TUI BỊ QUỶ BÁM CÀNG

Dịch: Erale

Beta: Cúc Kiên Cường

[Cắt H]

- ------

Một giấc này của Trương Tiện Ngư ngủ thẳng tới hai giờ chiều.

Lúc tỉnh dậy xem đồng hồ liền giật mình trợn to hai mắt, cảm giác đau đớn tràn lên não do đột ngột bật dậy không cẩn thận va chạm phía sau.

Chỗ đó tối qua còn sung sướng đê mê mà qua một đêm bị dùng quá độ lại căng cứng đau nhức. Trương Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi cẩn thận bò dậy.

Lận Vô Thủy đang xử lý công việc ở ban công nghe thấy tiếng động lập tức đứng dậy, "Trong bếp có cháo và canh, em ăn luôn không?"

"Không kịp rồi, em phải đi học." Trương Tiện Ngư vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lại thò đầu ra phàn nàn: "Sao anh không gọi em, hôm nay em học kín tiết."

"Anh bảo Trịnh Bàng xin nghỉ cho em rồi." Lận Vô Thủy vào bếp bưng cháo và canh chân giò ra ngoài bàn sau đó lại quay vào lấy thìa và bát đũa. Trương Tiện Ngư ngồi xuống nhìn dáng vẻ của hắn dường như còn muốn tự tay tới bón cho cậu.

Nhưng mà Trương Tiện Ngư lạnh lùng từ chối sự ân cần này, tự mình cầm thìa múc cháo ăn.

Lận Vô Thủy ăn xong liền nhìn cậu chằm chằm. Trương Tiện Ngư vẫn mặc quần áo ngủ, áo ngủ cổ tròn lộ ra một đoạn xương quai xanh quyến rũ, bên trên còn lưu lại dấu hôn ngày hôm qua của hắn.

Lận Vô Thủy càng nhìn càng u mê không lối thoát, hắn nhớ lại chuyện đêm qua, cơ thể lập tức nóng bừng lên. Mỗi tội lo sợ cơ thể Trương Tiện Ngư không chịu nổi nên đành nhẫn nhịn thầm nghĩ ngày tháng sau này còn dài.

Trương Tiện Ngư chuyên tâm húp cháo, dây dưa nguyên một đêm khiến cậu vô cùng đói bụng. Cậu chẳng còn sức đâu đi chú ý cảm xúc của Lận Vô Thủy nữa. Trương Tiện Ngư ăn lửng dạ lại nhớ tới chuyện mình chưa kịp nói tối hôm qua.

"Thứ sáu em muốn đi biệt thự Tây Sơn một chuyến." Biệt thự Tây Sơn này chính là nơi ở của La Đan Thanh, bên đó là một khu biệt thự, mặc dù ở ngoại ô nhưng phong cảnh tươi đẹp bởi vậy có không ít người giàu sống tại đây, người giống như La Đan Thanh ở đó lại thuộc dạng số ít.

"Qua bên đó làm gì?" Lận Vô Thủy nhíu mày, hắn còn định cuối tuần nhân dịp hai người ở nhà cả ngày thử mấy cái còn lại kia kìa.

Trương Tiện Ngư bê bát canh ấm lên uống một ngụm rồi đáp: "Đan Thanh gần đây có gì đó không ổn, em nghi hắn xảy ra chuyện nên định thứ sáu được nghỉ thì qua xem xem."

Lận Vô Thủy mất hứng, "Bảo người khác đi xem thì không được à?"

Trương Tiện Ngư lắc đầu, "Em muốn tự đi xem cho yên tâm." Vừa nhắc tới La Đan Thanh, trong lòng cậu luôn ẩn một loại bất an khó giải thích, giống như một lời cảnh báo cho nên cậu mới muốn tự mình đi nhìn thử.

"Vậy anh đi cùng em." Không thể giữ người lại bên cạnh mình thì mình bám theo vậy.

Lần này Trương Tiện Ngư không từ chối.

Sau một ngày ở nhà nghỉ ngơi, hôm sau Trương Tiện Ngư lên lớp như bình thường, Trịnh Bàng còn lo lắng sáp lại gần hỏi cậu bị sao mà nghỉ. Trương Tiện Ngư hắng giọng đỏ mặt tùy tiện tìm một lý do lấp liếm cho qua.

Hôm nay đã là thứ năm, Trương Tiện Ngư lại tiếp tục quan sát La Đan Thanh, thời gian nhanh chóng chạy tới buổi chiều thứ sáu được nghỉ, ba người ra khỏi cổng trường chào tạm biệt nhau, Trương Tiện Ngư chậm rì rì đi về Gia Chúc lâu, đi được một nửa đoán chừng La Đan Thanh sẽ không chú ý tới mình nữa, cậu vòng lại lên xe Lận Vô Thủy.

Lận Vô Thủy hôm qua nói muốn đi cùng cậu, hôm nay giải quyết xong chuyện công ty từ sớm rồi lái xe tới gần trường học chờ.

Hai người hẹn nhau ở chỗ cách cổng trường học không xa, chỉ thấy La Đan Thanh vẫn đứng ở cổng như đang chờ ai đó.

Trương Tiện Ngư theo dõi hắn không bao lâu thì một chiếc xe màu đen chạy tới, La Đan Thanh lên ghế sau, chiếc xe nhanh chóng vụt đi.

"Bám theo."

Cậu nhìn chằm chằm xe phía trước, cảm giác chiếc xe này dường như rất quen. Cau mày nhớ lại nửa ngày thì nhận ra đây chính xe chiếc xe đỗ ở đường đối diện khi có người tới tìm La Đan Thanh.

Quả nhiên người lần trước lại tới tìm La Đan Thanh.

Chỉ không rõ vì sao lần trước La Đan Thanh tỏ ra vô cùng căm ghét mà lần này lại bình thản gần gũi như vậy.

Nghi ngờ trong lòng Trương Tiện Ngư ngày càng sâu, cậu nhìn biển số xe nhắc Lận Vô Thủy giữ khoảng cách bám theo.

Bình luận

Truyện đang đọc