TỪ TU CHÂN GIỚI XUYÊN ĐẾN NĂM 1971


Hứa Hoan Ngôn không còn tìm được cái gì khác nữa, cái giao diện này thoạt nhìn rất là đơn sơ.

Sau đó liền nhìn thấy bên cạnh có một thanh thông báo âm thanh tích lũy, tay cô một quơ một cái liền tắt đi, bằng không thời gian sau này ở ban ngày cô nghe được âm thanh này phỏng chừng sẽ bị rối loạn thần kinh.

Nhìn thịt phía trên, cô đều muốn đến chảy nước miếng, cái gì mà canh vịt già nấu củ cải chua, món này thích hợp nhất là uống vào mùa đông, đặt ở trên bếp nhỏ lửa hầm, ùng ục một lúc , đừng nói đến chuyện sẽ thoải mái nhiều như thế nào, chỉ là khi cô nhìn thấy điểm tích lũy được yêu cầu ở phía trên, hiện tại cô cái gì cũng không có.

Ngày mai khi đến tiệm cơm quốc doanh hỗ trợ, nếu như mình có cơ hội thể hiện nấu chút cơm, vậy chắc chắn sẽ nhận được nhiều lời khen ngợi hơn, không biết sẽ được nhận bao nhiêu điểm tích lũy, cái này lại có thể kiếm thêm được ít nhiều, nghĩ đến còn có chút chờ mong, nhưng mà trước tiên vẫn phải là đến nơi đó tìm hiểu tình huống một chút đã, dù sao thì thời đại này cũng rất đặc thù.

Hứa Hoan Ngôn tắt cái giao diện này đi, nhanh chóng ngủ, ngày mai còn có chuyện lớn phải bận rộn.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Hoan Ngôn liền đứng lên, hôm nay còn phải nhanh chóng đi qua bên kia, không thể đến trễ được.


Lý Quế Lan bởi vì chuyện lớn trong nhà, một đêm cũng không ngủ yên ổn, lúc trời còn xám xịt đã dậy.

Vào phòng bếp nấu một nồi cháo bột ngô, làm nóng thêm hai phần lương thực, những thứ này đều là chuẩn bị cho Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn rửa mặtxong xuôi, cũng không làm chậm trễ chuyện lớn, vội vàng ăn cơm, sau đó liền mang túi đi đến cổng thôn.

Hôm nay là Vu Tú Chân tới để dẫn cô đi qua, cháu dâu của mình đang ở nhà dưỡng thương, còn cháu trai thì muốn đi làm, khẳng định là không có ai đón cô.

Lúc này gà còn chưa kêu, trong thôn hầu như không có ai.

Lý Quế Lan cũng không cần lo lắng sẽ có người nhìn thấy.

Đưa người đi đến cổng thôn.

Một lúc sau Vu Tú Chân cũng đến.

"Đi thôi, chúng ta đi nhanh lên không sẽ muộn.

"Hứa Hoan Ngôn gọi bà Vu, thu xếp đồ đạc trên lưng mình xong liền đi theo Vu Tú Chân, xoay người lại nhìn Lý Quế Lan còn đứng ở cửa thôn, chính mình phất phất tay để cho bà nhanh chóng quay trở về.


Tuy rằng cô mới tới một ngày, nhưng cô có thể cảm nhận được thái độ của Lý Quế Lan đối với mình, còn có loại cảm giác được người thân nhớ nhung như bây giờ.

Vu Tú Chân dọc theo đường đi cũng đều rất giúp đỡ Hứa Hoan Ngôn, bà ấy là trưởng bối, cũng không ít lần đi lên huyện.

Nhưng Hứa Hoan Ngôn chưa từng ra ngoài, nhiều nhất thì cô chỉ đến xã.

Hứa Hoan Ngôn cũng rất tò mò, hai người trước mắt là đi bộ, đại khái tầm một giờ sau đi đến xã, mới lên xe lừa của người ta, tuy rằng không phải đi rất vững vàng, nhưng rõ ràng là tốt hơn chuyện đi bộ.

Chậm rãi đi vào thành, trời dần sáng, người cũng nhiều hơn, cô cũng không ngừng quan sát, dù sao lúc đọc trong sách so với tận mắt nhìn thấy vẫn không giống nhau.

Ngược lại là Vu Tú Chân vẫn luôn giảng giải cho Hứa Hoan Ngôn, chỉ sợ là cô không hiểu ở đâu.

Hứa Hoan Ngôn cũng nghe rất nghiêm túc, vốn cô đã chuẩn bị tốt, nếu đã tới nơi này, vậy thì liền sống một cuộc sống tốt đẹp, dù sao ở chỗ này cũng có người thích cơm cô nấu, còn có một gia đình đối với cô đặc biệt tốt như người thân, tuy rằng ăn mặc không thể đảm bảo, nhưng cô cảm thấy rất có hứng thú.


Đến huyện, bọn họ liền xuống xe, quãng đường còn lại bọn họ phải đi bộ.

Vu Tú Chân từ trong túi lấy ra một quả trứng gà đưa cho Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn vội vàng từ chối, thời điểm này trứng gà quý giá bao nhiêu, cô cũng không thể nhận được.

Vu Tú Chân cũng không cảm thấy gì, điều kiện gia đình cô hơi tốt một chút, con trai đang là đại đội trưởng, con dâu lại rất hiếu thuận, ở nhà cô cũng không thiếu mấy thứ này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc