TƯỚC ĐĂNG TIÊN


Sở Tang ngồi xổm dưới đất cười nửa ngày, cười xong lại bắt đầu co rút nôn mửa.

Cung nhân sợ hãi đứng ở một bên, Đại hoàng tử trước nay lạnh nhạt tàn nhẫn, không biết điều gì kiến y chật vật bất kham đến như vậy.
Sở Tang đuổi hết cung nhân ra ngoài, ngồi ở đại điện trống rỗng, có chút mê mang nhìn không trung đen kịt, y từng nghĩ đến khi Sở Lệnh Diễn không còn, mình sẽ sống thế nào, thậm chí nghĩ đến việc đi cùng hắn.

Hiện giờ xem ra, dù Sở Lệnh Diễn còn sống, y cũng trước sau chỉ có một mình.
Tuy rằng không lâu trước đó, y trong triều đã thu liễm rất nhiều, nhưng sống ở hoàng cung, trước nay không thể chỉ lo thân mình.
Sở Tang một lần nữa nhúng tay vào triều chính, kết bè kết cánh, vì lợi ích cá nhân trừng trị những người bất đồng quan điểm, y so với trước kia càng thêm nhẫn tâm, cũng càng thêm thâm trầm.
Những việc này đều không giấu được Sở Lệnh Diễn, chẳng qua mỗi khi hắnmuốn phát tác, y liền trộm bò lên giường hắn, đem việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Trước đây Sở Lệnh Diễn nói Sở Tang tự cam hạ tiện, lời này vậy mà không nói sai.
Nhưng hạ tiện cũng có chỗ tốt, không phải sao?

Cuối năm, Sở Tang cải trang xuất cung liền quen biết Tiết Lang.

Bọn họ nhất kiến như cố, y mang Tiết Lang nhập cung, hai người như hai con thú nhỏ lạc đến nhân gian rộng lớn, liế.m láp miệng vết thương cho nhau, từ đối phương cảm nhận chút ấm áp.

Cuối cùng sau nhiều năm như vậy cũng có người chấp nhận làm bằng hữu của y, thật lòng đối xử tốt với y.
Vậy mà không đầy hai năm sau, người bên cạnh Tam hoàng tử tố giác với Sở Lệnh Diễn, Tiết Lang là gian tế của người Đột Quyết, nhân chứng vật chứng rõ ràng.
Vì thế, Tiết Lang chết.
Sở Tang ngồi bên ngoài thiên lao, nghiêng đầu thẫn thờ nhìn thi thể không còn nguyên vẹn của Tiết Lang, không biết vì sao, đột nhiên nhớ đến năm y 4 tuổi ngồi ở hậu viện Tần Vương phủ, nhìn mẫu thân chết trước mặt mình.
Một lúc sau, y cúi đầu nhìn hai bàn tay trống rỗng, có chút kỳ quái mà nghĩ, nhiều năm như vậy, y rốt cuộc có được những gì?
Sở Tang ngơ ngác nhìn cung nhân đến mang thi thể Tiết Lang đi, lại mơ mơ hồ hồ từ thiên lao đi ra, tìm được Sở Lệnh Diễn, chỉ hỏi hắn một câu: "Trong tim phụ hoàng có chút nào dành cho nhi thần không?"
Sở Lệnh Diễn không nói gì, nhưng y đã nhận được câu trả lời từ sự im lặng.
Sau đó, Sở Tang liên thủ cùng mấy huynh đệ muốn kéo Tam hoàng tử xuống ngựa, lại không nghĩ tới mua dây buộc mình.

Chuyện y không phải thân tử của Sở Lệnh Diễn bị truyền ra, thuộc hạ đi theo y một người lại một người quay ra phản bội, nhất thời y chỉ còn lại một mình.
Trong lòng y biết, bí mật này phải được Sở Lệnh Diễn ngầm cho phép mới có thể bị truyền ra.  
Những năm này y trong triều gây thù chuốc oán rất nhiều, chỉ sợ từ nay về sau không còn đường sống.
Nói cách khác, Sở Lệnh Diễn không cần y nữa.
Một đêm mùa đông, Sở Tang châm một mồi lửa lớn, từ trong cung đào tẩu, từ đó không bao giờ quay về nữa.
Y mang theo di vật của Tiết Lang đêbs Đột Quyết, đi theo Đại vu sư Đột Quyết học mấy thuật pháp lung tung, những lúc nhàm chán liền dùng vu thuật nguyền rủa Tam hoàng đệ kia của mình, khiến hắn triền miên trên giường bệnh suốt một thời gian dài.
Sở Tang tự biết mình học nghệ không thông, mấy thuật pháp này không cao minh, cũng không che giấu thân phận mình, Sở Lệnh Diễn rất nhanh liền có thể phát hiện ra.

Y nghĩ rằng, nếu Sở Lệnh Diễn còn dành cho mình một tia thương hại, có lẽ sẽ đáp ứng y lần này.
Hắn yêu thương Tam hoàng đệ nhiều năm như vậy, lần này, cũng để y như ý nguyện một lần được không?
Nhưng cuối cùng, Sở Lệnh Diễn vì Tam hoàng tử mời đến Thích An đại sư của chùa Phổ Quốc, y bị vu thuật phản phệ, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn mà chết.
Ngày đó là sinh nhật 25 tuổi của Sở Tang.
Thi thể của y cùng di vật của Tiết Lang bị phủ bụi trong quan tài đá, chôn ở đáy cốc, hồn phách của y rời Đột Quyết, trở về kinh thành Đường quốc.
Trong cung điện nguy nga, Sở Lệnh Diễn nghe ảnh vệ truyền tin, Sở Tang ở Đột Quyết không rõ tung tích, hắn ném xuống chung trà trong tay, mắng một câu: "Nghịch tử!"
Sở Trang nghe vậy thế nhưng không cảm thấy khổ sở chút nào, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào khóe môi Sở Lệnh Diễn, sau đó xoay người rời đi, tiếp nhận trừng phạt trong Vô Tình Hải.
Từ sau khi Tiết Lang chết, y nên biết là, thế gian này sẽ không còn ai yêu thương y nữa.
Đây đều là những chuyện cũ từ hàng ngàn năm trước, bây giờ nghĩ lại, thực ra chẳng có gì.
Nếu y không yêu Sở Lệnh Diễn, chỉ yêu chính mình thì tốt rồi.
Y không muốn đầu thai, Sở Tang vĩnh viễn chỉ là Sở Tang.
Tinh Như không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, ngửa đầu nhìn y, hét lớn: "Sở Tang, ngươi đang làm cái gì!!?"
Sở Tang cười cười, duỗi tay chạm đến vết nứt trên phong ấn, thần sắc hiếm khi ôn nhu, nói với Tinh Như: "Tinh Như, giúp ta dệt mộng đi."
Tinh Như sững sờ, giống như không nghe rõ y nói gì.
“Có mấy lời, trước kia ta đã cùng ngươi nói qua”, Sở Tang ngẩng đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Sau này nếu có cơ duyên gặp được hắn, ngươi liền nói cho hắn nghe một chút, nếu không gặp liền thôi đi.”

“Sở Tang…” Tinh Như mấp máy môi, biết y muốn làm gì, lại khuyên không được y.
Vì vậy Tinh Như đưa tay lên, thành toàn cho y.
Sở Tang nhắm mắt lại, thế giới của y chìm vào bóng tối, khi mở mắt ra lần nữa đã trở lại Cửu Hoa Sơn, y và Sở Lệnh Diễn đang làm tổ trong sơn động, như là cả đời này cứ vậy qua đi.
Xuân qua thu tới, tóc đen đầu bạc.
Tuyết rơi dày đặc đem Cửu Hoa Sơn bao phủ thành một mảnh ngân bạc, có tiếng ca ngân vang từ cuối trời.
Nguyện vì gió Tây Nam, chết trong vòng tay quân vương.
Ảo mộng chốc lát sụp đổ, tinh quang dừng ở khóe mắt, như một hồi tuyết mãi không ngừng trên đỉnh Cửu Hoa.
Sở Tang bỗng nhiên nhớ tới một buổi tối kia, Sở Lệnh Diễn ôm mình vào lòng, đôi môi tinh tế dừng ở mi tâm y, y khẽ thì thầm: “Phụ hoàng, người đến rồi…”
Nhưng hắn chỉ ở bên y trong một chớp mắt.
Cứ vậy đi, chúng ta đời đời kiếp kiếp không tái kiến..


Bình luận

Truyện đang đọc