TỪNG NGHE GIỌNG NÓI CỦA ANH

CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Sân bay Nhã Giang.

TED giành được chiếc vé tranh giải quán quân trong giải đấu CPL, trong sân bay các fan tụ lại đến chật ních, còn có cả một đám làm hẳn biển hiệu phát sáng, biển hiệu hình người cùng với một đống quà tặng lớn đặt ở hai bên hành lang, yên tĩnh trật tự, như thể bày binh bố trận mà đợi.

Cho đến khi một chàng thanh niên mặc áo lông đen xuất hiện, fan đầu tiên là hét lớn một tiếng, khi Pot xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cả đám người mới đồng thanh:

“TED!TED!TED!”

“Pot!Pot!Pot!”

“—-Mười năm nghề nghiệp, trăm năm vinh dự, không bao giờ đi xuống.”

Câu khẩu hiệu cực kì nhịp nhàng, Tô Trản đội mũ, đeo khẩu trang, đi phái sau cùng của đội ngũ, dù vậy, cô cũng thấy xúc động trước cảnh này, giương mắt nhìn một chút, Từ Gia Diễn đi phía trước cô, đang nói chuyện với người phiên dịch bên cạnh, nghe thấy fan đang hét lớn, lần đầu anh dừng lại, nhìn về những gương mặt đang kích động, mừng rớt nước mắt ở bên kia lan can.

Mấy giây sau, anh nhìn ra chỗ bọn họ cười một cái, rồi lại đi tiếp.

Người phiên dịch đuổi sát theo sau.

Fan lại càng thêm kích động, “Pot, tôi yêu anh ~”

“Đại thần, yêu anh yêu anh…”

Chân anh bước đi rất lớn, nhanh chóng biến mất ở lối ra sân bay, Đại Minh và Mạnh Thần đi sau cùng, còn cùng fan hâm mộ tán dóc đôi ba câu.

“Ăn cơm chưa?”

Fan hâm mộ: “Chưa ăn!”

Đại Minh nói: “Vậy nhanh đi về ăn cơm đi, về nhà sớm, không cần chờ nữa>”

Fan: “Trận chung kết bao giờ có vậy anh?”

Đại Minh: “Vẫn chưa thấy thông báo gì, chờ ban tổ chức ra thông báo đi, không phải vội, trận chung kết các anh nhớ phải đi xem đấy!”

Fan: “Tất nhiên, chỉ cần cướp được vé bọn tôi sẽ đi, đúng rồi, tiếp theo mọi người có hoạt động gì không? Sau giải đấu là đại thần sẽ tuyên bố giải nghệ à?”

Đại Minh nghe thấy vấn đề rắm rối này, cười bất đắc dĩ, “Đến lúc đó lão đại sẽ tự mình tuyên bố, các cậu nôn nóng gì chứ? Một tháng tới chúng tôi sẽ công khai biểu diễn giải đấu ở khắp nơi trên cả nước, tuần tới chắc là Bắc Tầm, các cậu có hứng thì đi xem một chút nhé.”

Người hâm mộ hô to: “Chắc chắn rồi.”

“Lão đại chờ trong xe, đi mau.” Mạnh Thần kéo tay Đại Minh, vẫy tay với fan một cái, “Được rồi, tất cả giải tán đi, về nhà sớm, chú ý an toàn đấy.”

Đại Minh bị Mạnh Thần kéo cổ lôi đi, còn cố quay đầu lại kêu: “Lần sau các cậu đón tiếp cũng không cần đông người vậy đâu, nhìn xem sân bay bị các cậu làm thành cái gì rồi này!”

Người hâm mộ: “Đâu có nhiều đâu anh, còn bao nhiêu người không vào được.”

“…”

Đến lúc lên xe, Tô Trản ngồi bên cạnh Từ Gia Diễn.

Anh bắt chéo chân, cả người lười biếng ngả trên ghế, ánh mắt mệt mỏi đến mức không cả mở ra được.

Tô Trản nghiêng đầu nhìn anh, anh cũng không ngủ hẳn, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi chút, chân mày cứ nhíu hết lại, tay tùy ý đặt lên đùi.

Đó là một đôi bàn tay sạch sẽ, ngón tay thon dài lại gầy, nhìn rõ khớp xương, móng tay cũng được cắt gọn gàng, Tô Trản phát hiện mỗi một chi tiết trên người đàn ông này, đều có sức mê hoặc đến chết người với cô, chỉ một điểm nhỏ xíu, không nặng không nhẹ mà khắc sâu vào trong tim cô.

Từ nhỏ, cô luôn biết mình muốn cái gì, với mỗi một thứ đồ, cô đều yêu cầu độ chính xác khá nghiêm khắc.

Cả đàn ông cũng vậy.

Từ lâu lắm rồi, cô đã muốn tìm một người đàn ông như Tô Minh Triều, tính tình dịu dàng, tướng mạo đẹp trai, sau đó là rất tỉ mỉ, chiều cao bao nhiêu, ánh mắt phải như thế nào… Cô đặt ra điều kiện rất khắt khe.

Từ Gia Diễn sở hữu hết thảy điều kiện đó, tất cả đặc điểm, như thể đều vì cô mà tồn tại, mỗi một chi tiết đều như thể đang trêu ngươi cô.

Ví dụ như đôi mắt không lộ quá rõ vẻ đào hoa, sống mũi thẳng, bắp thịt chắc chắn, vai rộng eo thon, da trắng, giọng đè thấp lúc hơi buồn bực….

Ngay cả lúc uống nước, cục xương ở cổ họng lên xuống cũng cuốn hút cô…

Lúc tắm xong, từng giọt nước vẫn ở trên mái tóc đen, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Còn cả lúc hai người thân mật, giữa lúc ý loạn tình mê, ánh mắt anh tràn đầy khát khao chinh phục, cùng cả sự cố ý cọ cọ vào mặt cô và điệu cười xấu xa.

Bây giờ, thêm cả đôi tay này nữa.

Tô Trản nhân lúc anh giả vờ ngủ, lặng lẽ nắm tay đặt vào trong tay anh, mười ngón tay để chung một chỗ, chỉ đặt như vậy, cô không dám động mạnh, sợ làm anh thức giấc.

Một giây sau, cảm giác tay nặng hơn, cô cúi đầu nhìn, tay Từ Gia Diễn đã đặt lên tay cô từ lúc nào.

Cô không bỏ ra, giả vờ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cảnh vật lướt qua nhanh chóng, từng hàng cây lùi dần về phía sau, kì lạ thật, rõ ràng là mùa đông, làm sao cô cứ cảm thấy nong nóng, kiểu nóng đến sắp không thở nổi nữa.

Không có ai có thể tốt hơn anh ấy.

Cô tin chắc như vậy.

Nắm tay nhau, ai cũng không buông.

Xe dừng lại ở khu phục vụ, các đội viên nhanh chóng xuống xe đi wc, trong xe chỉ còn hai người bọn họ.

Từ Gia Diễn ngủ thật.

Tô Trản nhẹ nhàng đẩy vai anh, “Em đi wc, anh có muốn đi không?”

Từ Gia Diễn tỉnh lại, ánh mắt tỉnh táo, buông lỏng tay, cổ hơi nhức mỏi, nói: “Không cần đâu.”

Tô Trản nói: “Anh ngủ như thế xương cổ dễ cứng ngắc, tí nữa đừng ngủ nữa, chờ về đến nhà rồi ngủ tiếp.”

Từ Gia Diễn xoa xoa gáy, không nhìn cô, ngả đầu về ghế ngồi, cười khẽ: “Nếu thế, anh chắc chắn cố gắng không chết trước mặt em, được chưa?”

Tô Trản: “…”

Thật là làm cho người khác đau lòng không thôi.

Cô còn nói cố: “Hay xuống xe đi lại một chút, còn tận nửa tiếng nữa cơ.”

Từ Gia Diễn mệt muốn chết, quả thực lười vận động, để chân xuống, kiên quyết: “Không đi.”

Tô Trản khuyên: “Xuống xe đi lại tốt cho xương cổ đó.”

Từ Gia Diễn quay đầu lườm cô, ánh mắt như uy hiếp — còn dám nói chuyện xương cổ nữa à?

Tô Trản vẫn tiếp tục: “Hay đi mua chút đồ ăn nhé.”

Từ Gia Diễn lắc đầu, “Anh không đói.”

Dỗ hết nước hết cái anh cũng không chịu xuống, Tô Trản đành chịu thua, một mình xuống xe.



Mười phút sau đội viên đã lục tục quay lại, Tô Trản thì vẫn chưa thấy đâu.

Từ Gia Diễn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Đại Minh là người uống nước cuối cùng đi tới, đặt mông xuống bên cạnh Mạnh Thần, ừng ực tu một hớp lớn, tài xế quay đầu hỏi: “Vẫn chưa đủ người à?”

Từ Gia Diễn đang định trả lời, sau lưng Đại Minh đã lên tiếng: “Còn một cô gái chưa quay lại, chúng ta chờ một chút.”

Mạnh Thần phát biểu: “Đàn bà thật là phiền toái mà.”

Từ Gia Diễn không vui, giơ chân đạp mạnh vào lưng ghế Mạnh Thần, người ngồi đó nháy mắt ngậm miệng.

Mạnh Thần bĩu môi, trong lòng oán thầm: Chậc chậc chậc, nói một câu cũng không được? Con bé này cho lão đại uống bùa mê thuốc lú gì thế?

Đại Minh vừa lúc đi ra, lúc trong phòng khách của khu phục vụ có gặp Tô Trản, giải thích: “Không phải, hình như vừa có một cậu thanh niên hỏi đường cô ấy.”



Tô Trản lúc đi ra khỏi phòng khách, bị người ta gọi lại, cô chưa kịp quay đầu, một cậu chàng người gầy tong teo đã đứng trước mặt cô, trông chừng như mười tuổi, hơi xấu hổ gãi gãi đầu.

Tô Trản nhìn bóng người cao gầy che trước mặt mình, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cậu thanh niên nhìn cô cười cười, “Xin lỗi, em muốn hỏi thăm một chút, chị có biết Nhã Giang không?”

Tô Trản cẩn thận quan sát cậu ta, “Ừ, biết.”

Cậu ta có chút kích động, “Từ đây đi đến đó còn bao lâu nữa chị biết không?”

“Tầm nửa tiếng.”

Cậu thanh niên đó lại hỏi: “Chị không phải người Nhã Giang à?”

Tô Trản: “Phải chứ.”

Cậu ta hăng hái hẳn lên, “Vận khí của em tốt thật đấy, gặp đúng dân địa phương rồi. Vậy chị có biết Nhã Giang có chỗ nào chơi được không? Hoặc là có chỗ nào đặc sắc một chút? Em cùng một vài người bạn tự mình tổ chức đi du lịch. À, đúng rồi, tiện, em có thể xin số điện thoại của chị được không?”

Tô Trản khoanh tay đứng tại chỗ, tróng nháy mắt nhận ra, hỏi đường là giả, bắt chuyện mới là thật, cô nhíu mày, đang định từ chối.

Từ Gia Diễn không biết tới từ lúc nào, áo khoác cũng không mắc, chỉ mặc mỗi đội phục màu trắng, hai tay đút túi quần, chậm rãi từ phía sau đi tới, đi thẳng vào giữa hai người, thân người anh cao lớn, đem người kia che khuất hẳn đi, Tô Trản nhìn lưng anh vững chãi, nghe anh hỏi: “Muốn làm quen với cô ấy à?”

Cậu chàng sững sờ gật đầu.

Từ Gia Diễn quay đầu chỉ vào Tô Trản: “Có biết cô ấy đã có bạn trai rồi không?”

“…” Cậu kia trong phút chốc khó xử, có chút lúng túng,vội vàng nói: “Xin lỗi…xin lỗi…Em cùng bạn chơi trò chơi…cho nên…”

Từ Gia Diễn khoanh hai tay trước ngực, đứng trước mặt cậu ta, không thèm ý kiến với lời giải thích đó, anh chỉ lạnh nhạt ừ một câu, gật đầu: “Biết rồi.”

Cậu kia chạy mất tăm đi tìm bạn của mình.

Từ Gia Diễn quay người đi về xe, Tô Trản yên lặng đuổi theo, “Sao anh lại xuống thế? Không phải nói không muốn cử động sao?”

“Xuống hút điếu thuốc, ” Anh vừa đi vừa nói nhẹ như mây gió.

Tô Trản dừng lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh trong chốc lát, có lẽ nhận ra cô không theo kịp, Từ Gia Diễn cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cô tỉnh bơ, chậm rãi tiến lên, sau đó đi vòng quanh anh nửa vòng.

Từ Gia Diễn: “…”

Một giây sau, nhân lúc anh không để ý, cô lao tới, hai tay tìm tòi trong túi quần bộ đội phục của anh, móc móc, hai túi rỗng không, cười như được mùa, không hề khách khí bóc trần anh: “Vờ vịt, anh xuống hút thuốc, sau không mang theo thuốc.”

Người anh cao lớn đứng yên một chỗ, liếc đầu cười: “Vừa rồi em sờ chỗ nào thế?”

Vừa rồi cô cũng có hơi mạnh tay, cô cũng không rõ rốt cuộc là chạm phải cái gì, nhưng hình như có chạm phải một cái gì đó.

Thấy anh không hề có chút lúng túng khi bị bóc trần, ngược lại còn ôm cánh tay, cười cười nhìn cô.

Tô Trản không nói câu nào, cũng không cười, chỉ rụt cổ bước nhanh lên xe.

Từ Gia Diễn nhìn hồi lâu vào bóng lưng đang cố trốn chạy của cô, nhẹ nhàng mỉm cười.

Chuyện đã trải qua nhiều năm, nhớ lại, nếu như thời gian có thể dừng lại giây phút này, thật là tốt biết bao.

Có thể thế giới này,

Có lẽ không cần một tiếng vang thật lớn để kết thúc.

Mà chỉ cần một lúc nghẹn ngào.

Lặng yên không một tiếng động, âm thầm.

Bình luận

Truyện đang đọc