TỪ TỪ SUY LÝ

Từ Hoãn Hoãn cầm bức ảnh đưa ra trước mặt Hứa Văn Đào: "Mười hai năm trước có một đứa trẻ chết, có phải cô bé này?" Cô chỉ vào cô bé cầm con búp bê bị hỏng một mắt.

"Không phải nó!" Hứa Văn Đào chỉ cô bé bên trái: "Là nó!"

Cô nhóc ấy mặc áo thun và chiếc quần thụng, đi giày, tóc ngắn đến vai. Cô bé ôm chặt con búp bê trên tay, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.

Cao Lâm ngồi bên cạnh đang mở quyển sổ ghi chép cũng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc: "Ông chắc chắn chứ?"

Hứa Văn Đào nuốt nước miếng, nhỏ giọng: "Xác định! Năm ấy chỉ chết một đứa!"

Xem ra Ngôn Lạc cố ý nói dối bọn họ. Từ Hoãn Hoãn không nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: "Cô bé ấy tên Tiểu Thất?"

"Hình như vậy...." Chuyện này Hứa Văn Đào không dám xác định.

Còn Cao Lâm đang lật quyển sổ ghi chép. Tên Tiểu Thất được khoanh tròn, bên cạnh viết từ "Cố", xem ra chỉ "Cố Trường Hạ". Anh ta ngẩng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, vuốt cằm: "Chính là cô bé đó!"

Từ Hoãn Hoãn chỉ vào cô gái lúc trước bọn họ tưởng lầm là Tiểu Thất: "Còn cô bé này đâu?"

Hứa Văn Đào liếc mắt nhìn, lắc đầu: "Không ấn tượng!"

Cao Lâm đếm đếm số lượng trẻ em ghi chép trong sổ, sau đó quay sang Hứa Văn Đào: "Tổng cộng là mười sáu bé. Trừ Tiểu Thất ra chỉ còn mười lăm, những đứa trẻ ấy đi đâu?"

"Thật ra đám trẻ về sau này không còn nhiều như vậy." Hứa Văn Đào ấp úng, vuốt nhẹ bàn tay.

"Không nhiều như vậy là ý gì?" Cao Lâm phát hiện có vài tên được khoanh tròn: "Những tên khoanh tròn này có ý nghĩa gì?"

Hứa Văn Đào ngập ngừng trả lời: "Sinh bệnh!"

Sống trong hoàn cảnh như vậy, bị đối xử như vậy những đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ lâm bệnh: "Bị bệnh thì bọn ông xử lý thế nào?"

Hứa Văn Đào nuốt nước miếng: "Bệnh nhẹ thì bọn tôi cho uống thuốc!"

"Còn bệnh nặng thì sao?"

Đối mặt với sự truy hỏi của Từ Hoãn Hoãn, ông ta trả lời hàm hồ: "Bệnh nặng... bệnh nặng... thì.... Thì... dĩ nhiên không thể nào để lại."

Không có lương tri và nhân tính bọn chúng sẽ xử lý đám trẻ ấy như thế nào? Đáp án đã quá rõ ràng: "Các người vứt chúng đi sao?"

Vì phẫn nộ nên thanh âm của cô cũng trở nên run rẩy.

Hứa Văn Đào chột dạ, không trả lời, cúi gằm đầu, cũng không dám lên tiếng phủ nhận.

Mấy đứa trẻ đều khá lớn, đứa lớn nhất cũng mười một mười hai tuổi, đứa nhỏ nhất bảy tám tuổi. Trên người không có tiền, không có đồ ăn, rồi còn mắc bệnh nặng. Ném? Chẳng khác nào đẩy chúng vào chỗ chết.

Từ Hoãn Hoãn đứng lên: "Ông đã từng có con đúng không? Chỉ là sinh ra được mấy tuần liền qua đời, ông cho rằng là nguyên nhân vì sao?"

"Con của tôi vô tội!" Nghĩ đến con trai ông ta, vẻ mặt Hứa Văn Đào lộ vẻ bi thương.

Nghe câu này, ánh mắt Từ Hoãn Hoãn chuyển sang lạnh lùng, không hề che giấu cơn giận của mình. Cô cầm những tấm ảnh ném trước mắt ông ta: "Còn những đứa trẻ này thì sao, chúng nó có tội à?"

Hứa Văn Đào nín thinh, ông ta nhắm mắt, sắc mặt bi thương: "Đúng! Là báo ứng... tất cả đều là báo ứng!"

Chứng kiến vẻ mặt này của ông ta, Cao Lâm cũng nguôi phần nào cơn giận: "Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia giao dịch này?"

Hứa Văn Đào khai thật: "Chỉ có tôi và Chu Bằng. Còn Phó Xuân Mai phụ trách tìm trẻ em và chăm sóc chúng."

Cao Lâm nhíu mày: "Tìm trẻ em nghĩa là bắt cóc?"

Hứa Văn Đào khẽ gật đầu: "Không chỉ có thế. Vài nhà muốn có con trai sẽ quẳng con gái ra ven đường hoặc đem bán."

Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: "Còn Tiểu Thất thuộc dạng nào?"

Hứa Văn Đào suy nghĩ: "Hình như cô bé đó bị bán."

Nếu như nghi phạm muốn báo thù cho Tiểu Thất, như vậy khả năng cha mẹ của Tiểu Thất cũng sẽ là mục tiêu của bọn chúng. Cao Lâm đếm trên quyển sổ ghi chép, có bảy tên không có khoanh tròn, anh ta suy đoán hung thủ chắc chắn là một trong bảy đứa trẻ này: "Bảy đứa trẻ này đâu rồi?"

Hứa Văn Đào trả lời: "Sau khi bọn chúng tôi tan rã, chúng đều được nhận nuôi."

Cao Lâm nhíu mày: "Ai nhận nuôi?"

Hứa Văn Đào chậm rì rì trả lời: "Chính là mấy khách giao dịch trước đó."

Từ Hoãn Hoãn nhìn ông ta đầy khiếp sợ: "Ông nói là đám trẻ được nhận nuôi nhưng thực chất bọn ông bán chúng đi." Bán chúng cho những tên cầm thú kia.

Hưa Văn Đào cúi gằm đầu, một lần nữa lẩn tránh, không lên tiếng.

Giọng đanh thép của Cao Lâm vang lên: "Biết tên của bọn họ không?"

Hứa Văn Đào lắc đầu: "Không biết, chúng tôi xưa nay không hỏi tên, trong thời điểm ấy lại càng không."

Hiểu rõ được ngọn ngành câu chuyện, Hứa Văn Đào bị giải về Cục. Cao Lâm cất những quyển sổ ghi chép vào trong hộp, rối tiếp tục tra tìm thêm manh mối ở trong nhà ông ta.

Xuống lầu, Cao Lâm nghiêng người nói với Từ Hoãn Hoãn: "Tôi nói mấy đứa đưa cô về. Về nhà nghỉ ngơi một chút cho khỏe."

Từ Hoãn Hoãn gật đầu, gương mặt lộ ra chút uể oải: "Được! Có tình hình gì mới, anh gọi cho tôi."

Sau khi từ biệt Cao Lâm, Từ Hoãn Hoãn theo Từ Tĩnh ngồi sau xe cảnh sát, chờ đến khi xe khởi động, Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu nhìn Từ Tĩnh, quả thật anh đã nhắm mắt lại.

Trong xe không mở đèn, đèn đường xuyên qua cửa xe chiếu lên gương mặt nhìn nghiêng của Từ Tĩnh. Hoảng sợ trước đó đã hoàn toàn biến mất, Từ Hoãn Hoãn bây giờ đã tỉnh táo, bắt đầu nhớ lại toàn bộ hình ảnh từ khi Từ Tĩnh trở về.

Từ Hoãn Hoãn chớp mắt, há hốc miệng.... Có phải, có phải cô được Từ Tĩnh bế theo kiểu công chúa; hơn nữa, hình như chính cô còn đưa ra lời đề nghị Từ Tĩnh ôm cô...

Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn ngực áo của Từ Tĩnh, phần áo vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt.

Chẳng mấy chốc hai má cô nóng bừng bừng... Chết không, hình như cô còn ôm rất lâu, rất lâu, không nỡ buông anh ra. Trời! Lúc đó sao cô lại nói ra được những từ này chứ?!!!

---A a a a a! Ngại quá, ngại chết mất....

Từ Hoãn Hoãn lấy hai tay che mặt, đầu lắc qua lắc lại.

Cảnh viên lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, chứng kiến hành động bất thường của cô, anh ta mở miệng hỏi: "Cố vấn Từ, chị không sao chứ?"

Bị phát hiện, Từ Hoãn Hoãn đờ người, đình chỉ mọi động tác, cô bỏ tay xuống, chậm rì rì trả lời: "Không có chuyện gì... Không có chuyện gì."

Rồi liếc mắt nhìn Từ Tĩnh, không ngờ đối diện cô lúc này chính là đôi mắt đen láy của người đàn ông, cô sững người: "Anh... anh mở mắt ra từ khi nào vậy?"

Từ Tĩnh nhìn cô, nhếch môi: "Ngay khi em đang lắc đầu nguậy nguậy!"

Từ Hoãn Hoãn: "..."

Cảnh viên đưa họ về trước cổng tiểu khu. Từ Hoãn Hoãn theo Từ Tĩnh đến trước cửa thang máy, Từ Tĩnh ấn nút, thang máy mở cửa, Từ Hoãn Hoãn cảnh giác quan sát một lượt, không có ai.

Nối gót Từ Tĩnh đi vào, chờ cửa thang đóng lại, Từ Hoãn Hoãn nhìn lên con số đang nhảy lên liên tục, theo bản năng dịch người về phía Từ Tĩnh một chút. Cứ nhích, nhích... mãi cho đến khi quần áo của cả hai chạm vào nhau, cô mới cảm thấy an tâm. Cửa thang máy phản chiếu lại toàn bộ động tác của cô lúc này.

An toàn rời khỏi thang máy, hai người một trước một sau đi về trước cửa nhà. Từ Tĩnh chưa lấy chìa khóa mở cửa ngay, mà nghiêng người hỏi Từ Hoãn Hoãn: "Một mình em... có thể không?"

Chỉ có một mình cô ở nhà hình như vẫn hơi sợ, Từ Hoãn Hoãn nghe Từ Tĩnh nói thế, lập tức giở giọng tội nghiệp: "Có thể mượn sofa nhà anh ngủ một đêm không?"

Từ Tĩnh nhìn vẻ mặt Từ Hoãn Hoãn, mấy giây sau liền ra quyết định: "Tôi qua nhà em!"

"Hả???" Câu trả lời này Từ Hoãn Hoãn không hề nghĩ đến, bối rối.

Từ Tĩnh vòng qua cô, đi đến cửa, nhìn Từ Hoãn Hoãn vẫn chôn chân tại chỗ: "Không mở cửa sao?"

"Mở... mở!!!" Từ Hoãn Hoãn liếm môi, chạy đến, rút chìa khóa mở cửa, vào huyền quan nhanh tay lấy một đôi dép cho Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh thay dép đi vào, nhìn đồng hồ treo tường, đã hai giờ sáng rồi.

Anh cúi đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn đang ngáp dài ngáp ngắn, "Em đi ngủ đi!"

Từ Hoãn Hoãn xoa xoa khóe mắt, gật đầu: "Anh ngủ giường đi, tôi ngủ sofa cũng được."

Từ Tĩnh lắc đầu: "Tôi không mệt, đưa máy tính cho tôi được rồi!"

Câu trả lời này của Từ Tĩnh khiến cô hơi bất ngờ: "Anh không ngủ thật sao?"

Từ Tĩnh khẽ gật đầu: "Ừm, tôi tra cứu ít tài liệu."

"Ồ!"

Rửa mặt xong xuôi, Từ Hoãn Hoãn trèo lên giường, vùi mình trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Từ Tĩnh đang ở cách cô chỉ một bức tường, tuy rằng không trông thấy anh, nhưng cô có thể nghe được tiếng bàn phím gõ lách cách, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến cô cực kỳ an tâm.

Cô nhoẻn miệng cười... Ngủ, ngủ thôi, mau ngủ thôi!

Cùng lúc này, ở trong phòng khách, màn hình vi tính phản chiếu gương mặt Từ Tĩnh, anh đang đọc từng email Ngôn Lạc gửi cho Từ Hoãn Hoãn. Hơn tám mươi lá thư, mỗi lá thư là một bài thơ, tất cả đều là thơ tình.

Anh nhìn tấm ảnh sau khi hắn giết ba người cảnh sát, hắn quay về máy ghi hình nở nụ cười, hai tay anh cuộn chặt thành quyền, ánh mắt lạnh lẽo.

*

Sáng ngày hôm sau, Từ Hoãn Hoãn được hương thơm ngào ngạt đánh thức. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Cô bật dậy, rửa mặt, đánh răng, rồi bay ra phòng khách.

Bóng lưng của Từ Tĩnh nơi nhà bếp ập vào mắt cô, anh đã thay quần áo.

Từ Tĩnh xoay người, bưng món ăn ra, trông thấy Từ Hoãn Hoãn, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Ăn cơm thôi!"

Đôi mắt Từ Hoãn Hoãn đầy ý cười: "Vâng!"

Trên bàn là hai món mặn một món canh, Từ Hoãn Hoãn thỏa mãn ăn được một bát rưỡi. Ăn xong cô dọn dẹp bát đĩa, quay trở lại phòng khách đã thấy anh mặc áo khoác chỉnh tề. Từ Tĩnh rất cao lớn, mặc áo khoác dài màu xám càng tăng thêm vẻ anh tuấn bất phàm, mỗi lần nhìn ngắm là mỗi lần kinh diễm.

Giọng lành lạnh của Từ Tĩnh vang lên: "Ra ngoài ăn đồ ngọt không?"

"Bánh ngọt".... Chỉ hai chữ này cũng đủ khiến cho Từ Hoãn Hoãn tỉnh táo, sắc mặt phấn khởi: "Ăn!"

Từ Hoãn Hoãn mặc áo khoác, cầm balo nhỏ theo Từ Tĩnh ra ngoài, trong đầu chỉ chăm chăm nghĩ đến bánh ngọt mà không chút nào để ý đến... Đây là lần đầu tiên cô và Từ Tĩnh ra ngoài ăn.

Từ Hoãn Hoãn đưa Từ Tĩnh đến cửa hàng bánh ngọt cô thích nhất, cửa tiệm này trang trí rất đẹp, trên tủ kính bày rất nhiều loại bánh, đủ màu sắc, rất đẹp và tinh xảo, mỗi một loại đều khiến Từ Hoãn Hoãn phải xoắn xuýt chọn lựa. Còn Từ Tĩnh chọn chỗ ngồi sát cửa ngồi xuống chờ cô.

Anh tựa lưng vào thành ghế nhìn Từ Hoãn Hoãn đi tới đi lui trước tủ kính, ánh mắt cực kỳ dịu dàng... mãi cho đến khi có một người chắn ngang tầm mắt.

Một người đàn ông đội mũ đen, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Ánh mắt Từ Tĩnh lạnh tanh nhìn hắn, đối phương ngẩng đầu.

Một giây ngắn ngủi nhưng anh vẫn nhớ kỹ, gương mặt người đàn ông ấy giống trên camera ghi hình hôm qua anh coi như đúc.

Người đàn ông đối diện, cười cười gian xảo: "Từ Tĩnh, chào anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc