TU TIÊN TẠI ĐẤU LA



Trong quán trọ, ngoại trừ Mục ra, 5 người còn lại, kể cả nữ nhân kia, ai nấy đều nhìn nhau, từ trong đôi mắt, sự hưng phấn không hề che lấp, mà đều để lộ ra…
Mười năm về trước, Tinh La Đế Quốc đã dùng một số tiền lớn để treo thưởng một tên hồn sư.

Theo như mô tả trong của Tinh La Đế Quốc, tên hồn sư này chỉ khoảng 40 cấp Hồn Tông, nhưng lại có thể đánh vượt cấp, có khả năng hút máu của người khác, thủ đoạn vô cùng quỷ dị.

Ấy vậy mà trong suốt 10 năm, không hề có một chút tin tức về người này…
Nếu như kẻ bị treo thưởng 10 năm về trước chính là người đang ngồi thản nhiên trên bàn kia, thì những nghi vấn về hắn sẽ lập tức được giải khai.

Sát Lục Chi Đô là thiên đường của tội phạm.

Nếu như đã chọn tiến vào nơi này thì cần gì phải che giấu dung mạo, lại còn mặc áo choàng toàn thân?
Lại nói, người này vừa thi triển một thủ đoạn giết người hết sức quỷ dị, lại còn có khả năng hút máu của thi thể…
Chính vì những điều này, mà 5 người còn lại đều nghĩ Mục chính là kẻ bị truy sát 10 năm trước… Tất nhiên, bọn hắn đã đoán đúng.

Sau khi nhận thấy sự hưng phấn trong mắt đối phương, ngoại trừ nữ nhân kia có chút do dự, thì 4 người còn lại, ai nấy đều điều động hồn lực, chuẩn bị lao vào chém giết.

Có điều, những biểu hiện của đám người này làm sao thoát khỏi thần thức của Mục.

Chỉ thấy Mục, lấy từ trong túi trữ vật ra 20 tấm phù, bên trên vẽ vô số ký tự loằng ngoằng, khó hiểu, tại vị trí trung tâm còn có khắc một chữ ‘bạo’ cực lớn.

Không sai, đây chính là 20 tấm Bạo Tạc Phù.

Theo như Mục phán đoán, ngoại trừ nữ nhân kia là Hồn Vương ra, thì trong 4 người còn lại, có tất cả 1 tên Hồn Thánh, 2 tên Hồn Đế cùng với 1 tên Hồn Vương.


Vèo… Vèo… Vèo…
Nương theo sự điều khiển của Mục, 20 tấm Bạo Tạc Phù lập tức chuyển động, nhắm thẳng đến vị trí của 2 tên Hồn Đế cùng 1 tên Hồn Vương kia mà bay tới.

Rất nhanh, 10 tấm Bạo Tạc Phù đã bám lên người tên Hồn Vương kia, còn 2 tên Hồn Đế thì mỗi tên đều bị 5 tấm phù bám lên…
Mục nhẹ nhàng hô lên: “Bạo!!!”
Ngay lập tức…
Rầm… Rầm… Rầm…
Liên tục từng tiếng nổ do Bạo Tạc Phù vang lên, tạo thành một cơn chấn động cực mạnh, lan rộng ra xung quanh…
— QUẢNG CÁO —
Mắt thấy tình hình không ổn, tên Hồn Thánh duy nhất liền triệu hóa ra vũ hồn cùng hồn hoàn.

Lập tức, một cái hư ảnh của một con gấu liền hiện ra, đó là Đại Lực Kim Cương Hùng, một loại hồn thú có sức phòng ngự rất mạnh.

“Đệ Nhị Hồn Kỹ - Đại Hùng Hộ Thân!”
Lời vừa ra, cái hồn hoàn thứ hai trong số 7 cái hồn hoàn của hắn liền sáng lên, kéo theo đó là một lớp phòng ngự kiên cố hiện ra, bao bọc lấy toàn thân.

Đùng… Đùng… Đùng…
Bởi vì không thể chống đỡ được sức phá hoại của đống Bạo Tạc Phù, cho nên cả quán rượu liền bị phá hủy, cuối cùng thì trở thành một đống đổ nát.

Vèo…
Bên dưới đống đổ nát, từ trong lớp bụi đất mịt mù, Mục cùng với Thanh Lôi Kiếm đã bay lên không trung, khi đã bay đến một độ cao nhất định thì liền dừng lại, đảo mắt quan sát đống đổ nát.

Đùng…
Từ bên trong đống đổ nát, tên Hồn Thánh cùng với lớp phòng ngự của bản thân liền lao ra, không hề có một chút thương tổn.


Theo sau hắn, nữ nhân kia cũng từ từ bước ra, do tu vi chỉ là Hồn Vương, lại không có thi triển hồn kỹ bảo vệ, mặc dù không có trực tiếp nhận lấy sát thương từ Bạo Tạc Phù, nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Chỉ thấy trên khuôn mặt của nàng, cái vẻ lẳng lơ đã biến mất, mà thay vào đó là một sắc mặt tái nhợt, không còn một chút máu.

Rất nhanh, đám bụi đất kia liền tan đi…
Bên dưới đống đổ nát, 2 tên Hồn Đế đều đã nằm thở hổn hển, trên người thì đã xuất hiện vô số vết thương, nhất là tại phần ngực, lúc này đã xuất hiện mấy cái lỗ to nhỏ khác, máu từ đó chảy ra nhiều vô cùng, mặc dù bây giờ vẫn chưa chết, nhưng cũng chỉ là nằm chờ chết mà thôi.

Về phần tên Hồn Vương kia thì không cần nhắc đến… dù sao thì ăn phải 10 tấm Bạo Tạc Phù, thân thể của hắn lúc này chắc chắn đã bị nổ tan xác rồi.

“Khốn kiếp, khốn kiếp, không cần biết ngươi là ai, Hải Hà ta nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh…” Tên Hồn Thánh sau khi giải trừ hồn kỹ phòng ngự thì liền gào lên.

“Đệ Thất Hồn Kỹ - Vũ Hồn Chân Thân!”
Grào… ooo…
Cùng với cái hồn hoàn thứ 7 phát sáng, Hải Hà lúc này đã biến thành một con Đại Lục Kim Cương Hùng khổng lồ, khí thế tỏa ra bức người.

“Đệ Tứ Hồn Kỹ - Trọng Lực Tăng Cường!”
“Đệ Ngũ Hồn Kỹ - Trọng Lực Tề Áp!”
— QUẢNG CÁO —
Ở phía bên trên, ngay khi Hải Hà thi triển hồn kỹ, Mục liền cảm thấy bản thân nặng thêm gấp mấy lần, Thanh Lôi Kiếm liền bị mất không chế, cơ hồ là sẽ bị trọng lực làm rơi xuống ngay lập tức.

Thế nhưng, do lần trước cũng đã dính phải một chiêu này của Đường Phi, cho nên Mục cũng có cách xử lý.


Chỉ thấy Mục lập tức thu hồi Thanh Lôi Kiếm, sau đó thì nhảy xuống đất, như vậy thì sẽ dễ chiến đấu hơn một chút.

Oong… Oong…
Nhật Nguyệt Song Kiếm liền lập tức xuất hiện, áp lên trên người Mục lập tức cũng giảm đi được vài phần.

Mục hai tay cầm lấy hai thanh cự kiếm, lập tức chém ra hai luồng kiếm khí về phía Hải Hà, bên trong hai luồng kiếm khí còn ẩn chứa Âm Dương Chi Lực của Nhật Nguyệt Thần Quyết, một đỏ một lam.

“Hừ, trò mèo…”
Hải Hà hô lên: “Đệ Nhất Hồn Kỹ - Đại Lực Kim Cương Chưởng!!”
Lời vừa dứt, dưới chân của Hải Hà, cái hồn hoàn thứ nhất liền sáng lên.

Ngay một khắc sau, trong trạng thái vũ hồn chân thân, hai tay của Hải Hà liền sáng lên, hắn lập tức đem song chưởng đánh ra ngoài, sẵn sàng nghênh chiến với hai luồng kiếm khí của Mục.

Rầm… Rầm…
Hai tiếng nổ lớn vang lên, dư lực từ vụ va chạm liền lan ra, đem một khu vực xung quanh làm cho chấn động…
Có điều, còn chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy hai tay gấu của Hải Hà vẫn còn đang vận lực, liên tục đánh ra vô sô chưởng về phía trước…
Mỗi một lần Hải Hà đánh ra, ngay tại hai tay của hắn, hồn lực lập tức ngưng tụ lại, tạo thành hình dạng của một bàn tay gấu, nhanh chóng bay về phía Mục.

Ở phía bên kia, mắt thấy công kích của đối phương đã sắp đến, Mục không nhanh không chậm, hai tay liên tục vung kiếm lên, vô số kiếm khí được đánh ra, hướng thẳng về mấy cái chưởng đang lao tới mà công kích.

Ầm… Ầm… Ầm…
Liên tiếp từng tiếng nổ lớn vang lên, chấn động lan ra xung quanh càng lúc càng mạnh…
Sau khi đã đánh ra vô số chưởng mà vẫn không làm gì được Mục, Hải Hà lập tức dừng thi triển hồn kỹ.

Tiếp đó, Hải Hà vận lực ở hai chân, sau đó bậc ra một phát cực mạnh, nhảy lên không trung.

Hắn bậc mạnh đến nổi, trên nền đất mà hắn vừa đứng, hai cái hố to đã xuất hiện.


— QUẢNG CÁO —
Trên không trung, Hải Hà đưa hai tay nắm lại với nhau, nhắm thẳng nơi Mục đang đứng mà lao xuống…
“Chết… đi…”
Ở dưới đất, mắt thấy đối phương đã đánh tới, Mục liền vận linh lực trong cơ thể, nhanh chóng nhảy sang một bên, tránh né công kích của đối phương.

Cùng lúc đó, Mục liền đem Kỳ Lam Thương từ trong túi trữ vật lấy ra…
Rầm…
Bởi vì mất đi mục tiêu công kích, cho nên một chiêu vừa rồi của Hải Hạ đã đánh xuống mặt đất, làm cho một khu vực rộng lớn xung quanh chấn động dữ dội, bụi đất cũng vì thế mà bay mịt mù, khiến cho hắn mất đi tầm nhìn.

Nắm lấy cơ hội đó, ý niệm chợt động, Mục lập tức đem một lượng lớn linh lực truyền vào Kỳ Lam Thương, khiến cho nó sáng lên, lập tức biến dài thêm vài lần.

Tiếp đó, Kỳ Lam Thương phát ra lam quang cực thịnh, vốn từ một thanh thương đơn lẻ, lập tức liền phân ra…
Từ một thành hai… từ hai thành bốn… rất nhanh, số lượng Kỳ Lam Thương trên bầu trời đã vượt quá một ngàn…
Ý niệm chợt động, Mục lập tức hô lên: “Đi!”
Lời vừa ra, hơn một ngàn thanh thương màu lam liền lập tức lao xuống, nhắm thẳng vào Hải Hà mà đâm tới.

Ầm… Ầm… Ầm…
Lại thêm một trận bạo tạc nữa vang lên…
Bởi vì bản thân là một Hồn Thánh, lại cộng thêm việc vũ hồn chân thân đang được thi triển, mặc dù bị vô số thanh Kỳ Lam Thương đâm xuống, nhưng Hải Hà chỉ bị thương một chút, căn bản là không hề đáng ngại.

Nhưng bởi vì số lượng công kích quá nhiều, mà mỗi lần như đi thế thì cảm giác lại như bị ong chích, điều này khiến cho Hải Hà lập tức phát điên.

“Cút đi cho ta…” Hải Hà điên cuồng gầm lên một tiếng.

Theo sau tiếng gầm đó, một lượng lớn hồn lực liền bộc phá, làm cho đám Kỳ Lam Thương đang điên cuồng lao xuống kia liền bị chấn nát, ngay cả bản thân Kỳ Lam Thương cũng bị gãy làm đôi, lập tức rơi xuống dưới đất.

Thấy như vậy, Mục thầm than: “Hồn Thánh quả nhiên là Hồn Thánh, một kiện đỉnh cấp pháp chẳng thế làm hắn bị thương…”.


Bình luận

Truyện đang đọc