TỨC PHỤ NGẬN HUNG TÀN

Đem Lâm Phàm hôn đến đầu óc choáng váng thở hồng hộc, Triệu Hàm mới tạm thời buông tha Lâm Phàm, bất luận tâm tình của hắn có cấp bách bao nhiệu, Triệu Hàm cũng không cho phép Lâm Phàm đói bụng.

Giữ chặt Lâm Phàm muốn đứng dậy, đem người ôm vào trong ngực, Triệu Hàm cầm lấy chiếc đũa cực nhanh gắp một miếng điểm tâm mềm mại, cắt một miếng thịt bò, rưới một chút rượu lên trên, hai người bắt đầu lấp đầy bụng bổ sung thể lực. Buổi tối Triệu Hàm không có ăn no, cung yến hoàng cung quả thật không tồi, nhưng là ai cũng sẽ không ở trường hợp đó mà có thể ăn no bụng.

Lâm Phàm ăn no được tám phần rốt cục thiếu kiên nhẫn, nghĩ hắn tuổi còn trẻ huyết khí phương cương, Triệu Hàm vẫn không có ở bên người, Lâm Phàm đối với người khác cũng không có hứng thú, hơn nữa Lâm Phàm hoàn toàn trung thành với Triệu Hàm, ngoại trừ thỉnh thoảng có liên hệ với năm cô nương ngón tay Lâm Phàm cũng chưa bao giờ đi hoa lâu phát tiết.

Kỳ thật Triệu Hàm còn khẩn cấp hơn Lâm Phàm, còn không chờ Lâm Phàm đi đến bên giường, Triệu Hàm liền giơ tay ôm lấy Lâm Phàm đem người bế lên, cảm nhận sức nặng trong tay Triệu Hàm liền nhướng mi, nặng, Phàm tử so với lúc mùa hè nặng hơn một chút, thịt trên mặt cũng nhiều hơn một chút, cho dù bị dịch dung thành ca nhi, Phàm tử vẫn tuấn mĩ vô song như trước, thế nhưng lúc này Phàm tử so với dĩ vãng càng thêm mị lực, dung mạo càng thêm nhu hòa diễm lệ một chút.

Khi Lâm Phàm kinh hãi bị Triệu Hàm đặt ở trên giường, liền giơ tay làm rớt ra trung y đơn độc Lâm Phàm mặc trên người, Lâm Phàm có chút ý loạn tình mê nhìn Triệu Hàm, mở miệng lắp bắp nói: “Triệu Hàm ngươi làm chi, ngươi muốn ở mặt trên, ngươi muốn thử tư thế cưỡi ngựa sao?”

“Ừ, ngoan ngoãn một chút, nằm hưởng thụ là tốt rồi, Phàm tử thắt lương ngươi nhiều thịt, còn có thịt thật mềm mại vuốt thực thoải mái xúc cảm tốt lắm.” Triệu Hàm vừa nói một đôi bàn tay chạy ở trên người Lâm Phàm.

Thịt nhiều thịt nhiều, Lâm Phàm liền hoảng sợ, hắn cúi đầu vừa nhìn ánh mắt liền mở thật to, không nhìn thì không chú ý, lúc này liền phát hiện bụng chính mình quả nhiên có rất nhiều thịt, khẳng định là hắn ở mua đông này nuôi ra được, Lâm Phàm liền thề nhất định phải luyện tập thật tốt, nếu không sẽ biến thành bụng bia, đến lúc đó đừng nói Triệu Hàm có ghét bỏ hay không, chính hắn cũng không thể chấp nhận chuyện này.

Triệu Hàm thấy sắc mặt của Lâm Phàm không đúng, cúi đầu ở ngoài miệng Lâm Phàm căn một ngụm mở miệng nói: “Không cho nghĩ làm sao để giảm bớt thịt, người rèn luyện ta không cản, nhưng là ngươi vẫn có chút gầy, thịt nhiều một chút sẽ tốt hơn, tiếp tục duy trì thể trọng, ta hy vọng ngươi có thể rắn chắc thêm một chút.”

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm xong, một cái tát liền chụp lên mông Triệu Hàm, hắn nghiêm mặt nói: “Sau đó còn muốn làm cái gì, nhanh tiến vào việc chính, ngươi không nóng nảy ….” Lời nói của Lâm Phàm nhắc nhở Triệu Hàm, vì thế hai cái tên nóng vội,* thiêu đốt mãnh liệt, thậm chí ngay cả A Nhất cùng Trần Uy ở cách Lâm Phàm mấy gian phòng, cũng mang theo nghi hoặc, rốt cuộc tiểu thiếu gia là ca nhi hay là Triệu Hàm là ca nhi, thanh âm này như thế nào nghe đều có chút không thích hợp!

Mồ hôi theo khuôn mặt góc cạnh của Triệu Hàm trượt xuống, tập trung lại rồi rơi xuống ngực của Lâm Phàm, lúc này hai gò má của Lâm Phàm phiếm hồng, dung mạo lại diễm lệ vô song. Triệu Hàm cúi đầu hôn lên ánh mắt hơi mê mang của Lâm Phàm, mặc kệ Phàm tử ăn mặc thành bộ dạng gì, đối với Triệu Hàm đều là hấp dẫn trí mạng.

Lâm Phàm bị gây sức ép đến nửa đêm cả người như nhũn ra, linh hồn nhỏ bé đều nhanh bay đi, Triệu Hàm lặng lặng nhìn người đang hưởng thụ dư vị, hắn lắc đầu từ trên giường đứng lên đi đến hỏa lò nhấc lên ấm nước rót một chậu nước ấm, lau đi mồ hôi trên người Lâm Phàm, tránh cho Lâm Phàm ngủ không được.

Sau khi đem chậu nước ấm đặt ở một bên, Triệu Hàm nằm trở lại trên giường, đem người ôm vào trong lòng ngực đắp tốt chăn xong, Triệu Hàm thấp giọng nói: “Phàm tử nên ngủ, trời sắp sáng.”

“Triệu Hàm hôm nay ngươi ở lại với ta phải không?” Lâm Phàm giơ tay vòng lên cổ Triệu Hàm hỏi.

Triệu Hàm giơ tay vuốt ve lưng bóng loáng của Lâm Phàm, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn ngủ, ta ban ngày không thể ở bên ngươi, quân bộ còn có rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều người cần đối phó, về sau đến nửa đêm mới có thể tới đây, nếu bị người theo dõi cũng sẽ không đến đây cùng ngươi. Thế nhưng cũng không phải không có cách, Phàm tử ta đã nghĩ qua, chờ ban ngày thời điểm ngươi và Trần Uy gặp mặt, sau đó mời ngươi đi Trần gia, như vậy chúng ta gặp mặt liền an toàn hơn rất nhiều, ta cũng không cần chạy tới chạy lui như vậy.”

Lâm Phàm vừa nghe lời nói của Triệu Hàm cũng thấy không tồi, chờ ban ngày hắn gặp Trần Uy, tiếp theo giống như là vừa gặp đã yêu, sau đó liền chuyển tới Trần gia ở, như vậy Triệu Hàm cũng có thể lấy cớ ngủ lại Trần gia, hắn cùng Triệu Hàm gặp mặt cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Triệu Hàm cũng không cần nửa đêm đi trèo tường.

Kế hoạch của Lâm Phàm thực thành công, rất nhiều người đều thực hâm mộ Lâm Phàm, thật không ngờ một tay ăn chơi lang thang bụi hoa nhiều năm như Trần Uy, thế nhưng lại coi trọng một tiểu ca nhân Nam Cương diễm lệ, tin tức này truyền ra khiến cho tâm của các ca nhi ở kinh thành tan nát. Vì thế kế tiếp Lâm Phàm cùng Triệu Hàm liền trở thành bằng hữu tốt, cho dù ban ngày ở cùng nhau cũng không ai nói cái gì, Lâm Phàm đã có cái cớ thật tốt, Triệu Hàm cùng Trần Uy là chiến hữu, hắn phải theo Triệu Hàm hỏi thăm thói quen yêu thích của Trần Uy, nhưng lại bởi vì thường xuyên tiếp xúc mà trở thành khuê mật, trên thực tế đương nhiên là không phải như thế.

Lâm Phàm đến nhưng thật ra khiến cho rất nhiều người Trần gia cao hứng, ví dụ như a cha a mỗ Trần Uy, hai đệ đệ của Trần Uy, lão ca hắn rốt cuộc thông suốt. Bọn họ vui vẻ, nhưng lại mang đến không ít phiền toái cũng không tiện cho Lâm Phàm, thế nhưng vì có thể ở chung với Triệu Hàm lâu hơn một ít, những việc này Lâm Phàm có thể nhẫn nại thích ứng, coi như là cùng thân nhân hòa hỏa ở chung.

Triệu Hàm Trần Uy cùng một đám tướng lãnh trở về, không thể nghi ngờ Triệu Hàm có công lao lớn nhất, hơn nữa có Trần Uy ủng hộ, căn bản không có người muốn hưởng công lao của Triệu Hàm, nhất là có lão thống soái cùng Cơ lão tướng quân ủng hộ, Triệu Hàm thuận lợi được phong làm đại tướng quân, đây gần như là từ người bình thường được phong lên làm đại tướng quân nhanh nhất trong lịch sử, bởi vậy Triệu Hàm trở thành tấm gương của rất nhiều bính lính tòng quân.

Trong nháy mắt Lâm Phàm còn cảm thấy, Triệu Hàm mới trở về từ hôm qua, cũng tới thời gian hoàng đế tế thiên, Lâm Phàm vội vội vàng vàng đem kế hoạch của chính mình nói với Trần Uy, Trần Uy sau khi nghe xong kế hoạch, lập tức đi tìm ngũ hoàng tử, muốn làm chuyện tình như vậy, tuy rằng Lâm Phàm đã thăm dò thời gian địa điểm tất cả đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ bọn họ hành động, nhưng Trần Uy cũng muốn cùng ngũ hoàng tử nói một chút.

Ngũ hoàng tử nghe lời Trần Uy nói xong, biết được cách này là do Lâm Phàm nghĩ ra, hắn liền vỗ vỗ bả vai Trần Uy nói một câu, tầm mắt tiểu tử này thật khó lường. Trần Uy cùng ngũ hoàng tử bàn bạc một chút, ngũ hoàng tử quyết định phái người phối hợp với kế hoạch của Lâm Phàm.

Hoàng đế phụ vương ha ha ha…. Từ sau khi hoàng đế hại chết a mỗ hắn, cho dù khi đó hắn chỉ mới hai tuổi, hắn cũng đã hận cái người ích kỉ lãnh khốc kia. Nhị ca từ nhỏ thông minh, có được năng lực đã gặp qua một lần thì sẽ không quên, may mắn những thứ này đều bị a mỗ che dấu, nhị ca mới không bị hại chết.

Ngũ hoàng tử nhớ tới trước đây, thời điểm mỗ hậu mới chết do hắn tuổi còn nhỏ còn không biết việc gì, trí nhớ của hắn bắt đầu từ bốn tuổi, khi đó ca ca mười hai tuổi đã trở thành một thiếu niên. Khi đó hắn tỉnh tỉnh mê mê, ăn, mặc, ở, đi lại, đều là quân hậu đương nhiệm chăm sóc, cũng là người đứng đầu vô cùng tốt, nhưng cái ngày mùa đông kia, đại ca hắn bị nước nóng làm bỏng ở tiểu phòng bếp, khuôn mặt tuấn tú giống như ác quỷ.

Chuyện này xảy ra như thế nào ngũ hoàng tử không thể nhớ hết toàn bộ, hắn luôn có một ác mộng, hắn hình như được người hầu đưa vào tiểu phòng bếp chơi đùa, sau đó mặt đại ca bị nước sôi làm phỏng, hình như là vì cứu hắn, sau đó hắn bệnh rất nghiêm trọng, phát sốt đến đầu óc đần độn.

Cũng chính là từ ngày đó bắt đầu, tính tình nhị ca hắn trở nên âm tình bất định, mỗi lần ăn cơm chưa bao giờ cho hắn ăn no, chỉ có thể ăn nửa chén cơm canh nhỏ, thậm chí vô cớ đánh chửi hắn. Quân hậu đưa tới mĩ vị đại ca liền ăn trước, chỉ cho hắn một chút, hơn nữa đợi cho hắn ăn xong đại ca sẽ đánh chửi hắn, kết quả hắn vừa khóc vừa nôn thực thảm. Cho nên thân thể hắn vẫn không tốt, còn mắc chứng kén ăn, cũng thấp bé hơn các huynh đệ khác rất nhiều. Mà mỗi khi ban đêm đến, tất cả người hầu đều biến mất, ca ca sẽ gắt gao ôm hắn, không ngừng nói với hắn phải ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể sống sót.

Trước đây hắn còn không hiểu, không rõ ca ca vì sao muốn đánh hắn mắng hắn, vì sao lại luôn ức hiếp hắn, nhưng mỗi khi trời tối không có người ca ca lại nói hắn phải tin tưởng ca ca, phải nhu thuận. May mắn khi đó cho dù ca ca gây sức ép với hắn, khiến cho dạ dày của hắn cho tới bây giờ vẫn có di chứng, ăn cái gì có đôi khi cũng sẽ buồn nôn, nhưng ít nhất thân thể hắn coi như khỏe mạnh, những bệnh nhỏ như vậy có thể từ từ điều trị, lại cũng không mất mạng được.

Mãi cho đến khi hắn lớn lên, hắn mới biết được ca ca khi đó có bao nhiêu cẩn thận, mỗi lần ức hiếp khiến hắn khóc nôn mửa, kỳ thật là muốn bảo vệ thân thể hắn mà thôi. Nhị ca cùng tam ca tứ ca, thân thể bọn họ nhìn như không có vấn đề gì, cường tráng hữu lực, nhưng bọn họ đã sớm mất đi năng lực sinh dục.

Chuyện này năm nay ca ca mới nói cho hắn, dù hắn trước đây cũng ăn qua thuốc tuyệt dục của quân hậu trộm hạ, nhưng không biết ca ca hắn đã dùng cách gì, tóm lại thân thể hắn tuy rằng căn cơ không tốt, nhưng mà trải qua bốn năm năm điều dưỡng, ngay tại mùa đông năm trước đã chào đón một tiểu tử, về phần những đứa nhỏ trong phủ đệ của hắn, tất cả đều là kết quả của việc cắm sừng, ngũ hoàng tử căn bản không để ý đến sống chết của bọn họ.

Mà tam ca tứ ca hắn đến bây giờ còn không biết, những đứa nhỏ trong phủ đệ bọn họ tất cả đều không phải thân sinh, những đứa nhỏ này tất cả đều là của tử sĩ do quân hậu sắp xếp. Lúc này thân thể của ngũ hoàng tử có chút nóng nảy, cũng sắp, cũng sắp, a mỗ ngươi thấy được rồi phải không! Ta sẽ báo thù cho ngài, ta sẽ chăm sóc tốt cho ca ca, ta sẽ để cho cái người tuyết tình kia hưởng thụ những ngày kế tiếp tuyết vời cùng thân nhân.

Ngũ hoàng tử rất là thống hận phụ hoàng hắn, nếu không phải vì a mỗ thương hoàng đế, lúc trước hoàng đế có thể lên làm thái tử sao, làm được hoàng đế sao. Đáng tiếc a mỗ hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, hoàng đế ban đầu ân ái tình thâm, thế nhưng chỉ mới mười mấy năm đã thay đổi tâm tình, liền ra tay xử tử a mỗ hắn, còn giết chết cả gia tộc a mỗ, chỉ còn lại một thứ tử bị trục xuất khỏi gia tộc thống hận gia tốc a mỗ hắn.

Hai huynh đệ bọn họ cùng vị cữu cữu này hoàn toàn không giống nhau, người cữu cữu kia chưa bao giờ tiến cung nhìn bọn họ, cho dù bọn hắn ở trong cung gian nan, mà người cữu cữu Uy Vũ Tông Doanh Binh cũng chưa từng giúp đỡ bọn họ, thậm chí trở thành tay sai của quân hậu, trợ giúp quân hậu ức hiếp hai huynh đệ bọn họ. Ngũ hoàng tử có đôi khi không rõ, rõ ràng bọn họ có quan hệ huyết thống, cữu cữu làm sao lại thống hận bọn họ như vậy, mối thù giết cha đoạt thê chắc là cũng như thế.

Một đội binh lính đứng ở hai bên đường hộ quốc tự, hoàng đế quân hậu thái tử hoàng tử ngồi ở trên kiệu hướng tới hộ quốc tự mà đi, ven đường có rất nhiều dân chúng quỳ lạy, khẩn cầu trời cao phù hộ năm nay có thể mưa thuận gió hòa. Một nhà hoàng để ngồi kiệu đi qua, nhưng những quan viên đi theo phía sau cũng không may mắn như vậy, Triệu Hàm cùng Trần Uy hai vị đại tướng quân gần đây, đi theo cữu cữu của ngũ hoàng tử bảo vệ an nguy của hoàng đế và quân hậu.

Thời điểm Triệu Hàm vừa tới kinh thành thái tử liền tiếp xúc với hắn, hắn bày ra bộ dạng chờ giá cao, khiến cho thái tử chờ mong sự đồng ý của hắn không thôi, tuy rằng không tỏ rõ thái độ, thế nhưng tâm giống như là bị thái tử thu mua. Thái tử vì muốn mượn sức của đại tướng quân mới này, liền thể hiện mười phần thành ý. Đầu tiên là phủ đệ tướng quân xa hoa, tiếp theo lại giúp Triệu Hàm tranh thủ chức vụ ở kinh thành, cho dù chức vụ này nhìn không cao, lại có quyền lực tướng đối lớn.

Có thể thấy được thái tử tín nhiệm Triệu Hàm, cho dù hắn qua lại thân thiết với Trần Uy thái tử đều không khả nghi, đây đều là dựa vào công lao của Trương Dực. Năm trước Trương Dực vài lần viết thư cho thái tử, đề cử Triệu Hàm, mà hiện tại tuy rằng Triệu Hàm cùng Trần Uy quan hệ thân thiết, lại một lòng lót đường cho thái tử, thậm chí còn mang theo thái tử tiến vào trong quân cùng thuộc hạ của hắn gặp mặt.

Kỳ thật khi Lâm Phàm rời đi Yến thành kế hoạch đã bắt đầu, vì muốn cho thái tử cùng quân hậu thả lỏng cảnh giác, dù sao hoàng đế cũng đã có ý tứ muốn truyền ngôi cho thái tử, hơn nữa thân thể hoàng đế cũng rất là cường tráng, thái tử căn bản không thể tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, ngũ hoàng tử đã sớm chuẩn bị mở ra bồn máu chuẩn bị nuốt vào mỗ tử bọn họ.

Ngày hôm qua Lâm Phàm ngủ đến nửa đêm, đã bị người của ngũ hoàng tử đánh thức, sau đó Lâm Phàm mơ mơ hồ hồ mặc quần áo hoàn chỉnh, liền được đưa vào kiệu nhỏ nâng ra cửa sau Trần phủ, nhìn Lâm Phàm thật giống như là người của hoa lâu hiện tại nhân bóng đêm mà trở về hoa lâu, kỳ thật cổ kiệu nâng Lâm Phàm cũng thật sự là đến hoa lâu, sau đó liền tráo đổi vài lần, cuối cùng Lâm Phàm bị mang tới hộ quốc tự, cũng may bên người có A Nhất khiến cho Lâm Phàm cũng không sợ hãi.

Vài ngày gần đây mặc kệ là Triệu Hàm hay là Trần Uy, tất cả đều rất là vội vàng, một bên bọn họ  muốn sắp xếp việc tế thiên an toàn, mặt khác là phải phối hợp với sắp xếp của ngủ hoàng tử, đẩy ngã quân hậu cùng thái tử, vội đến mức chân không chạm được đất, đương nhiên hai người cũng không có thời gian cùng Lâm Phàm. Lâm Phàm nói với Trần Uy phần cuối cùng của kế hoạch, khiến cho Trần Uy buồn phiền một trận, nếu không sẽ không có cơ hội nói ra. Nếu mà phối hợp không tốt, nói không chừng sẽ khiến cho quân hậu cùng thái tử có cơ hội trơ mình, đương nhiên nếu phối hợp thật tốt, hoàng đế cái gì, quân hậu cùng thái tử liền xong đời.

Lâm Phàm vị đưa tới một tiểu viện của hộ quốc tự, Lâm Phàm vừa vào cửa liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tư, lúc này mấy cao thủ dịch dung vây quanh Diệp Tư, như thế nào cũng không có cách khiến cho Diệp Tư giống thái tử. Chuyện thái tử Diệp Tư lớn lên giống nhau, mặc kệ là ngũ hoàng tử, hay là Lâm Phàm đều không có tiết lộ cho Diệp Tư, hơn nữa Diệp Tư cũng mười ngày trước mới tới, sau đó liền bị ngũ hoàng tử tạm giam.

Vân ca đêm qua là được ngũ hoàng tử đưa đến hộ quốc tự, mà cao thủ dịch dung trong tay ngũ hoàng tử đều bị phái tới đây, nhưng không có cách nào đem hai má của Diệp Tư làm cho giống như của thái tử. Bọn họ dịch dung đều căn cứ theo phác họa của khuôn mặt tự do phát huy, kêu bọn họ dịch dung cho khuôn mặt của một người nhìn giống như huynh đệ, thật sự có chút khó làm.

Lâm Phàm ngồi xuống ung dung nhìn Diệp Tư, tiếp theo lấy bút son thấm bột nước dịch dung, mấy thứ này Lâm Phàm cũng không xa lạ, thậm chí vì khuôn mặt thái tử kia, hắn dùng mặt A Nhất thử vô số lần. Mặt Diệp Tư rất nhanh đã bị phân chia ra thành một khối một khối, đây là hóa trang điển hình của thế kỉ hai mươi mốt, âm ảnh khu lượng, những khu vực bị bột nước phân chia ra, ban đầu hình dáng của Diệp Tư phải tưởng tượng mới có thể giống thái tử, trải qua Lâm Phàm tân trang một chút đã càng giống thái tử hơn.

Lâm Phàm làm hóa trang, thật sự có người nói với hắn, hắn là một trúc mã, tử nhỏ cho đến đại học đều là chỉ biết học, đừng nghĩ sai lệch, trúc mã là chỉ nam sinh, nhưng lại có nội tâm nữ sinh, hay còn gọi là ẻo lả. Đặc biệt thích hóa trang, nhưng những kỹ thuật kia học vô số lần đều vô cùng thảm, trong lúc đó Lâm Phàm vô ý giúp một lần, kết quả tự nhiên liền bị liên lụy. Nếu hắn không giúp đỡ, vị bạn tốt kia sẽ ở trước mặt mọi người tuyên bố theo đuổi Lâm Phàm, Lâm Phàm thật sự là bị vị bạn tốt kia ép cho rét lạnh, kết quả tự nhiên bị không trâu bắt chó đi cày, học được một tay hóa trang tương đối tốt, sau khi tẩu tử biết được, sau này chỉ cần Lâm Phàm ở lại nhà đại ca hắn, buổi sáng mỗi ngày đều bị gây sức ép sống không bằng chết.

Thế nhưng cũng vì như vậy hôm nay Lâm Phàm lại trở thành trụ, rất nhanh một khuôn mặt giống thái tử đến tám phần hiện ra trước mặt mọi người, khiến mọi người sợ hãi than liên tục.

Diệp Tư không hổ là Diệp Tư, thời điểm Lâm Phàm hóa trang hắn vẫn không có động đậy vẫn rất là phối hợp, khi Lâm Phàm hóa trang xong, Diệp Tư liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái mở miệng nói: “Ta không phải lớn lên giống ai đó chứ, thái tử phải không, hay là tên A Văn ở bên người quân hậu kia, có phải hay không chính là Diệp Cẩm Văn, ha hả, a mỗ a mỗ, hắn hại ngươi cũng thật thảm, mỗi ngày ngươi đều nhớ tới hắn, hiện giờ người ta lại đang hưởng vinh hoa phú quý, đứa con đều sắp lên làm hoàng đế….”

Lâm Phàm nhìn thấy bộ dáng của Diệp Tư mà kinh hãi, chỉ sợ kẻ điên Diệp Tư này giữa đường đổi ý, dù sao lúc này Diệp Tư đã đoán ra thái tử cùng hắn là thân huynh đệ, kẻ điên này rất thông minh ý tưởng rất khó đoán, ai cũng không biết Diệp Tư sau đó sẽ chuẩn bị như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc