Vương Thu không ngờ rằng, ăn một bữa tôm hùm đất với Trịnh Quân thôi cũng có thể ăn đến đau lòng cậu.
Bọn họ gọi món tôm hùm đất hương cay, chỉ vừa bưng lên thôi, mùi hương đã xộc vào mũi.
Bình thường Vương Thu ít ăn cay, khó được làm càn một lần, một lúc sau đã ăn đến khí thế ngất trời, đầu cũng không ngẩng lên.
Nhưng mà thường ngày cậu làm cái gì cũng thành thạo, chỉ có bóc vỏ tôm thật sự vụng về, ăn một con bỏ nửa con, nghiến răng nghiến lợi cũng không bóc ra nguyên vẹn được.
Trịnh Quân nhìn đến bật cười, nãy giờ anh chỉ gắp những món ăn kèm khác, không hứng thú gì với tôm hùm đất.
Anh nhìn Vương Thu càng ăn càng bực, mới buông đũa mang bao tay vào cầm tôm bóc vỏ.
Cũng thật kỳ quái, những con tôm đó trong tay Trịnh Quân ngoan đến đáng sợ, cũng không biết lôi kéo thế nào lại có thể túm ra được toàn bộ thịt tôm.
Tốc độ anh bóc cực nhanh, vừa lưu loát vừa dứt khoát, ngay cả phần thịt trong càng tôm cũng có thể lấy ra được.
Trịnh Quân bóc một hơi hai mươi ba mươi con, đặt trên dĩa đưa qua cho cậu.
"Này."
Ý anh bảo Vương Thu xử đi, còn mình lại không có ý muốn ăn.
Nãy giờ Vương Thu nhìn đến hoa mắt, khiếp sợ đặt câu hỏi: "Sao anh bóc vỏ tôm giỏi như vậy?"
"Cậu lột nhiều thì cũng sẽ biết thôi." Trịnh Quân nói vô cùng nhẹ nhàng: "Trước đây tôi giúp việc ở sau bếp..."
Trước 16 tuổi, công trường không nhận anh, bằng nhân viên cứu hộ cũng không thi được.
Cũng may trước đây anh ở quê, những năm đó tiệm cơm tư nhân không quản khắt khe như bây giờ, anh có thể đi giúp việc bếp núc, mỗi ngày có bao cơm ăn còn nhận được mười mấy hai mươi tệ, miễn cưỡng chịu đựng được qua chín năm giáo dục bắt buộc không cần tiền.
Giết gà vịt, mổ cá, chặt thịt đều là chuyện thường ngày, không cần phải nói đến chuyện nhỏ như bóc vỏ tôm.
Lúc đấy đầu bếp chỗ đó còn muốn nhận anh làm đồ đệ, nhưng mà Trịnh Quân từ chối, anh chỉ muốn đi học mà thôi, vừa tròn 16 tuổi liền đi tìm việc khác, kiếm học phí để học cấp ba.
"Nhưng mà sao anh lại không ăn?"
Trịnh Quân nói rất nhẹ nhàng: "Trước kia ăn quá nhiều, ngán."
Vì để kiếm nhiều tiền, chủ tiệm buổi sáng mở quán, buổi tối bán chợ đêm, mỗi ngày tiệm cơm đều có nhiều đồ ăn thừa không bán hết.
Có một lần bà chủ đưa tôm hùm đất còn thừa cho anh đem về nhà ăn, cũng không rõ do đồ hư rồi hay bụng anh không tốt, ăn xong không bao lâu Trịnh Quân đau bụng nôn cả mật xanh mật vàng, thượng thổ hạ tả, phải vào bệnh viện, lập tức tiêu hết số tiền anh vất vả tích cóp mấy tháng qua.
Sợ đến nỗi sau này anh tình nguyện ăn rau luộc cũng không dám ăn tôm hùm đất còn thừa.
Tật xấu này vẫn luôn theo anh, cho đến khi anh có tiền vẫn không thay đổi, ăn không vô, cho dù có nhai thịt tôm rồi cũng nuốt không trôi.
Nhưng mà những chuyện cũ vụn vặt đó, Trịnh Quân không muốn kể cho Vương Thu nghe.
Bất kể quan hệ của bọn họ là gì, anh đều hi vọng để lại ấn tượng tốt trong lòng Vương Thu, chứ không phải là thằng nhóc đáng thương nghèo khổ bần cùng ngày xưa.
Cho nên khi anh nghe được Vương Thu cảm khái:
"Phải chi em gặp anh sớm hơn mấy năm thì tốt rồi..."
Trịnh Quân chỉ cười nói:
"Mấy năm trước nữa tôi còn nóng nảy hơn bây giờ nhiều, cậu cứ chờ nghe chửi mỗi ngày đi."
Anh không muốn nói thêm nữa, cũng may trong lúc mấu chốt, di động Vương Thu đột nhiên vang lên, bỏ dở đề tài này.
"Anh chờ một lát, mẹ em gọi video cho em."
__________
Vương Thu dùng khăn giấy ướt lau sạch ngón tay, nhấn nhận cuộc gọi rồi phất phất tay với người bên kia.
"Chào mẹ ạ."
"Mẹ cái gì mà mẹ." Di động truyền đến giọng của mẹ Vương, giọng điệu đại mỹ nhân hùng hồn: "Đang đi chơi bời ở đâu đó?"
"Con đang ăn cơm ở ngoài với Trịnh Quân."
Vương Thu dịch màn ảnh qua bên cạnh, Trịnh Quân lọt vào ống kính, cũng khách sáo chào hỏi.
"Chào dì ạ."
Ngày Vương Thu chuyển nhà có gọi điện cho mẹ mình lẩm bẩm nói chuyện, cho nên nhãi con của mình bây giờ mỗi ngày đi theo đại ma đầu tiền nhiệm, mẹ Vương thấy nhiều cũng không trách, còn có thể vui sướng hài lòng nói chuyện phiếm.
"Tiểu Trịnh lại đẹp trai hơn rồi! Mẹ nhìn thấy trai đẹp nhiều hơn mấy cái, tâm trạng càng tốt hơn." Mẹ Vương Thu lại cảm ơn: "Cảm ơn cậu đẹp trai đã chăm sóc Cầu Cầu nhà chúng tôi trong thời gian này."
"Dì khách sáo rồi." Tính tình của Trịnh Quân ở trước mặt trưởng bối tốt đến không tưởng tượng nổi, còn biết khiêm tốn: "Vương Thu cũng giúp đỡ con rất nhiều."
Hai người họ tới tấp khen lẫn nhau một hồi, đến nỗi Vương Thu cảm thấy mình chỉ là người thừa, mẹ cậu mới từ từ mở miệng: "Nói tiếp có hơi ngại ngùng, nhưng mà có chuyện muốn phiền con một chút."
Thái độ của Trịnh Quân vẫn thân thiện: "Dì nói đi ạ, có thể giúp đỡ con chắc chắn sẽ giúp."
"Em của dì, cũng chính là cậu của Thu Thu sắp ra nước ngoài một chuyến, tầm mười bữa nửa tháng, nhãi con của nó phải để ở nhà.
Nhưng dì với ba Vương Thu không có thời gian rảnh đi trông nó...!Nghĩ đến gần đây Cầu Cầu không đi làm sẽ nhàn rỗi một chút, có thể nhờ Cầu Cầu trông mấy hôm không?"
Trịnh Quân không ngờ là chuyện giúp họ hàng trông trẻ này, nhà anh chỉ có một mình anh, anh hoàn toàn không có khái niệm với loại chuyện này.
Nhưng mà anh vẫn quay đầu nói với Vương Thu: "Cái này chỉ cần Vương Thu đồng ý là được."
Đầu bên kia lại nói: "Không phải Cầu Cầu đang ở nhà con sao? Đứa nhỏ mới hơn năm tuổi thôi, có thể sẽ làm ồn đến con không? Nếu không được dì bảo Vương Thu tìm một chỗ nào đó ở cũng được."
"Không phiền thật mà dì." Trịnh Quân nhìn Vương Thu, giải thích: "Thường ngày con cũng bận đi làm, không ở nhà nhiều."
"Vậy sao...!Cầu Cầu, con có rảnh không?"
"Con có thể nha." Vương Thu vẫn luôn không chen vào được, giờ mới tủm tỉm gật đầu: "Con cũng muốn gặp Cẩu Đản."
"Cảm ơn anh Quân nha." Sau khi Vương Thu cúp điện thoại, nói lời cảm tạ với Trịnh Quân.
Trịnh Quân lại cầm di động lướt tới lướt lui hoàn toàn không phản ứng gì đến cậu.
"Anh đang xem gì vậy?"
Trịnh Quân bị kéo cánh tay mới hoàn hồn, nói.
"Bạn nhỏ bao lớn rồi? Cậu xem cái nào mới hợp? Mua cho bé cái ghế dựa an toàn, trong nhà không có."
Vương Thu tưởng rằng mình bị bỏ quên, mới cầm điện thoại sửng sốt một chút.
"Sao thế..." Trịnh Quân khó hiểu nhìn cậu: "Có vấn đề gì sao?"
Vấn đề lớn đó!
Có cách nào để trói anh đến Cục Dân Chính không?
Sốt ruột quá đi.
Tôm hùm đất hương cay: (Có lẽ ai cũng biết rồi nhưng vẫn để ảnh vào cho dân chúng thèm chơi:v)