TUẾ NGUYỆT NHƯ CA

Chuyện lần trước hứa với Triệu Uyển Ngưng vẫn chưa thực hiện được, An Ca cảm thấy vô cùng đau đầu. Chuyện của bản thân còn lo chưa xong, đã phải đi tác hợp nhân duyên cho người khác rồi. Đây là chuyện của bà mai cơ mà, nàng đâu có muốn làm, vả lại còn là làm không công nữa chứ.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách gì hay để kéo Thượng Quan Lâm ra ngoài, thì y đã tự động đến tìm nàng “dâng kế” rồi. Thượng Quan Lâm bước vào phòng nàng, cũng không quan tâm xung quanh có ai, lập tức bước đến ngồi cạnh nàng, tự nhiên rót trà uống. Trước đây nàng còn ngại khi phải tiếp xúc với y, nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, hoàn toàn đã xem y là đệ đệ ruột của mình rồi. Cho nên khi thấy hành động của y, nàng liền bật cười nói:

“Đệ đó, đã không còn nhỏ nữa, hùng hổ xông vào phòng tỷ tỷ, còn tự nhiên như vậy, không sợ người ta nói à?”

“Tỷ là tỷ tỷ của đệ mà, có gì mà phải sợ.”

“Đệ phải chín chắn lại đi, sắp đến tuổi thành gia lập thất rồi, đệ như vậy, cô nương nào dám gả cho đệ.”

Nghe đến chuyện thành gia lập thất, mặt y lập tức đỏ lên như quả cà chua, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp:

“Đệ… đệ mới không thèm… thành thân. Tốt nhất là… đệ nên… ở vậy tới già.”


“Nói cái gì đấy?” Nụ cười trên môi An Ca đột nhiên biến mất, nghiêm mặt nhìn y, “Đệ phải thành thân, sinh con nối dõi tông đường cho Thượng Quan gia. Thượng Quan gia lưu truyền bao đời nay, chẳng lẽ đệ muốn đến đời mình thì tuyệt hậu hay sao?”

“Đệ không phải ý này. Chỉ là đệ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc này. Đệ sợ mình không làm tốt trách nhiệm của một phu quân, không bảo vệ tốt cho nương tử của đệ.”

“A Lâm, tỷ không ép đệ, đợi đến khi người đệ thích xuất hiện, đệ sẽ tự động muốn bảo vệ người đó cả đời thôi.”

“Cảm ơn tỷ tỷ.”

Hai tỷ đệ lại ngồi im lặng uống trà, ta một ngụm, đệ một ngụm, chẳng nói thêm câu nào nữa. Đột nhiên Thượng Quan Lâm đập bàn khiến An Ca giật mình, suýt nữa là té ghế luôn rồi. Nàng đang đóng vai tiểu thư khuê các hiền thục dịu dàng, nếu không nàng mà bộc lộ tính cách thật, là ngay lập tức véo tai y đá thẳng ra ngoài sân ngay. Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, cần gì phải động tay động chân như vậy.

Thượng Quan Lâm dường như cũng biết bản thân lỗ mãng, rối rít xin lỗi nàng, mong nàng sẽ không giận. An Ca nói tiếng không giận, y mới yên tâm ngồi xuống nói:

“Đệ đến tìm tỷ là có việc. Tối nay đệ đến nhà trọ Tương Kiến để gặp một người bạn. Đệ nhớ là cũng lâu rồi tỷ không ra ngoài, nên muốn nhân cơ hội đưa tỷ đi chơi. Tỷ có muốn đi không?”

“Thật à?”

“Thật, đệ không lừa tỷ đâu.”

Nhà trọ Tương Kiến, Đào Yêu.

Đã lâu rồi nàng không đến thăm Đào Yêu, cũng chẳng biết bệnh tình của nàng ấy thế nào rồi. Vậy thì nhân cơ hội này, đến thăm Đào Yêu, cũng giúp Triệu Uyển Ngưng được gặp mặt Thượng Quan Lâm, một công đôi việc.

“Được, tối nay ta đi cùng đệ.”. Bạn‎ có‎ biế?‎ ??ang‎ ??uуện‎ ﹢‎ TRUMT‎ RU?ỆN.?N‎ ﹢


Thượng Quan Lâm rủ được nàng đi cùng, tân trạng vô cùng vui vẻ. Cũng chẳng biết vui vì điều gì nữa?

Buổi tối sau khi dùng bữa xong, nàng cùng Thượng Quan Lâm ra ngoài. Cha mẹ thấy nàng lại chịu bước chân ra khỏi cửa, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

An Ca đã âm thầm viết một lá thư cho Triệu Quân Hoài, dùng bồ câu đưa thư gửi cho hắn. Cách này có hơi mạo hiểm, nhưng là cách duy nhất hiện tại có thể liên lạc cho hắn. Cũng không biết hắn đã nhận được thư chưa? Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ là lần sau lại càng khó hơn.

Đến quán trọ, Thượng Quan Lâm xuống xe trước, xoay người đưa tay đỡ nàng. An Ca ngẩng đầu nhìn, quán trọ dường như đã xa hoa hơn trước, treo đèn lộng lẫy hơn nhiều. Đây có thể xem là một điềm báo tốt không?

Hai người bước vào trong, tiểu nhị chạy ra đón khách, vừa nhìn thấy nàng đã nhận ra ngay:

“Cô nương, cô lại đến rồi.”

“Tỷ thường đến đây sao?” Thượng Quan Lâm ngạc nhiên nhìn nàng hỏi

“Ừ, trước đây khi còn ở Tề gia, thấy chán nản, nên ra ngoài chơi, thường xuyên đến đây.”

Tiểu nhị cũng rất lanh lợi tiếp lời nàng “Cô nương đây không chỉ là khách quen, còn là bạn tốt của bà chủ chúng tôi nữa.”


“Hóa ra là vậy. Đệ còn sợ tỷ lạ nước lạ cái, không thích ứng được.”

Có gì mà không thích ứng được đâu chứ. Ở thế giới này lâu như vậy, nếu còn không thích ứng được, nàng đã sớm mất mạng rồi.

“A Lâm, đệ đi gặp bằng hữu đi, ta đến gặp bà chủ.”

“Được, nếu có gì tỷ nhớ gọi đệ đấy.”

“Được. Tiểu nhị, ngươi cứ dẫn đệ đệ ta đến phòng đệ ấy đặt, ta đi tìm Đào Yêu là được.”

“À được, vậy cô nương cứ tự nhiên. Công tử, mời đi lối này!”

Đợi Thượng Quan Lâm đi rồi, nàng mới từ từ đi theo lối quen thuộc đến phòng của Đào Yêu. Nàng đứng bên ngoài nhìn, căn phòng bên trong được thắp nến rất sáng, cũng chẳng biết đã thắp bao nhiêu ngọn nến nữa.! Nàng gõ cửa ba cái, bên trong truyền ra tiếng mời vào. Nàng đẩy cửa bước vào trong, bị ánh sáng làm cho chói mắt, phải mất một lúc mới thích nghi được. Nàng nhìn xung quanh, những cây nến đỏ rực đang cháy lên. Đào Yêu đang ngồi trước gương trang điểm. Nhìn qua gương, nàng nhìn thấy gương mặt Đào Yêu có vẻ hốc hác, dường như đã ốm đi nhiều rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc