TỬ THẦN GÕ CỬA DIÊM VƯƠNG



(*) Đoạ Thiên: Sa ngã.

Đã hai tháng trôi qua sau cuộc hôn nhân lớn của Diêm Vương với Tử Thần, vợ chồng Nyx rời Thanh Châu tiếp tục đi du lịch vòng quanh thế giới.

Hypnos không nỡ tách khỏi em trai, vẫn dự định ở lại Trung Quốc với Hades một thời gian.

Ngoại trừ trong chung cư có thêm hai hộ gia đình thì cuộc sống dần dần trở lại bình thường.

Trong phòng 202, Poseidon đang kể một câu chuyện cho em bé trong bụng Venus.

Venus nhấn mạnh giáo dục phải bắt đầu từ khi dưỡng thai, phải để cho đứa trẻ mưa dầm thấm đất từ trong bụng, trở thành một vị Thần văn hóa.

Từ lâu Poseidon đã quen với việc kể chuyện cho Venus, và cũng rất thành thạo với bổn phận cũ của mình.

Hôm nay là câu chuyện về sự sáng tạo của Chaos và con gái hắn.

"Chaos là Thần nguyên thủy của hệ Thần Hy Lạp, hắn là khởi đầu của thế giới, bản thân là hỗn độn.

Sau đó trong hỗn độn sinh ra Thần mặt đất Gaia, Thần vực sâu Tartarus, Thần bóng tối Erebus, Nữ Thần đêm tối Nyx, Thần tình yêu Eros, đây là năm thần đời đầu."
"Thần tình yêu Eros?" Cupid đang dự thính giơ tay lên, "Đây không phải là con ư?"
Tên Hy Lạp của Tiểu Ái Thần là Eros, nhưng tên La Mã của nó là Cupid nổi tiếng hơn.

"Trùng tên mà thôi, thân phận của hắn so với con cao hơn nhiều." Poseidon nói, "Thế hệ đầu tiên của Thần tình yêu mang lại tình yêu và tình dục cho thế giới, để các vị thần có thể kết hợp sinh sản.

Thần mặt đất sáng tạo ra bầu trời, biển cả với núi non, Thần vực sâu sáng tạo địa ngục, Thần bóng tối và Nữ Thần đêm tối sáng tạo âm ty và bóng đêm, bọn họ lại kết hợp cùng nhau sinh ra ban ngày.

Vì vậy, một thế giới hoàn chỉnh được tạo ra."
"Cái này không giống với những gì con nghe được." Cupid gãi gãi đầu, "Anh Bạch Vô Thường nói cho con biết, sinh ra trong hỗn độn là một đại thần tên Bàn Cổ, hắn cầm một cái búa lớn khai thiên lập địa, về sau đội trời đạp đất quá lâu không chống đỡ nổi, sau khi ngã xuống hóa thành vạn vật.

Hô hấp biến thành bốn mùa mưa gió, giọng nói biến thành sấm chớp, hai mắt hóa thành mặt trời mặt trăng, tay chân thành phương hướng, da thịt thành mặt đất, máu chảy thành sông, mồ hôi hóa mưa sương...!Sau đó, thế giới được tạo ra."
"Đó là thần thoại Hoa Hạ." Venus gõ đầu nhỏ của nó, "Chúng ta đang nói về thần thoại Hy Lạp.

Con là một vị Thần Hy Lạp, con nên dựa trên phiên bản của chúng ta."
"Nhưng thế giới chỉ có một, là ai tạo ra nó?" Cupid rất tò mò.

Venus không trả lời được, đành phải quăng ánh mắt cầu cứu về phía Poseidon.

Dù sao cậu cũng không phải Thần văn hóa gì, thời khắc mấu chốt nên tìm chồng.

Poseidon rất thành thạo: "Trên đời này không chỉ có một hệ Thần, các hệ Thần khác nhau đều phân chia một mảng khu vực khác nhau, thế giới sáng tạo chỉ giới hạn ở địa bàn của mình, địa bàn khác do thần minh khác tự do phát huy.

Vì thế nên có rất nhiều nền văn minh đặc sắc khác nhau và đầy màu sắc trên thế giới."
Cupid gật đầu, được thuyết phục bởi lời giải thích này.

Nó không thể chờ đợi hỏi: "Vậy có những thần thoại sáng tạo nào khác ngoài Hy Lạp và Trung Quốc không ạ? Con muốn nghe, con muốn nghe! Con thấy người tạo ra thế giới rất giỏi!"
Poseidon suy nghĩ một chút: "Được, vậy kể cho con nghe về sự sáng tạo của Thượng Đế trong thần thoại Do Thái..."
Lúc đầu, thế giới là một bóng tối hỗn độn, và Thượng Đế được sinh ra trong bóng tối.


Thượng Đế tên là Jehovah, là vị Thần duy nhất ở đây.

Ông cảm thấy bóng tối quá cô đơn nên quyết định thay đổi.

Ngày đầu tiên, Thượng Đế nói phải có ánh sáng.

Vì vậy, thế giới có ánh sáng.

Thượng Đế phân chia ánh sáng với bóng tối nên có ngày và đêm.

Ngày thứ hai, Thượng Đế nói hướng của các vùng nước phải được ngăn cách bởi không khí.

Vì vậy, có bầu trời và không khí.

Ngày thứ ba, Thượng Đế nói nước từ khắp nơi trên thế giới sẽ tụ lại một chỗ để lộ ra vùng đất khô cằn.

Vì vậy, nước và đất khô tách ra, có mặt đất và biển cả.

Ngày thứ tư, Thượng Đế nói bầu trời phải có ánh sáng, có thể phân công quản lý ngày đêm, làm ký hiệu, ổn định thời tiết, thời gian, tuổi tác, và cũng muốn chiếu sáng tất cả vùng đất.

Vì vậy đã có mặt trời, mặt trăng và sao.

Ngày thứ năm, Thượng Đế nói nước phải sinh ra nhiều sinh vật hơn, để có chim bay trên bầu trời và mặt đất.

Vì vậy có chim và cá bơi lội.

Ngày thứ sáu, Thượng Đế nói trái đất sẽ sinh ra những sinh vật sống với vật nuôi, côn trùng và động vật hoang dã sẽ theo đồng loại của chúng.

Vì vậy, có tất cả các sinh vật.

Thượng Đế nói sẽ tạo ra con người theo hình ảnh và phong cách riêng của ông, để họ quản lý cá trên biển, chim trên trời, vật nuôi và tất cả côn trùng bò sát trên mặt đất.

Vì vậy, con người ra đời.

Ngày thứ bảy, sáng tạo hoàn tất, Thượng Đế nghỉ ngơi và đặt chủ nhật là ngày nghỉ của con người.

Cupid: "Oaaa, Thượng Đế thật siêng năng."
Trong thần thoại Hy Lạp, con người được tạo ra bởi vị Thần trí tuệ Prometheus.

Trong thần thoại Trung Quốc thì con người được tạo ra bởi Nữ Oa.

Chỉ có Thượng Đế, ông sáng tạo và tạo hóa ra mọi thứ, tạo ra con người, siêng năng đến mức khiến Cupid cảm động.

Mặt mày Cupid hớn hở nói: "Cấp trên như vậy mới gọi là cấp trên! Anh Hắc Vô Thường với anh Hypnos luôn oán trách nói với con là Diêm Vương với Minh Vương có bao nhiêu nghiền ép thuộc hạ, mỗi ngày không phải muốn tạo phản thì là đang suy nghĩ làm sao để tạo phản.

Kiểu sếp này quá ác tâm! Thượng Đế tốt như vậy, làm mọi thứ một mình rồi còn thiết lập một ngày nghỉ ngơi, cho cấp dưới của mình được hạnh phúc và trung thành! Ngày này không phải là Thiên Đàng ư!"
Cupid nói xong còn nói thêm: "À, đúng vậy, thật sự họ sống trên Thiên Đàng.

Nghe cái này càng thấy tuyệt hơn!"

Cupid luôn được khen đáng yêu như một thiên thần vì có ánh sáng trên đầu và một đôi cánh nhỏ sau lưng.

Nhưng nó không phải thiên thần, là thần yêu, có một sự khác nhau về chủng tộc.

Sau khi được nói nhiều, Cupid cũng dần dần hiểu được thiên thần cũng là một sinh vật.

Họ cũng có ánh sáng và đôi cánh để sống trên Thiên Đàng.

Và Thiên Đàng là nơi người trần mơ ước, người ta nói sống ở đó không buồn không lo, hạnh phúc vui vẻ.

Mọi người không muốn đi đến địa phủ, đến Minh Giới hoặc táng thân nơi biển rộng, nhưng dường như mọi người có một mong muốn hướng tới Thiên Đàng.

Vì vậy, Cupid có một ấn tượng tốt về Thượng Đế, nếu không làm sao có rất nhiều người muốn đến vương quốc của Thiên Đàng?
Poseidon im lặng trong một khoảnh khắc.

Anh cũng quăng công việc cho cấp dưới chạy tới phương Đông nghỉ ngơi, trong phạm vi càn quét của Cupid cũng có anh.

Nhưng mà rất nhanh anh liền mỉm cười nói: "Hoàn toàn ngược lại, Thiên Sứ tâm đắc được Thượng Đế cưng chiều nhất là Lucifinil đã phản bội ông, dẫn đầu một phần ba Thiên Sứ đi đọa thiên, trở thành Ma Vương Satan của địa ngục.

Thậm chí còn tự bỏ đuôi Finil mà Thượng Đế đã ban cho cậu, tự xưng là Lucifer."
Cupid: "??? ”
Cupid: "Why!"
"Cấp trên tốt như vậy, Lucifinil kia cũng quá không biết tốt xấu!" Cupid tức giận.

Poseidon thấy con trai mình ham học hỏi nên kể lại câu chuyện.

Thượng Đế không chỉ tạo ra một chủng tộc con người, những Thiên Sứ, tinh linh, cự long các loại, con người chỉ là một trong những sinh vật nhỏ bé.

Lucifinil là Thiên Sứ đầu tiên của Thượng Đế, thậm chí là sinh vật đầu tiên Thượng Đế sáng tạo.

Trước khi sáng tạo là lúc Thượng Đế cảm thấy cô đơn vô hạn trong bóng tối, lần đầu tiên ông tạo ra một cuộc sống giống như chính mình để đồng hành cùng ông.

Sau khi sáng tạo, Thượng Đế đã có thể sử dụng thành thạo thần lực sáng tạo của mình, không đếm xỉa tới cái dời núi lấp biển, và ông đã tạo ra các Thiên Sứ khác với tất cả chủng tộc, bao gồm cả con người.

Nhưng lúc đầu, trong bóng tối không có ánh sáng, ông cẩn thận, mô tả kỹ lưỡng khuôn mặt của chàng trai, coi cậu là một người bạn đồng hành để phá vỡ sự cô đơn của mình.

Con người thường dùng "Dung mạo như là tự tay Thượng Đế điêu khắc ra." để hình dung tướng mạo xinh đẹp, nhưng mà chân chính xứng với hình dung này chỉ có Lucifinil.

Thậm chí cậu có thể loại bỏ từ "như là", và cậu là tác phẩm hoàn hảo duy nhất mà Thượng Đế đổ tâm trí của mình vào.

Mỗi một phần của khuôn mặt, mỗi một tấc da tấc thịt của cơ thể, mỗi sợi lông của đôi cánh, là hoàn hảo không tỳ vết, tuyệt sắc vô cùng.

Cậu có được mái tóc vàng mềm mại rực rỡ bóng loáng, đôi mắt màu vàng dịu dàng trong suốt, giống như ánh sáng trong bóng tối.

Thượng Đế nhìn vào khuôn mặt của cậu và muốn vẽ một thế giới đầy màu sắc để phù hợp với một Thiên Sứ rực rỡ như vậy, cho nên ông nói, "Phải có ánh sáng."
Thượng Đế đã tạo ra cậu với sáu phần bảy sức mạnh thần thánh của mình, một phần bảy còn lại để tạo ra thế giới.


Thiên Sứ được Thượng Đế đặt tên là "Lucifinil", có nghĩa là "Bình minh sớm mai".

Sau khi sáng tạo, Thiên Chúa và Thiên Sứ sống trong vương quốc Thiên Đàng.

Lucifinil là Thiên Sứ có địa vị cao nhất, cậu dịu dàng lương thiện, xinh đẹp và dũng cảm, công bằng và mạnh mẽ, tràn ngập ánh sáng chói lọi, là tấm gương cho tất cả Thiên Sứ.

Thượng Đế không hỏi việc đời, thân Lucifinil là Thiên Sứ sáu cánh lớn mạnh nhất, cũng được Thượng Đế coi trọng nhất, được Thượng Đế ban cho quyền hành cao nhất, trông coi hết tất cả Thiên Sứ, cũng xử lý việc trên Thiên Đàng, sáu vị Thiên Sứ còn lại cũng chỉ hỗ trợ từ bên cạnh, vẫn nghe lệnh Lucifinil, hơn nữa đều tâm phục khẩu phục.

Thượng Đế là Vua của Thiên Đàng, và cậu tương đương với phó Vua Thiên Đàng.

Khi nghe câu "Không hỏi việc đời", Cupid hiểu một lần nữa: "A, con đã biết! Cho nên Thượng Đế cũng là suỷ thủ chưởng quỹ*, chuyện gì cũng ném cho Lucifinil quản, Lucifinil bị công việc bức điên nên đọa thiên.

Nói như vậy Lucifinil có lực hành động rất mạnh nha! Anh Hắc Vô Thường với anh Hypnos chỉ là muốn tạo phản trong đầu, hắn chính là thật sự đưa vào hành động!"
(*) Ông sếp không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi sai biểu người khác.

Poseidon lắc đầu: "Không đơn giản như vậy."
Thượng Đế cưng chiều Lucifinil, Lucifinil cũng cực kỳ tôn kính Thượng Đế, cho dù công việc có bận rộn đến đâu, cũng cẩn thận cai trị tốt Thiên Đàng vì Thượng Đế, không có một chút oán hận.

Tuy nhiên, một ngày nọ, Thượng Đế đưa một người trần thế tên là Adam đến trước mặt các Thiên Sứ, nói rằng hắn mới là con của Thánh và yêu cầu các Thiên Sứ quỳ xuống bái lạy.

Vào lúc đó, người ta thường tin người phàm không có phẩm giá của Thiên Sứ, và việc Thiên Sứ cúi đầu trước người phàm là một sự sỉ nhục..

Tuy nhiên, người ra lệnh là Thượng Đế, không có Thiên Sứ nào dám vi phạm mệnh lệnh của Thượng Đế, họ không tình nguyện quỳ xuống lạy con Thánh.

Sáu Thiên Sứ quỳ xuống bái lạy, chỉ có sống lưng Lucifinil là vẫn cao ngất, không chịu cúi đầu gối.

Thượng Đế lạnh lùng nhìn cậu: "Lucifinil, tại sao không quỳ?"
Lucifinil rũ mắt xuống, không nhìn thẳng vào mắt Thần: "Tôi không hiểu, vì sao ngài muốn chúng tôi bái lạy một người phàm."
Thượng Đế, trả lời: "Hắn là đứa con được tôi bổ nhiệm và sẽ thay thế cậu cai trị vương quốc Thiên Đàng trong tương lai.

Sau này cậu cũng nên nghe lệnh Adam, phải làm bái lạy."
Đôi mắt màu vàng của Lucifinil hiện lên kinh ngạc, biểu cảm vĩnh viễn hoàn mỹ không chê vào đâu được lần đầu tiên xuất hiện thất thố.

Giọng điệu cậu lẳng lặng nói: "Chủ Thần, tôi vì Thiên Đàng mà tận tâm tận lực, mấy vạn năm không có một chút sai lầm, hắn dựa vào gì để thay thế tôi?"
Cậu cảm thấy có chút uất ức.

Cậu được sinh ra hoàn hảo và Thượng Đế luôn luôn ca ngợi sự hoàn hảo của cậu.

Trên thực tế có thể không ai được hoàn hảo vĩnh viễn, những Thiên Sứ khác ít nhiều đã phạm sai lầm.

Chỉ có Lucifinil vì không muốn phụ sự tín nhiệm của Thượng Đế, mấy vạn năm qua ép buộc mình tuyệt đối không được phép sai lầm, chưa bao giờ làm sai một bước, chân chính làm ra hoàn mỹ không khuyết điểm.

Loại người phàm nào có thể thay thế cậu chứ.

Thượng Đế thản nhiên nói, "Lucifinil, cậu muốn ngỗ nghịch tôi sao?"
Lucifinil cúi đầu, làm ra trạng thái khiêm tốn cung kính, nhưng vẫn kiêu hãnh quý phái, nói từng chữ từng chữ: "Lucifinil chưa bao giờ dám ngỗ nghịch Chủ Thần, duy chỉ có hôm nay, tôi không phục."
Thượng Đế bình tĩnh nói, "Lucifinil, cậu đã phạm tội kiêu ngạo."
Kiêu ngạo là một trong bảy tội lỗi, Thượng Đế phán quyết Lucifinil sa vào kiêu ngạo, đó là phán xét cậu có tội.

Thiên sứ tóc vàng không thể tin nâng mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ bị thương, kiêu ngạo bẩm sinh lại khiến cậu không chịu toát ra vẻ mặt yếu ớt.

Tất nhiên là cậu kiêu ngạo.

Niềm kiêu ngạo của cậu là Thượng Đế tự tay ban cho, cậu là một người bạn đồng hành được công nhận bởi chính Thượng Đế, một phó Vua quyền lực cao của Thiên Đàng, là trưởng Thiên Sứ được yêu mến bởi các Thiên Sứ, cậu vốn có kiêu ngạo.

Khi Thượng Đế yêu thương cậu, ông đã nói một trong những rực rỡ nhất Lucifinil là niềm kiêu hãnh mà không bao giờ ông đặt xuống được.


Nhưng khi Thượng Đế ghét cậu, niềm kiêu hãnh trở thành kiêu ngạo và tội lỗi của cậu.

Thì ra cậu cũng không khác những sáng tạo khác, chỉ là có cũng được không có cũng không sao, tùy thời có thể thay thế.

Lucifinil còn đang ngẩn ngơ thì đầu gối truyền đến một trận đau nhức.

Thượng Đế không có kiên nhẫn tiếp tục tiêu hao với cậu, ông sử dụng thần lực để trực tiếp đánh vào đầu gối Lucifinil, buộc cậu phải quỳ xuống.

Lucifinil đau đến linh hồn phát run, ngay cả sáu cánh cũng vô lực buông xuống, lại bướng bỉnh đến thẳng tắp sống lưng khẽ run rẩy, không muốn để cho đầu gối uốn cong một chút.

Cậu chịu đựng đau đớn chống đối với thần lực, run rẩy nói: "Vì sao lại ép tôi bái lạy hắn? Tôi tuyệt đối sẽ không bái lạy thứ nhỏ bé như vậy, xuất hiện muộn hơn so với tôi.

Trước khi hắn hình thành, tôi cũng đã tồn tại, hắn mới phải bái lạy tôi."
Thiên Sứ tóc vàng với đôi mắt buồn bã nhìn Chủ Thần chỉ tay năm ngón trên ngai vàng, đó là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào Thượng Đế.

Cậu đang hỏi và muốn có được một câu trả lời.

Thượng Đế thờ ơ lạnh lùng, tăng thêm áp bức của thần lực, ngay cả giải thích cũng khinh thường.

Ánh mắt trở nên tuyệt vọng, Lucifinil cười thê lương: "Tôi biết đáp án của ngài."
"Chủ Thần, đây là lần cuối cùng tôi gọi ngài là Chủ Thần."
"Lucifinil sinh ra kiêu ngạo, vĩnh viễn không thay đổi, nếu ngài phán tôi tội kiêu ngạo, muốn tôi nhận tội hối cải, nghe lời người khác, tôi cũng chỉ càng...!Tội lỗi cộng thêm một bậc."
Nụ cười dịu dàng của Thiên Sứ tuyệt mỹ có vẻ thê lương và đau đớn, đại nghịch vô đạo gọi thẳng tên của Thượng Đế: "Jehovah, tôi sẽ vứt bỏ tên ngài ban cho tôi, đổi tên thành Lucifer, thà xưng vương ở địa ngục chứ tuyệt đối không làm Thần ở Thiên Đàng."
Cậu xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua các Thiên Sứ quỳ lạy phía dưới: "Nếu có người đi theo tôi thì cùng đến địa ngục."
Vô số năm qua Lucifinil đã sớm có rất nhiều trung thành trên Thiên Đàng, lời này vừa nói ra, lập tức có một phần ba Thiên Sứ đứng dậy đứng ở phe của cậu.

Chiến đấu hết sức căng thẳng.

Đại chiến kéo dài ba ngày, chung quy thì tạo vật không địch lại Thần minh.

Phản quân thất bại, Thiên Sứ sa ngã Lucifer bị Thượng Đế đánh trọng thương, rơi xuống Thiên Đàng.

Cậu rơi xuống lúc chạng vạng trong hỗn độn.

Sáu cánh chim trắng tinh nhuộm đầy máu tươi, không cách nào bay nữa, lông vũ bị thương rải rác trên không trung.

Ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu ảm đạm, dập tắt, vỡ vụn.

Lúc rơi xuống cậu nhìn lên Thiên Đàng, vươn tay như muốn bắt được cái gì đó, cuối cùng lại chỉ cầm vào hư không.

Mái tóc vàng rực rỡ dần dần mất đi độ bóng, đôi mắt vàng xẹt qua những giọt nước mắt trong vắt.

Sau đó nhắm mắt lại, rơi vào địa ngục.

Cho đến khi lông chim bồ câu trắng nhuộm thành lông quạ đen.

Sừng quỷ thay thế ánh sáng Thiên Sứ.

Ở trong địa ngục Lucifer mở hai tròng mắt màu đỏ, câu ra một tia cười nhạo lạnh lẽo.

......!
"Á á!!!" Cupid tức giận đến nỗi ánh sáng trên đầu sắp nổ tung "Thượng Đế cái quỷ gì! Dựa vào cái gì mà đối với Lucifinil như vậy!"
Venus: "Không phải vừa rồi con còn nói Lucifinil không biết tốt xấu hả?"
Tuy Cupid còn là một đứa trẻ, nhưng đã có thể đồng tình sâu sắc với các loại tình huống nghiệt ngã xã hội mà Hắc Bạch Vô Thường nói, hiểu được lòng người lớn chua xót bao nhiêu: "Thử nghĩ thôi, có bằng tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng và làm việc chăm chỉ cho ông chủ trong công ty vài chục năm, đột nhiên một thực tập sinh vắt mũi chưa sạch mới tốt nghiệp nhảy dù kéo quan hệ từ gia đình đè lên đầu làm sếp, ai có thể không đi ăn máng khác chứ? Còn không bằng tự mình mở công ty, Hừ.".


Bình luận

Truyện đang đọc