TỬ THẦN ĐẠI NHÂN RA MẮT VỊ TRÍ CENTER RỒI


Trong tất cả các thực tập sinh, Quý Tu Niên có ấn tượng sâu đậm nhất với Lục Húc.

Không bởi vì cậu là fan của y, mà vì Lục Húc có điều kiện để phát triển rất tốt, từ ngoại hình đến khí chất, mỗi khi Lục Húc giơ tay nhấc chân đều thể hiện được quý khí hàm dưỡng.

Người có được khí chất như vậy, dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.

Nghe cậu gọi tên mình, Quý Tu Niên không khỏi dừng bước.
Y không thích giao tiếp quá nhiều cùng người khác nhưng vẫn lịch sự hỏi cậu: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Lục Húc gọi Quý Tu Niên lại, vì muốn thân cận với mục tiêu nhiệm vụ thêm một chút.

Đối mặt với một người có khả năng là "người nhập cư trái phép"(có thể hiểu là tá mệnh, đã giải thích ở các chương đầu tiên), Lục Húc nâng cao tinh thần hơn gấp nhiều lần, cậu rũ mắt che giấu hứng thú muốn tìm tòi nhiều hơn (về y), lập tức mỉm cười nói: "Niên ca, tôi có thể chụp chung với anh một bức không?"
Lúc Lục Húc nói, trên mặt cậu là ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời như lóe lên tia sáng.

Rành là nhìn thấy "khách hàng" đã không nén nổi phấn khích, nhưng trong mắt người khác lại là một cách não bổ khác nữa.

Thân là người được công nhận nhan sắc hàng đầu trong cuộc thi này, Phạm Tăng đã cố ý dặn dò VJ chú ý theo dõi đến cậu, nhằm nhắm chừng xem có thể bắt được cảnh quay nào đó được lên hình hay không.

Thấy Lục Húc đang mời mọc Quý Tu Niên chụp ảnh cùng mình, VJ phát huy tinh thần chuyên nghiệp, quay lại.

Cho dù đã quay chụp không biết bao nhiều nghệ sĩ và ngôi sao rồi nhưng VJ vẫn không nhịn được mà cảm khái: Lục Húc và Quý Tu Niên có cái nhan sắc thần tiên gì vậy trời, không cần tìm bất cứ góc độ nào để quay hết, hai người tùy tiện đứng đó đã gợi cảm giác nghệ thuật đẹp nhất rồi, gấp đôi sự đẹp trai để làm gì - để càng thêm vui mắt và thích ý gấp bội.

Quý Tu Niên không ngờ Lục Húc lại đuổi theo muốn chụp ảnh cùng mình, nhưng với tư cách một fan mà nói thì điều này cũng bình thường.

Thiếu niên không hề che giấu nhiệt tình của mình, Quý Tu Niên cũng gật đầu đồng ý: "Đương nhiên là được rồi."
Lục Húc bước lên, vừa định cầm điện thoại thì nhớ đến gì đó: "Niên ca, điện thoại của tôi đã bị tổ chương trình tịch thu rồi, giờ mình lấy điện thoại của anh để chụp rồi gửi cho tôi được không?"
Quy trình để thêm bạn đây mà.

Mối quan hệ xã giao của Quý Tu Niên rất đơn giản, trong danh bạ của y chỉ lưu vài số.

Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, y gật đầu: "Được rồi."

Lục Húc nhếch khóe môi, tâm tình khá tốt.

Thấy hai người đứng sát nhau đang tính chụp ảnh, VJ lập tức bê máy quay lên, ghi lại khoảnh khắc này
Ống kính nhắm vào điện thoại của qrn, thấy y bật camera lên rồi kéo Lục Húc sang để chụp.

Giữa hai người là khoảng cách an toàn, không quá xa mà cũng không gây áp lực cho nhau.

Quý Tu Niên trời sinh đã đẹp, thuộc thể loại nhan sắc 360 độ không góc chết, cho nên ai mà cùng khung hình với y ắt sẽ bị lép vế.

Vì lẽ đó, Quý Tu Niên còn có biệt danh là "Sát thủ chụp ảnh", vậy mà nay khi chụp cùng Lục Húc, hai người lại rất hài hòa, ngay cả mấy tấm chụp bằng cam thường mà cũng đẹp vô đối.

VJ nhìn ống kính rồi lại nhìn hai người họ, thầm cảm thán mắt nhìn người của Phạm Tăng đúng là rất tốt.

Lúc Quý Tu Niên giơ máy lên, Lục Húc nhìn vào máy, cong khóe môi, tầm mắt bất giác liếc đến dấu ấn đen trên cổ tay Quý Tu Niên.

Khi Quý Tu Niên đưa máy cho Lục Húc xem ảnh, cậu giả vờ chỉ lên vết đen đó: "Trùng hợp ghê á Niên ca, trên cổ tay bạn tôi cũng có vết bớt giống hệt vậy."
Vết bớt?
"Tôi không có vết bớt nào hết."Quý Tu Niên rũ mắt nhìn cổ tay, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: "Này đâu phải vết bớt, hẳn là dính mực rồi."
"Vậy sao."Trong lòng Lục Húc đã có đáp án, ngoài mặt vẫn giữ nét cười hiền hòa.

"Húc ca, đi nhận đồng phục chung không ạ?"
"Đến liền đây." Lục Húc đã đạt được mục đích, đúng lúc Từ Nhạc Nhạc gọi cậu, cậu bèn thuận thế chào tạm biệt Quý Tu Niên.

"Đi đi, cố lên nhe!" Giọng Quý Tu Niên ôn hòa, tầm mắt lại bất giác nhìn cổ tay mình.

Lục Húc không nhắc tới thì y cũng không chú ý đến cái ấn ký này.

Vốn có tính sạch sẽ, Quý Tu Niên đành đến nhà vệ sinh để rửa sạch.

Y đứng trước gương, dốc một ít nước rồi khom lưng kì cọ vết mực kia, nhưng điều làm y kinh ngạc không thôi đó chính là dù cho cổ tay đã bị chà xát đến đỏ ửng thì dấu vết kia cũng không mờ đi chút nào.


Quý Tu Niên bất giác mạnh tay hơn, cổ tay cũng đau đớn.

"Uiss.."Y hít hà một hơi sâu, tay kia đè mạnh lên ấn ký, cố sức giảm bớt đau.

Ngay lúc y ngẩng đầu, mơ hồ thấy một đám sương đen bốc lên trong gương.

Quý Tu Niên có chút phiền lòng, mím môi nhìn mình trong gương, suy nghĩ rối ren.

Không biết từ lúc nào, y có thể thấy được những thứ mà người thường không thể thấy.

Thoạt tiên y còn an ủi mình có lẽ do mình không được nghỉ ngơi tốt nên mới gặp ác mộng.

Thế nhưng dạo gần đây, tần suất gặp được những "thứ kia" ngày càng dày đặc, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Cho dù y không tin những thứ này, trong tiềm thức vẫn còn kí ức về những lời bói toán của vị đại sư kia về mệnh cách của bản thân -
Cô độc đến suốt kiếp, không chết cũng bị thương.

Quý Tu Niên vuốt lên ấn kí, không tự chủ được mà dùng lực mạnh hơn....!
- --------
Để phân rõ các lớp học một cách trực tiếp nhất, tổ tiết mục chuẩn bị các màu sắc khác nhau lúc tập luyện.

Đồng phục của chương trình sẽ có phong cách thể thao đơn giản, năng động, nền trắng, cùng kiểu dáng nhưng khác màu.

Đồng phục lớp A là màu tím, B là xanh lục, lớp C là xanh lam, lớp D và F đều là màu xám.

Các thiếu niên tụ chung một chỗ, mặc lên người trang phục thể thao rộng rãi thoải mái, dáng người cao gầy, gương mặt đẹp trai, khiến người ta cảm giác rung động trước tuổi thanh xuân tươi đẹp không thôi
- Húc ca, anh ăn gian rồi đó, gì mà đẹp trai dữ vậy!
Là fan chính hiệu của Lục Húc, Từ Nhạc Nhạc vừa trông thấy cậu mà không nhịn được phải khen ngợi.


Vốn Lục Húc đã trắng, mặc màu tím lại càng nổi bật hơn làn da trắng đến trong suốt của cậu.

Không chỉ mình Từ Nhạc Nhạc kinh diễm, những thực tập sinh khác khi thấy Lục Húc đều cảm thấy như thế.

Người trẻ tuổi có tính cách rất phóng khoáng, nhân duyên của Lục Húc lại không tệ, vì thế lập tức có người đứng ra nói đùa: "Tôi nản thiệt sự luôn á.

Tôi mặc thì y như là đồng phục học sinh bình thường thôi, Lục Húc mặc thì trông giống như "cou·ture"* vậy á"
* có nghĩa là một thiết kế thời trang cho những khách hàng đặt riêng, đáp ứng được những yêu cầu đặc biệt và các số đo của họ.

"Trùng hợp ghê, tôi cũng thấy vậy."
"Lục Húc mặc màu tím rất đẹp, tôi nhìn mà cũng muốn mặc thử."
"Thế thì cậu còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, chỉ có lớp A mới được mặc màu tím."
...!
Các học viên thay đồng phục được phân theo bốn lớp, A B C mỗi lớp lần lượt đi thay, D và F thay cùng lúc.

Mỗi lớp sẽ được phân lão sư múa chuyên nghiệp để hướng dẫn, lớp càng ít, mỗi người lại nhận được thêm nhiều sự chỉ dẫn hơn.

Bằng lẽ đó, các thực tập sinh C và D muốn thăng hạng ắt phải nỗ lực gấp bội so với các lớp khác.

Lớp A là ưu tú nhất, nhận được nhiều tài nguyên và nhiều sự chú ý.

Xếp hạng ban đầu được xác định dựa trên màn trình diễn ban đầu, chỉ cần có một điểm nổi bật là có khả năng được vào lớp A.

Lần này thì khác, các đạo sư sẽ đánh giá dựa trên năng lực tổng hợp (gồm cả hát, nhảy, khả năng làm chủ sân khấu, v...v...)
Trong ba ngày, để tìm hiểu về một bài hát hoàn toàn mới, đa phần sẽ dựa trên nền tảng nhảy múa sẵn có của các học viên.

Dù ở D hay F, cũng có không ít người đạt được thành tích trong nhiều năm.

Mặc dù nói là cùng điểm xuất phát, nhưng đối với những người không có nhiều thời gian luyện tập hoặc có nền tảng yếu, áp lực xếp hạng đè lên vai sẽ rất nặng.

Thời gian luyện tập không được bao lâu của Lục Húc hẳn mọi người đều biết, đương nhiên có không ít người cá cược xếp hạng lần tiếp theo của cậu.

Chỉ có điều ai ở lớp nào thì tập ở lớp ấy, lớp A mới được xem quá trình tập nhảy của Lục Húc với lão sư mà thôi.

Ở lớp A, trừ Lục Húc và BTT ra, còn một thực tập sinh cá nhân khác tên Sài Tư Viễn.


Sài Tư Viễn hát rất hay, trước khi đến đây đã kí hợp đồng với công ty quản lú phát hành album solo, có thể nói là ca sĩ thực thụ.

Hôm qua khi xếp hạng, Sài Tư Viễn dựa vào khả năng ca hát vượt trội của mình mà vào lớp A.

Hát hay không có nghĩa là cơ thể sẽ phối hợp.

Sài Tư Viễn chính là điển hình cho một thực tập sinh không hề biết nhảy.

Cái gọi là không có so sánh thì không đau thương, trong lúc hắn và Lục Húc còn đang tập theo động tác của lão sư, các thành viên của BTT đã có thể nhảy xong đại khái.

Sài Tư Viễn không khỏi sốt ruột, nhưng trong lòng càng nóng nảy thì động tác tay chân sẽ càng thêm loạn xà ngầu.

Lão sư đã dạy ba tiếng, hắn mới vất vả biết nhảy một nửa.

Gắng sức lắm mới chịu được đến lúc nghỉ giải lao, Sài Tư Viễn ngồi cạnh Lục Húc, nhìn năm người kia vẫn đang tập luyện mà xoa đầu: "Nhảy nhót thật sự là khó ghê." Nghĩ đến cảnh tượng mình bị xuống lớp dưới, không khỏi thêm tuyệt vọng: "Tôi sợ từ lớp A nhảy xuống lớp F ghê á, đội nguyên cái lô quần lên đầu cũng không biết có si nhê gì không."
Hắn nói những câu này với Lục Húc, cũng bởi vì xem cậu là người có cùng trình độ với mình mà thôi.

Lúc Lục Húc tập nhảy hắn cũng có nhìn, tuy rằng có ưu thế với vóc dáng tuyệt mỹ của mình nhưng dù sao cũng là trình độ của người mới bắt đầu.

May mà có Lục Húc, Sài Tư Viễn mới thấy chuyện bị rớt hạng này không quá cô đơn.

Hắn vốn tưởng Lục Húc cũng sẽ lo lắng giống mình, ai mà ngờ Lục Húc không hề nghĩ đến chuyện mình sẽ bị xuống lớp dưới.

Sài Tư Viễn thầm nghĩ Lục Húc quá dửng dưng, vẫn không nhịn được hỏi: "Lục Húc, cậu đã học được chưa?"
Lục Húc lắc đầu, lơ đẹp: "Chưa."
"Bộ cậu không lo lần xếp hạng kế tiếp hay sao, dù sao cũng có 3 ngày thôi đó."
Lục Húc nghe vậy không khỏi cười cười, tâm tình vẫn cứ như trước: "Anh cũng nói là còn ba ngày lận mà."
"Lục Húc nói rất hay." Phạm Tăng ngồi trước màn hình, nghe Lục Húc nói câu này, ánh mắt toát ra thưởng thức, không quên quay đầu nói với người phía sau: "Tu Niên, anh thấy đứa nhỏ này có bóng dáng của cậu năm xưa đó."
Nhìn tiến độ bây giờ, trình độ của Lục Húc và Sài Tư Viễn thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân.

Đối mặt cùng một vấn đề, góc độ suy nghĩ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Quý Tu Niên nhìn Lục Húc trên màn hình, cậu tỏa ra ánh sáng bừng bừng, giờ y thấy hơi mong chờ với lần xếp hạng kế tiếp rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc