồ lô không ngại thân phận một đường đi thẳng vào Phủ, gặp không ít hạ nhân, nhưng cũng không nhìn thấy sở ma ma đâu, trong lòng bỗng sinh nghi.
Sở ma ma ngày thường đều ở tiền viện, quản trên dưới cả phủ Công chúa, hôm nay không ở, lẽ nào không có chuyện gì?
Mãi đến tận nàng đi tới hậu viện, sở ma ma nghe được thông báo, lại gần chào nàng.
Thư Điện hợp đem xâu kẹo hồ lô giấu ở trong tay áo lớn của mình, cuốn một tầng giấy sạch sẽ, không sợ làm bẩn áo, chắp tay sau lưng, không để ma ma phát hiện, hỏi: "Công chúa đâu?"
Sở ma ma nhìn Thư Điện hợp không động, không nói gì tự động nhì về phía cửa, vẻ mặt không tốt, nói: "Công Chúa trước mắt có chút không tiện, Phò mã có muốn hay không ngày khác trở lại?"
Thư Điện hợp sửng sốt, bình thường sở ma ma sớm tối chờ mong nàng tới cửa, hôm nay vì sao lại biến thành người khác, muốn đem nàng đuổi ra ngoài?
Nàng nghĩ không đúng, hỏi tới: "Công Chúa làm sao?"
Sở ma ma nửa chặn, nửa che trước cửa phòng, ánh mắt trốn tránh: "Công chúa... không có chuyện gì, chính là hôm nay không thích hợp thấy Phò Mã..."
Thư Điện hợp đem vẻ mặt của bà nhìn vào trong mắt, sở ma ma ngoài miệng càng nói không có chuyện gì, nàng liền ngờ vực: "Vậy ta đi xem xem nàng." Nói rồi tránh khỏi sở ma ma hướng về phòng tìm Công chúa.
Sở ma ma cản Thư Điện hợp sợ thất lễ, bất đắc dĩ tuỳ nàng đi.
Thư Điện hợp đi qua cửa thời điểm bước vào phòng, vừa vặn đụng tới miên nhi đi ra.
Nàng ngăn trở Miên nhi. Dò hỏi: "Công chúa có ở bên trong không?"
Miên nhi hư nhược hướng trong phòng liếc mắt nhìn, gật gù, bồi thêm một câu: "Thế nhưng Công Chúa hiện tại không muốn gặp Phò mã."
Thư Điện hợp càng thêm cho rằng Công Chúa xảy ra chuyện gì, tránh miên nhi không khỏi lo lắng bước vào trong,
Vừa vào đến liền nhìn thấy Tuyên Thành trên người che kín chăn, đầu rúc trong chăn, co lại thành một đoàn.
Thư Điện hợp cởi mũ cánh chuồn vướng bận ra, cùng xâu kẹo hồ lô phóng trên bàn mà để, bước nhanh tới bên giường, thân thể ngồi xổm xuống, liên tục hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi người này làm sao lại chán ghét như vậy?" Tuyên thành quay lưng về phía Thư Điện hợp, co chặt chăn, giận giữ và xấu hổ không chịu nổi, lời nói ra uể oải: "Không cho ngươi đi vào, lại một mực đi vào."
Nếu không phải lúc này nàng đang đau bụng khó chịu, nàng nhất định phải cùng Thư Điện hợp đánh một trận là không thể tránh khỏi.
"Ra ngoài, không cần ngươi lo!" không muốn để Thư Điện hợp nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình hiện tại, nàng hướng trên đầu kéo chăn, phủ kín toàn bộ.
"Ngươi có phải là sinh bệnh?" Thư Điện hợp ghe như không hiểu lời nàng ấy nói, càng hất chăn của Tuyên Thành ra nói: "Tại sao trời nóng lại muốn nằm đây đắp chăn?"
Bất thình lình nhìn thấy trán Tuyên Thành đều là mồ hôi, môi mất đi sắc màu bình thường đỏ tươi, lại nhìn trong phòng, băng bồn cũng được mang đi. Càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình.
"Họ THƯ Bản Cung muốn cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi thừa dịp người gặp nguy..." Tuyên thành nhe răng nhếch miệng nói. Lời còn chưa dứt liền cảm giác tay lạnh lẽo của Thư Điện hợp, bao trùm trên trán của nàng.
Đột nhiên chạm được nhiệt độ còn thấp hơn tránn, Tuyên Thành cả người run lên
"Không có bị sốt, vậy đã xảy ra chuyện gì?" Thư Điện hợp không khỏi nhíu mày, thu tay về, làm bộ dáng muốn động thủ xốc chăn của Tuyên Thành lên, cẩn thận xem xét.
Tuyên thành bận bịu ôm lấy chính mình trong chăn. Thấy Thư Điện hợp một mực bộ dáng không chịu nói rõ ràng, thì sẽ không có vẻ buông tha, nàng qua loa lấy lệ nói cho xong chuyện, do dự nói: "Chính là ăn nhiều chút đồ lạnh, bụng có chút không thoả mái..."
Vừa nói như thế, Thư Điện hợp lập tức rõ ràng, hỏi: "Là đến nguyệt sự rồi?"
Rõ ràng hắn là người cực tao nhã, lại từ miệng thấy đối phương nói ra mấy từ không nghiêm túc kia, Tuyên Thành mặt nhăn nhó, mím chặt môi, thấp giọng ừ một tiếng.
Vì cứu vãn bộ mặt của chính mình, nàng cường hãn chống đỡ nói: "Bình thường cũng không có bộ dáng này..."
Thư Điện hợp còn tưởng rằng là có chuyện gì lớn, ngực buông lỏng, không hiểu vì sao cái này có gì mà nàng ấy lại dấu không nói, nàng đứng dậy, đi tới trước án thư, đem giấy viết lên một đơn thuốc, sau đó cầm ra bên ngoài.
Không mất nhiều thời gian, nàng lại quay trở về, trong tay có thêm một túi chườm ấm của mùa đông.
Đem thân thể của Tuyên Thành đang cuộn tròn, làm cho nàng nằm ngửa ngay ngắn, tiếp theo không có sự cho phép đồng ý của Tuyên Thành, liền xốc chăn lên, đem túi chườm nhét vào bụng dưới của Tuyên Thành.
Tuyên Thành ai một tiếng, không kịp ngăn cản, bị Thư Điện hợp dễ dàng thao túng, mặt còn so với túi chườm còn muốn nóng hơn.
"Được rồi, như vậy sẽ thoả mái hơn một chút." Thư Điện hợp như là đang cùng Tuyên Thành nói chuyện, vừa giống như là tự nhủ.
Tuyên Thành trên mặt nhiệt ý vẫn chưa có lui bớt, dùng chăn che chắn mặt, giọng ồm ồm nói: "Một mình ngươi là nam tử, tại sao lại biết thứ nguyệt sự này?" vừa mới mở miệng, đã nghĩ tới trước đây Thư Điện hợp làm cái gì.
"Công Chúa vấn đề này không phải biết rõ còn hỏi?" Thư Điện hợp chậm rãi mà nói.
"Ngươi liền không nên nói lời gì, để làm người tức giận?" Tuyên Thành bị nàng nói nghẹn lại, không cam lòng. Thiệt thòi nàng vừa mới phát lời thề cùng hắn không đội trời chung, suýt chút nữa thì từ bỏ ý nghĩ này của mình.
Động thủ muốn đem chiếc gối dư thừa bên người ném tới trên mặt của Thư Điện hợp, bụng lại đau đớn một hồi, xé trở về tinh lực của nàng. Tuyên Thành không nhịn được kêu lên, đem eo cong như con tôm.
Xem ra túi chườm đối với Công Chúa là không có tác dụng gì, Thư Điện hợp liếc mắt nhìn ra ngoài, sắc thuốc không thể nhanh như vậy liền tới, hỏi: "Công Chúa hiện tại còn đau không chịu nổi?"
"Túi chườm không phải linh đan diệu dược, dùng là liền có thể trực tiếp tốt lên." Nói chính hắn biết rõ còn hỏi mình, chính hắn cũng không bị như thế sao cảm nhận được nàng. Tuyên Thành không có tâm tình đi để ý tới hắn, da thịt vì đau mà chảy mồ hôi không ít, ướt nhẹp, dính dính kề sát trên mặt, nhu nhược yếu mềm.
Thư Điện Hợp nhìn nàng mà đau lòng, do dự chốc lát nói: "Công Chúa thần có một biện pháp có thể vì Công Chúa giải ưu, Công Chúa có muốn hay không muốn thử một chút?"
1
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyên thành: "Xú Phò MẪ, thật sự rất phiền."
Mặt đơ__cười__ nhìn chăm chú__ mùi vị gì__ không tên đau lòng, ngươi cẩn thận nhân phẩm.