TUI CẦN MỸ NHAN THỊNH THẾ MÀ LÀM GÌ?!!

Khoảnh khắc ấy Trương Ước cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng, vẻ mặt vốn đang hờ hững cũng hoàn toàn đứng hình, cứ như chiếc máy bị kẹt, không tài nào suy nghĩ được.

Này là sao! Là bắn tim! Chín bỏ làm mười là cầu hôn đấy!!!

Tề Thiệp Giang to gan thật! Khá là chắc kèo tại lần trước mình ôm cậu ấy ba phút sau đó không thể kiềm chế!

Không được! Mình không thể nhận lời ngay được!!

Qua hồi lâu, Trương Ước mới tìm được dòng suy nghĩ của mình.

Nếu trước đây đứng trước tiếng lòng, hay thậm chí là cả thế giới nội tâm của mình, hắn vẫn còn có phần “đã nghiện còn ngại”, thì bây giờ hắn hoàn toàn không thể lừa được bản thân mình nữa:

Hắn thích Tề Thiệp Giang!!

Cũng không rõ có tình cảm từ khi nào nữa, là lúc ghi hình cho chương trình mình đàn cậu ấy hát? Hay là lúc thấy cậu ấy thì thầm lời ca bi ai của tử đệ thư? Hay là khi cậu ấy hỏi 23333 là cái gì?

Trương Ước thấy vẻ mặt mình trong màn ảnh có chút kì kì, trong vẻ mặt đờ đẫn xen chút mừng rỡ, “Khụ…..”

“Ổn rồi chứ?” Tề Thiệp Giang lại quay điện thoại về phía mình, lại giơ tư thế tay kia lên, “Tôi muốn hỏi anh, cái này có ý nghĩa gì? Tôi thấy có người giơ.”

Trương Ước nghẹn lại: “……….”

Trời cao đất dày, trong nháy mắt chỉ có vậy mà thôi.

Tề Thiệp Giang: “?????”

Không biết có phải ảo giác của anh không nhỉ, sao Trương Ước uể oải đi trông thấy thế kia?

Trương Ước ngả người ra ghế, hồn phách như trên mây.

Lại hiểu lầm nữa rồi, hắn ngồi mà hắn tức á.

Thế nhưng hết cách rồi, ban nãy mình ảo tưởng rồi.

Nhưng rốt cuộc Tề Thiệp Giang nghĩ sao nhỉ, ôm ba phút lận, nhất định cũng phải có ý chứ…!

Trương Ước dần tỉnh táo lại.

“?” Tề Thiệp Giang cảm thấy cả người Trương Ước như được bơm phồng lên, “….Anh cũng không biết à?”

“Hả?” Ánh mắt Trương Ước sáng lên, không nhìn vào màn hình, “Đấy là bắn tim, ý là yêu cậu.”

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ai dè vừa nói xong, hai bên đều rơi vào trầm mặc.

Yêu cậu ư?

Thế phản ứng ban nãy của Trương Ước….

Tề Thiệp Giang bừng hiểu ra, huống hồ ban nãy đã lờ mờ đoán ra được, anh đắn đo một lúc, mới nói: “Tết đến ban nhạc các anh có sắp xếp gì không?”

Anh hỏi thẳng câu này, chứ không bình luận gì thêm, không đột ngột cũng không xấu hổ.

“Năm nay chỉ ghi hình cho một đài, đến khi nghỉ sẽ về nhà ăn Tết.” Trương Ước đờ đẫn nói.

“Tôi ghi hình cho đài khúc nghệ xong cũng về nhà ăn Tết, chú Kính bảo năm nay tha cho tôi, sang năm phải vào đoàn phim rồi, tranh thủ nghỉ ngơi, không nhận công việc khác.” Tề Thiệp Giang nói.

Trương Ước vừa nghe vừa không khỏi nắm chặt lấy chiếc áo len của mình, áo sắp tuột ra đến nơi.

Hai người cứ anh một lời tôi một lời mà nói với nhau, toàn bộ quá trình xảy ra trong bầu không khí “Liệu người ấy có biết mình cũng biết người ấy phát hiện ra mình có hứng thú với người ấy hay không”, nhất là Tề Thiệp Giang vẫn cứ ngồi nghiêm chỉnh.

Sau khi cúp máy.

Trương Ước từ từ.. từ từ trượt xuống ghế, như một cục slime bẹp dí dưới sàn nhà cất tiếng kêu khó hiểu: “Aaaaaaaaaaaaaaa——”

..

Ở hậu trường một đài truyền hình nọ.

Trương Ước cúi gằm đầu trùm mũ áo lông lên, cả người toát ra hơi thở người sống đừng tới gần.

Thế nhưng cái con người này ấy à, mười ngày thì bảy ngày ngứa mồm rồi, bởi vậy nên cũng chẳng có người lạ nào muốn tới gần hắn.

Nhưng ba người ở ban nhạc Quan Sơn kia ngày nào cũng ở với hắn, tình hữu nghị nhiều năm, ít nhiều gì cũng có thể phân biệt được sự khác biệt vi diệu giữa “không viết được giai điệu hay” và “cơm tối khó ăn thế” khiến tâm tình trở nên bí xị. Bây giờ Trương Ước trầm mặc như vậy, hiển nhiên khác với bất cứ tâm tình gì trước đây.

“Lão Trương à, lát nữa phải lên sân khấu rồi, ông vẫn ổn chứ, điều chỉnh trạng thái một chút, nếu không chị Linh chém người đấy.” Chị Linh chính là quản lý của họ, Tạ Tình khuyên Trương Ước như vậy, tránh cho bọn họ bị liên lụy.

Trương Ước cởi mũ xuống, nhưng vẻ mặt không tệ như họ tưởng tượng, thay vì nói không vui, không bằng nói đang bối rối.

“Ôi, lão Trương nhà chúng ta sao vậy? Lại đang nghĩ xem nên cà khịa người ta thế nào à?” Châu Động cười hì hì hỏi.

Trương Ước nhếch môi, “Cút đi.”

Hắn chẳng có tâm tình đâu để đi đùa với họ, còn đang mải suy nghĩ chuyện Tề Thiệp Giang, lúc thì hắn cảm thấy Tề Thiệp Giang cũng có ý với mình, lúc lại cảm thấy mình đã cả nghĩ rồi.

Hắn thở dài, nhìn ba người đồng đội như heo kia, Trương Ước hơi động lòng, dán lại gần, “Này, mấy ông cảm thấy Tề Thiệp Giang nhìn tôi như thế nào?”

Ba người kia không ngừng cười gằn, “Hồi tiểu học ông không đọc quà tặng cuộc sống à? Rút đinh ra khỏi ván gỗ rồi, nhưng vẫn còn hằn dấu vết. Dù đã hòa giải rồi, nhưng trong lòng vẫn còn sẹo, không phải ngủ với nhau ngày một ngày hai là có thể lành sẹo.”

Tạ Tình giơ tay lên: “Tuy rằng không có quan hệ gì, nhưng tôi cũng từng ngủ với Jesse.”

Trong mắt Trương Ước hằn lên ánh sáng lạnh, không nói hắn còn không nhớ, hắn bóp cổ Tạ Tình: “Đi chết đi!!”

Tạ Tình: “!!!!!”



Đến lúc sắp lên sân khấu, Tạ Tình vẫn còn oán giận Trương Ước ra tay quá tàn nhẫn, quả thực không phải con người.

Không nói lời nào đã ra tay, anh cũng không biết mình đã nói câu nào đã chọc Trương Ước nổi đóa lên, hơn nữa còn in ba ngón tay, cái quỷ gì đây?

Trương Ước cũng cười gằn.

Sau khi biểu diễn tiết mục mở màn, ban nhạc Quan Sơn đứng cùng nhóm khách mời.

MC nói mấy câu, lúc nhắc tới Trương Ước, MC nói rằng: “Gần đây Trương Ước có một bài hát rất nổi, mọi người đã nghe cả rồi chứ?”

Khán giả trở nên hưng phấn: “Ồ ồ ồ ——”

Họ đang nhắc tới “Hà tất Tây sương”, nổi thì nổi thật, nhưng mọi người đều biết đây là clip cắt ghép, còn là hợp tác cùng Tề Thiệp Giang.

Trương Ước mặt không cảm xúc nói: “Do dân mạng ghép.”

Hơn nữa hắn cảm thấy ghép quá bình thường. Hắn còn chưa chuẩn bị gì đã hát, thực ra hắn hợp xướng cùng Tề Thiệp Giang hay hơn nhiều!

MC sáng mắt lên, đang định nói mấy câu, bọn họ mới ghi hình, đang là lúc cần đề tài, nhưng tiếc là Tạ Tình đã tiếp lời, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua.

Đến khách mời tiếp theo, vừa khéo là một tiết mục tấu nói bàn luận, người biểu diễn còn là sư đệ đồng môn với Lâm Dương. MC vẫn muốn tiếp tục đề tài trước đó, cười ha ha bảo rằng: “Trương Ước có duyên với tấu nói thật, người hợp xướng với anh là một diễn viên tấu nói, mà thầy Vương của chúng ta cũng là diễn viên tấu nói.”

Thầy Vương chau mày lại, “Diễn viên với diễn viên cũng khác nhau, ví dụ như tôi không thích cạnh khóe nghệ nhân có ân oán với mình trên sân khấu.”

Ông vừa nói câu này xong, cả trường quay đều yên lặng, sau đó trầm trồ lên.

Thầy Vương không hổ là diễn viên tấu nói, cũng không hổ là sư đệ của Lâm Dương, đúng là biết ăn nói.

Giới hạn trên sân khấu hơi mơ hồ. Cái gì là trêu chọc, cái gì là trào phúng, thế nào đúng mực thế nào thích hợp, thế nào thì có thể tránh mọi hiềm nghi, trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn riêng, giải thích thế nào cũng xuôi được.

Thầy Vương khe khẽ đắc ý, còn cười tủm tỉm nhìn về phía Trương Ước, cảm giác như tìm người cùng khổ.

Dạo này Lâm Dương thảm tới độ lên hot search, không ai là không biết, thầy Vương vừa muốn đứng về phía sư huynh, lại không thể dẫm lên vết xe đổ, bởi vậy nên lựa chọn góc độ mình cảm thấy tốt nhất.

Ông nhìn về phía Trương Ước cũng là có ý này, ai mà chẳng biết chuyện của Trương Ước với Tề Thiệp Giang. Với miệng lưỡi của Trương Ước, kiểu gì cũng phải đáp đôi câu, như thế mới đặc sắc.

Thầy Vương vẫn hết sức tự tin, theo lý mà nói ông và Trương Ước cùng một phe, ban nãy Trương Ước còn có vẻ không vui với các cư dân mạng “chèo thuyền”.

Ai ngờ một giây sau Trương Ước liền trở mặt, “Đi mà lo chuyện của ông đi, lấy người ta ra cà khịa à? Cậu ấy mang lên sân khấu nói, nhưng mấy người suốt ngày lải nhải cạnh khoé, cả ngày không có việc gì làm sao không suy nghĩ làm thế nào để nâng cao trình độ của mình đi? Sáng hôm nay ông dậy có luyện đọc vè một hơi không??”

Thầy Vương: “???”

Cả khán đài tiếp tục ồ lên, khán giả có mặt ở trường quay cũng trầm trồ.

Ủa là sao đây? Trương Ước nói đỡ cho Tề Thiệp Giang kìa! Họ đã bỏ qua chuyện gì rồi à?

Đây rốt cuộc là yêu hay hận vậy, hay là Trương Ước nóng tính không vừa mắt với những đấu đá trong giới tấu nói, hay là..

Hay là năng lượng của thầy Lâm Dương quá mạnh, đến sư đệ cũng bị ảnh hưởng bởi vầng sáng vả mặt?!

Thoạt đầu MC ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ, đây cũng là một điểm sáng, được lắm, được lắm!

Thế là anh ta vội đưa micro tới trước mặt thầy Vương, giống như đang giảng hòa: “Tôi tin nhất định sáng nay thầy Vương đã luyện đọc vè rồi đúng không ạ?”

Thầy Vương: “……………”

Học, học cái đầu nhà cậu ấy!!!



Gần như cùng lúc đó, Tề Thiệp Giang đang ở đài khúc nghệ, chuẩn bị ghi hình cho đêm hội ông Táo.

Khi đêm hội được phát sóng cũng phải dài năm, sáu tiếng, trước đó đã từng diễn tập, nhưng quá nhiều người tham gia, thời gian quá dài, có người vốn đã có lịch trình còn phải tranh thủ thời gian diễn tập, không phải lần nào Tề Thiệp Giang cũng gặp được hết tất cả khách mời.

Ví dụ như Mạt Cán, mãi đến tối nay anh mới có duyên gặp mặt.

Hai người có thể coi là tri kỷ từ lâu, Tề Thiệp Giang học xướng đoạn của Mạt Cán, mà Mạt Cán cũng từng xem Tề Thiệp Giang bắt chước theo, còn từng động viên anh nữa. Đó không phải lời động viên bình thường, thực sự đã giúp ích rất nhiều với hoàn cảnh của Tề Thiệp Giang khi đó.

“Thầy Mạt ạ.” Tề Thiệp Giang cung kính chào hỏi, “Phải đi chào thầy từ trước rồi mới phải.”

Nếu tính từ tám mươi năm trước, hôm nay trên sân khấu không ai hơn tuổi anh. Nhưng không thể tính từ khi đó, hơn nữa Mạt Cán thực sự là một người tài ba trong giới, hành nghề nhiều năm, bởi Tề Thiệp Giang cũng có nền tảng nên biết rõ ông ấy giỏi giang thế nào, sự cung kính này là thực sự dành cho trình độ nghệ thuật của ông ấy.

“Tiểu Tề à, chú đã ngưỡng mộ cháu từ lâu.” Mạt Cán cười đùa vậy, ông bắt tay Tề Thiệp Giang, “Chú cũng rất mong chờ xướng đoạn của cháu đêm nay, chú đã được nghe nhắc đến tuyển đoạn của cháu rồi.”

Tề Thiệp Giang cung kính khom người, anh mỉm cười gật đầu, “Đây là đêm hội khúc nghệ, bởi vậy nên cháu phải đắn đo rất lâu, mới chọn ra đoạn này, chú là tiền bối, nếu chú cảm thấy cháu chọn không sai, trong lòng cháu cũng an tâm phần nào.”

Anh thoải mái nhận lời khen, anh có lòng tin vào trình độ của mình, cũng bắt đầu nói chuyện về tiết mục anh muốn biểu diễn đêm nay.

“Chú thấy cháu cũng không bận tâm gì.” Mạt Cán cười ha hả, ông từng xem video Tề Thiệp Giang biểu diễn, phong thái không thể là luống cuống được, anh có kinh nghiệm sân khấu phong phú, vừa liếc mắt đã nhận ra.

“Đây là một cơ hội biểu diễn rất tốt, không những khán giả ưa thích khúc nghệ trong nước sẽ theo dõi, mà có rất nhiều người bình thường vốn không xem gala cuối năm của đài khúc nghệ, nhưng vì “tin tức lớn” của cháu nên cũng đón chờ. Con gái chú bật ca khúc “Hà tất Tây sương” kia suốt, còn bảo chú học, để hát với nó.”

Lúc này Tăng Văn và Mạnh Tịnh Viễn cũng đã tới, họ cũng sẽ biểu diễn tiết mục tấu nói. Cả hai người đều biết Mạt Cán, dù sao cũng đều là người trong giới khúc nghệ, tuy rằng không cùng một nghề, nhưng có rất nhiều trường hợp giống như đêm nay, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.

Có lẽ nhờ có mối liên kết Tề Thiệp Giang này, mấy người trò chuyện với nhau rôm rả.

Bấy giờ khán giả cũng lục tục bước vào trường quay, đêm hội của đài khúc nghệ có tiêu chuẩn số lượng khán giả, có khán giả là người nhà, có khán giả cũ, cũng có số ghế bán trên mạng.

Năm nay vé trên mạng bị giành giật dữ lắm —— mọi người chạy tới xem Tề Thiệp Giang, giống như Mạt Cán nói, bởi vì tin tức về Tề Thiệp Giang gây náo động, nên đêm hội này rất được quan tâm.

Thế nhưng cũng chỉ có một phần, đại đa số vẫn là những khán giả yêu thích khúc nghệ. Đối với họ mà nói, thực ra ít nhiều gì cũng quan tâm xem Tề Thiệp Giang thể hiện tử đệ thư thế nào.

Hoa Hạ trải qua trăm ngàn năm qua, có rất nhiều khúc nghệ dân gian được lưu truyền, cũng có rất nhiều khúc nghệ đã đứt đoạn. Có thể nói, nghệ thuật bị đứt đoạn, nghĩa là đã phát triển tới cùng, không được quần chúng nhân dân đón nhận.

Mà tử đệ thư có nội hàm, có nội tình, lời giải thích chính thức là quá khó học, bởi vậy nên dần dần thay đổi, thất truyền.

Qua xướng đoạn “Hà tất Tây sương”, có thể nói nó rất dễ nghe, nhưng liệu nó có đủ thỏa mãn, có mị lực giống như hát nói Kinh Vận, kinh kịch, côn khúc, tồn tại theo thời gian mà không bị suy yếu, để người nghe yêu thích đến tận bây giờ hay không?

Theo lý thuyết, đêm nay Tề Thiệp Giang sẽ biểu diễn xướng đoạn tinh hoa của tử đệ thư, họ thực sự rất nóng lòng mong chờ.

..

Khoác lên mình bộ đồ diễn, hôm nay Tề Thiệp Giang mặc chiếc áo dài đỏ thêu hoa điểu, có không khí vui xuân mừng Tết, cũng càng tôn lên làn da trắng mịn và bờ môi hồng hào, anh đứng ở cánh gà, mọi người đi ngang qua không ngừng ngoái đầu lại nhìn.

Bộ đồ anh mặc gần giống như tấu nói, dù sao tử đệ thư cũng giống như tấu nói, ngày xưa không có trang phục biểu diễn cố định, khác với hí khúc. Diễn viên chỉ cần mặc đồ nghiêm chỉnh là được, theo thói quen của anh, đương nhiên là bỏ đồ Tây mặc áo dài.

Tiết mục liên xướng “Anh tài tụ hội” này ở ngay màn thứ hai, tới thiên chương ứng với Tề Thiệp Giang, đạo diễn ra hiệu, mấy chục người bao gồm vũ công lên sân khấu.

Các điệu nhảy vẫn sôi động mang theo bầu không khí Tết như trước, theo tiếng nhạc vang lên, đi đầu là một danh gia hát nói Kinh Vận, bà mặc một chiếc xường xám đỏ, vừa gõ trống trầm vừa xướng một đoạn kịch Kinh Vận có tên là “Cùng hội cùng thuyền”, xướng được một đoạn rồi uyển chuyển lui bước, đi tới bên mép sân khấu.

Theo đó thầy xướng bình đàn bước lên, đứng giữa sân khấu, dưới tiếng đàn tỳ bà, thầy dịu dàng cất giọng, phong tình phương Nam hiển nhiên khác với lối hát nói, ca từ êm dịu lay động lòng người.

(Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang)

Các vị danh gia đại sư nối nhau liên xướng, không giống đêm hội khác, đêm hội của đài khúc nghệ không có hát nhép.

Khán đài không ngớt những tiếng khen hay, đối với những khán giả ưa thích khúc nghệ mà nói, đây thực sự là một bữa tiệc âm nhạc thịnh soạn.

Người cuối cùng chính là Tề Thiệp Giang.

Dưới khán đài có người khẽ hỏi: “Thế này có thể coi là biểu diễn chốt không?”

—— Không thể nói là người biểu diễn chốt thực sự, chỉ là người bước ra cuối cùng trong tiết mục liên xướng mà thôi.

Biểu diễn cuối cùng như vậy, hẳn là đài khúc nghệ muốn nâng cái người mới được đánh giá là phi di truyền thừa “tử đệ thư” này lên, thế nhưng có rất nhiều người trộm nghĩ, liệu Tề Thiệp Giang và “tử đệ thư” của anh có thể chống đỡ được các vị đại sư trước đó không?



Tề Thiệp Giang ôm đàn tam đứng giữa sân khấu, phía dưới những khán giả tới vì anh đều vỗ tay hoan hô.

Anh khẽ vuốt cằm, ung dung đối diện, tay trái giữ đàn, tay phải lưu loát gảy đàn, dùng thủ pháp luân chỉ để để gảy những điệu nhạc nối nhau một cách trôi chảy như bi lăn, khi thì ba ngón luân chỉ, khi thì bốn ngón luân chỉ.

Chỉ riêng đoạn biểu diễn này, chưa cần phải xướng, những người am hiểu đã liên tục gật gù. Đàn hay, luân chỉ hay lắm.

Luân chỉ rất hiếm thấy ở đàn tam, đây là là kỹ xảo ở đàn tỳ bà, dù là đàn tỳ bà hay đàn tam, muốn luyện được năng lực luân chỉ như vậy, vừa phải ra sức luyện tập vừa phải linh hoạt.

Mà trong xướng đoạn Tề Thiệp Giang biểu diễn hôm nay, có rất nhiều chỗ cần dùng tới luân chỉ. Anh gảy kỹ thuật đặc sắc của đàn tỳ bà, nhưng lại toát lên phong vị của đàn tam, ngón tay luân phiên gảy dây đàn, đều đều không ngừng nghỉ, như một chuỗi tràng hạt, khiến người nghe hưởng thụ.

Vì buổi biểu diễn ngày hôm nay, Tề Thiệp Giang suy nghĩ hồi lâu, chọn tuyển đoạn tử đệ thư “Mười hỏi mười đáp”.

“Mười hỏi mười đáp” dài tổng cộng hai mươi hai hồi, kể về nhân vật trong Tam Quốc mà mọi người đều quen thuộc, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tề Thiệp Giang lựa chọn.

Kể rằng, sau khi Quan Vũ bị Tào Tháo bắt lại, phái Điêu Thuyền đi vào, Quan Vũ đặt những câu hỏi gây khó dễ cho Điêu Thuyền, nếu Điêu Thuyền trả lời không đúng, ông có thể mượn cơ hội giết Điêu Thuyền. Những câu hỏi này trải dài từ thiên văn đến địa lý, có rất nhiều câu hỏi có độ khó cao, còn đều rất có quy luật, từ một đến mười. Ai dè Điêu Thuyền đều trả lời trôi chảy mười câu hỏi khó của Quan Vũ.

Trong sách văn bản hát nói cũng ghi lại tiết mục này, nhưng chỉ là bản ghi chép bị thiếu, người có mắt nhìn đều biết đoạn tinh hoa nhất nằm ở phía sau, thật sự khiến người ta phải tiếc nuối.

Tại sao Mạt Cán lại nói ông mong chờ Tề Thiệp Giang biểu diễn, chính là ông mong Tề Thiệp Giang thể hiện được những đoạn không thể ghi lại được trong sách, có lẽ đêm nay, các nghệ nhân trên sân khấu, cũng như những người hâm mộ ở dưới sân khấu, đều có tâm tình giống như vậy.

Chỉ thấy Tề Thiệp Giang gảy đàn, sau đó mở miệng xướng lên: “Lão gia lệnh cho Điêu Thuyền vào, những người không liên quan không được phép bước tới. Nữ tử nghe vậy rảo bước không ngừng, lay ngọc thể bước vào viên môn. Dừng bước trong chiếc lều, giai nhân ngước đôi mắt lóng lánh như làn thu thủy ——”

Tề Thiệp Giang lén hít thở, nếu hỏi trong tử đệ thư du dương văn nhã có đoạn nào có thể coi là đoạn khoe kỹ năng, thì nhất định là đoạn này, cảnh này đây.

“Nhưng chỉ thấy bên trái lều có một con xích thố dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, bên phải lều đặt một thanh Lãnh Diễm cứ họa Yển Nguyệt Long miệng ngậm châu báu, khuyên vàng trên mũi đao vang tiếng leng keng, lông hồng bay phấp phới…”

Cả khán đài đều kinh ngạc.

Tề Thiệp Giang ở trên sân khấu xướng không nghỉ lấy hơi, một câu mấy chục từ liền một mạch, không hề dừng lại.

Câu này nối tiếp câu khác, chữ này nối chữ khác, theo đó là tiếng đàn tam miên man, từng đoạn từng đoạn tiếp nối.

Nhưng từng câu từng từ rõ ràng rành rọt!

Sau khi Trương Ước giúp đỡ sửa chữa, làn điệu càng trở nên trôi chảy và hài hòa. Không du dương trầm bổng, làn điệu kéo dài như mọi người tưởng tượng, mà như một chuỗi tràng hạt lăn đều đều, nhịp điệu rất rõ ràng.

Tề Thiệp Giang có nền tảng luyện vè một hơi, tranh thủ hít thở, nên xướng cả một đoạn dài mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, thành thạo mà điêu luyện, tinh thần nào thua kém những vị đại sư trước đó?

Vả lại, tuy câu chữ nhiều nhưng không phải vè một hơi, bởi vậy nên anh không những xướng rõ ràng rành rọt, còn xướng ra được giai điệu trầm bổng du dương, cao trào nối nhau liên tiếp!

Liên xướng chỉ cho Tề Thiệp Giang chưa đầy một phút, anh xướng khiến cả khán đài trố mắt ra nhìn, ai nấy như mê như say!

Đến khi tiếng nhạc đệm mà Tề Thiệp Giang dùng năm ngón đàn luân chỉ lắng lại, cả trên và dưới khán đài, khán giả bị choáng ngợp dùng tiếng vỗ tay và khen hay như sóng gầm, dành tặng cho riêng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc