TƯƠNG KIẾN HOAN

“Y sẽ không tới.” Đoạn Lĩnh lại nói.

Hạ Lan Yết không tiếp lời, chỉ chăm chú quan sát Đoạn Lĩnh đang lơ lửng trên không trung.

Đoạn Lĩnh lại ngước lên nhìn dãy ngân hà sáng như ngọc, lẩm bẩm: “Ta biết y sẽ không tới.”

Hạ Lan Yết nói: “Ngươi quả nhiên nhận thức y.”

Đoạn Lĩnh lại nói: “Đợi ta chết ngươi liền giúp ta giao một thứ cho y, đồ vật ở trong ngực ta.”

Hạ Lan Yết nghi ngờ nhíu mày trên thực tế Đoạn Lĩnh cũng không biết vô danh khách là ai, chỉ là muốn lừa gạt đối phương một phen, mà Hạ Lan Yết quả nhiên cũng trúng kế chậm rãi tiến đến. Đoạn Lĩnh biểu hiện phảng phất như thật sự quen biết ‘Vô Danh khách’ là vì muốn Hạ Lan Yết lục soát người mình, sau đó bị rết vàng của Vũ Độc cắn một cái, như vậy y hẳn là có thể thoát hiểm.

Thế nhưng Hạ Lan Yết vừa đi đến bên cạnh đột nhiên liền thay đổi chủ ý lui trở lại.

Đoạn Lĩnh hỏi “Làm sao vậy?”

Hạ Lan Yết âm lãnh cười: “Suýt chút nữa ta đã trúng kế của ngươi rồi, nếu ngươi đã là tiểu tư của Vũ Độc, như vậy trên người nhất định sẽ mang theo vài thứ gì đó.”

Đoạn Lĩnh đang nghĩ ‘Người thế nào lại thông minh như vậy’, vừa định nghiêng đầu tiếp tục khuyên bảo thì đã thấy một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Hạ Lan Yết, trên tay còn cầm một thanh kiếm hàn quang lấp lóe đâm thẳng vào lưng hắn.

Mà Hạ Lan Yết lại đang không ngừng lui về phía sau, đem sống lưng của mình từng tấc một tiếp cận cùng mũi kiếm

Trái tim của Đoạn Lĩnh không ngừng đập loạn, thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là ‘Vô Danh khách’?! Mau ra tay! Mau ra tay đi!

Hạ Lan Yết đang muốn nói thêm cái gì nữa, Vô Danh khách phía sau đã xuất chiêu.

Trường kiếm chợt hóa thành một đạo cầu vồng phản chiếu ánh sao lạnh lùng mà trong trẻo, tựa như thiểm điện đâm thẳng và lưng Hạ Lan Yết! Thế nhưng chỉ sau một khắc Hạ Lan Yết đã nổi giận gầm lên, thanh kiếm trong tay hắc y nhân bị uốn cong thành một hình vòng, chỉ là vẫn không thể xuyên qua thân hình của Hạ Lan Yết!

Móc câu trong tay Hạ Lan Yết bổng trở ngược về sau hướng thẳng về phía bụng của Vô Danh khách, máu tươi trong ngực bắn ra, sau đó lập tức nhảy lên cây tùng, móc câu tay phải nhắm về phía đối phương.

Vô Danh khách đánh lén một chiêu không thành, lưỡi kiếm trong tay khẽ rung, tam thức hư chiêu đồng thời phong tỏa cổ họng, trái tim và bụng dưới của Hạ Lan Yết. Hạ Lan Yết lại đột ngột xoay người tránh né kiếm phong của Vô Danh khách đang hướng về cổ họng của mình, lúc này đây ngay cả Đoạn Lĩnh cũng nghe được một tiếng vang nhỏ, tựa như là lưỡi kiếm ma sát cùng kim loại.

Áo ngoài của Hạ Lan Yết bị cắt đứt để lộ ra nhuyễn giáp tơ bạc bên trong! Vượt qua một chiêu liều mạng như vậy, Hạ Lan Yết lại ném ra một câu, thành công đã thương được cánh tay của Vô Danh khách!

Đoạn Lĩnh một bên khẩn cầu Vô Danh khách nghìn vạn lần phải thủ thắng, một bên lại nghĩ cách tự cứu chính mình, không ngừng mạnh mẽ vùng vẫy, nỗ lực đu người bám lên thân cây.

Ngay lập tức Hạ Lan Yết lại dẫm lên nhánh tùng, nhánh tùng trực tiếp cong xuống, hai chân của Đoạn Lĩnh cũng bị xung lực làm tách ra, treo đong đưa giữa không trung. Vô Danh khách triệt để bám theo, trường kiếm đinh đinh vang lên vài tiếng trong khoảnh khắc đã giao thủ được với Hạ Lan Yết năm chiêu, Hạ Lan Yết cũng không tiếp cận y mà trái lại càng kéo giãn khoảng cách. Lúc Vô Danh khách tung người nhảy lên cây tùng, phần chạc cây đột nhiên ầm ầm rung động, tựa hồ lúc nào cũng có thể gãy lìa rơi thẳng xuống dưới

Hạ Lan Yết cười gian nói: “Đạp lên đi, ngươi có kiêng kỵ gì sao??”

Cành tùng phát ra âm thanh gãy rạn, Đoạn Lĩnh khẽ giãy dụa giữa không trung, có vài lần đã suýt chộp được ngọn cây lại bị lực lượng tiến lui của Hạ Lan Yết và Vô Danh khách làm cho lần nữa ngã xuống.

Máu tươi nhỏ giọt rơi lên đầu Đoạn Lĩnh mang theo một cỗ mùi thanh hôi, cái móc sắt này của Hạ Lan Yết có kịch độc! Vô Danh khách đánh lén không thành mất đi tiên cơ, lại bị trúng độc của Hạ Lan Yết, động tác rõ ràng chậm chạp hơn nhiều. Ngay thời khắc này, vết gãy trên cành tùng cũng càng lúc càng rộng, máu của Vô Danh khách nhiễm đỏ khắp nơi nhưng vẫn không bỏ trốn, dùng toàn lực xuất kiếm đánh trả. Bất chợt có thanh âm gãy đổ vang lên, Hạ Lan Yết vọt người lên không, xoay người xẹt qua ngay trên đỉnh đầu Vô Danh khách.

Vô Danh khách cũng lập tức xoay người chạy gấp đánh về phía Hạ Lan Yết, Đoạn Lĩnh hoảng sợ thét lớn, cành tùng dưới cú mượn lực vừa rồi của Hạ Lan Yết đã gần như triệt để gãy mất. Vô Danh khách dùng tính mệnh của mình đánh bạc, trường kiếm nhanh như vũ bão đánh úp về phía đối phương.

Chịu đựng! Đoạn Lĩnh rốt cục cũng đã đu được người lên cành tùng, cố gắng gỡ mối dây đang trói mình đi, mà cành tùng giờ khắc này cũng gần như đã gãy mất, sắp không chống đỡ nổi nữa mà rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Ngay lúc này Vô Danh khách lại nhảy lên vách đá, dùng lưỡi kiếm va chạm với móc câu của Hạ Lan Yết mài ra tia lửa, bức đối phương lui về sau mấy bước, mỗi chiêu đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại. Hạ Lan Yết đã giết đến đỏ mắt, mặt cho lợi kiếm của Vô Danh khách chém lên người mình cũng không thèm để ý, lao người nhào tới, móc sắc lần thứ hai đã thương cánh tay của Vô Danh khách.

Vô Danh khách kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay bị móc sắt đâm thủng, vốn đang ép cả người Hạ Lan Yết vào vách núi lại bị đối phương phản đòn ném xuống mặt đất, trường kiếm tuột khỏi bàn tay. Vô Danh khách cầm lấy một hòn đá vận kình ném mạnh về phía huyệt thái dương của Hạ Lan Yết, nhất thời máu tươi phụt ra, Hạ Lan Yết tựa như thú hoang xổng chuồng hung hăng dùng đầu đập mạnh vào trán Vô Danh khách, gương mặt hai người máu tươi lênh láng.

Đoạn Lĩnh đã leo lên được nhánh cây, đột nhiên nhìn thấy Vô Danh khách bị Hạ Lan Yết ôm cổ gian nan nghiêng đầu nhìn về phía mình, trong ánh mắt kia tràn ngập lo lắng, tựa như đang bảo y nhanh chóng chạy trốn.

Trái tim của Đoạn Lĩnh nhất thời thót lên một chút, y liều lĩnh đạp lên nhánh cây sắp gãy kia nhào người về phía vách núi, Hạ Lan Yết lại đột nhiên buông Vô Danh khách ra, xoay người đá thẳng vào Đoạn Lĩnh, tựa hồ như thật sự muốn giết chết Đoạn Lĩnh trước mặt Vô Danh khách! Đoạn Lĩnh vừa đạp một chân lên vách núi đã thấy bàn chân của Hạ Lan Yết bay đến đạp thẳng vào ngực của mình, đá y vọt ra bên ngoài, rơi thẳng xuống vực sâu.

“A ——!” Đoạn Lĩnh thét to, hoảng loạn nắm lấy nhánh cây bên cạnh, cành tùng rốt cục gãy rời kéo theo một mảnh rêu xanh và vỏ cây bị mạnh mẽ xé ra, cùng Đoạn Lĩnh rơi xuống vực sâu.

Tại thời điểm đó, Đoạn Lĩnh bất chợt nghe được thanh âm chiến mã.

Cái thân ảnh quen thuộc kia đạp sao bay qua cưỡi trăng mà đến, vượt cả ngân hà cuồn cuộn đáp xuống cạnh y.

Vạn lý Bôn Tiêu ——!

“Cha.” Bờ môi Đoạn Lĩnh khẽ rung, y hiện giờ đang lơ lửng giữa không trung hai tay giang rộng, y cho rằng hết thảy đến đây đã là kết thúc.

Bôn Tiêu lao đến hất Hạ Lan Yết bay thẳng ra ngoài, nam tử cao lớn ngồi trên lưng ngựa đạp mạnh xuống bàn đạp tung người hướng về phía Đoạn Lĩnh ở giữa không trung, thật sự là muốn cùng y đồng sinh cộng tử.

Khi hai người còn ở giữa không trung, vd ôm lấy ngang hông Đoạn Lĩnh quát to: “Không nên cử động!”

Vũ Độc kéo mạnh y vào lòng ôm chặt, chân đạp cành tùng đang rơi xuống mượn lực, nhảy cao một thước.

Lại một khối đá lăn xuống, Vũ Độc thi triển khinh công ‘Thượng thiên thê’[1], ở giữa không trung không ngừng mượn lực từ đám đất đá lăn xuống, lại nhảy lên thêm một thước.

Đồng tử của Đoạn Lĩnh đột nhiên co rút lại.

Lăng nhai phi bộ, đạp không vạn trượng.[2]

Một cước cuối cùng, Vũ Độc đạp lên một mẩu đá ngay giữa không trung, khiến nó lập tức đập thẳng xuống vực như phi đạn, hắn dốc hết tu vi cả đời mình cùng Đoạn Lĩnh đồng thời xoay người trên không trung, áo bào tung ra, ngang trời nhào lộn, rốt cục cũng lên được vách núi.

Lúc bọn họ vừa nhảy lên được vách đá, ngay lập tức cánh tay không trọn vẹn của Hạ Lan Yết hướng thẳng về phía này phát động ám khí, Vũ Độc lập tức đem Đoạn Lĩnh che ở sau người, tay phải rút ra Liệt Quang kiếm đem dây trói trên cổ tay của y chém đứt, tay trái giơ lên để lộ một thỏi chỉ nam thạch hình bánh xe không biết đã được lấy ra từ lúc nào, đem toàn bộ ám khí như bạo vũ lê hoa của Hạ Lan Yết toàn bộ đều thu về, sau đó giận dữ hét to một câu: “Trả lại cho ngươi ——!”

Cũng không biết Vũ Độc phát động cơ quan nào, số ám khí vốn đã bị chỉ nam thạch thu về kia lập tức bắn ngược về phía Hạ Lan Yết, lại bị áo giáp mềm của y ngăn lại, thế nhưng Hạ Lan Yết cũng biết tình huống bất ổn, lập tức lùi lại tránh né, nhân cơ hội trốn vào rừng núi.

Đoạn Lĩnh thở phì phò, Vũ Độc khẩn trương nhìn về hướng Hạ Lan Yết trốn chạy, hai người trầm mặc một lát Vũ Độc mới xoay người nhìn chăm chú vào Đoạn Lĩnh, thế nhưng cả hai thủy chung vẫn không mở miệng lên tiếng. Vũ Độc cầm lấy cánh tay của Đoạn Lĩnh, kéo y vào trong ngực mình ôm chặt.

Hai người tại rìa của mỏm đá chênh vênh, trước vực sâu vạn trượng, gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Đoạn Lĩnh ngả đầu vào ngực Vũ Độc, thả lỏng lắng nghe nhịp tim của hắn.

Tiếng tim đập này làm y nhớ lại cảm giác của vô số buổi tối trước đây, khi an ổn gối đầu lên cánh tay của Lý Tiệm Hồng đi vào giấc ngủ, nhớ tới hô hấp phập phồng trong ngực của phụ thân, lại nhớ đến tình cảnh thiên quân vạn mã nghiền nát đất bằng bên ngoài Thượng kinh, nhớ đến đã từng cùng người nọ ngồi trên lưng ngựa, vượt qua thảo nguyên nơi chim nhạn ngàn dặm tìm về, hướng về phía tiếng trống bập bùng mơ hồ nơi chân trời xa thẳm.

Người đó phảng phất như còn đang sống ngay trước mặt của y, thế nhưng hắn là hắn, lại cũng đã không còn là hắn. Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm lấy mình, tựa hồ đã gặp lại được phụ thân, dẫu vậy đối phương vẫn chỉ là Vũ Độc, nhưng đây cũng là một nam nhân đồng dạng có thể bất chấp mọi giá bảo vệ y, không cần biết nguyên nhân hay hậu quả.

‘Nếu như phụ thân của ta còn sống, người nhất định sẽ rất cảm kích ngươi.’ Trong lòng Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, bờ môi run run, thế nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Vũ Độc dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Đoạn Lĩnh, cái gì cũng không nói, nhất thời quả thật có chút chân tay luống cuống. Hắn muốn nói chút gì đó, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại sống chết không bỏ cứ ôm chặt lấy hắn, chôn mặt vào vai hắn.

“Được rồi…” Vũ Độc mất tự nhiên nói, “Có người nhìn… đó… là ai?!”

Đoạn Lĩnh cũng nhớ đến, vội vàng xoay người.

Vách đá trống rỗng, ‘Vô Danh khách’ vốn đang ở đó hiện tại đã mất tích.

“Chúng ta trước hết phải quay về Đồng Quan một chuyến.”

Vũ Độc một tay dắt ngựa, một tay dẫn theo Đoạn Lĩnh không hề có ý tứ buông ra, bọn họ đi dọc theo sơn đạo, vừa đi vừa nói chuyện: “Ta đầu tiên là trở về Đồng Quan, trong phủ của Biên Lệnh Bạch không có một người có thể làm chủ, sau đó lại đi tìm Diêu Tĩnh, vừa nghe chuyện có chút không đúng liền rời thành đi tìm người. Bên ngoài tàng bảo động đều là quân lính, khi gặp người Đảng Hạng tuần tra bên ngoài mới hỏi được ngươi đã bị bắt đi, Thường Nhạc Quan điều động mọi người tìm khắp núi rừng. Ta thực sự không có manh mối nào chỉ có thể cưỡi Bôn Tiêu lên núi, vừa lúc thoáng thấy xa xa có một người bị treo trên mép liền vực vội vàng đi đến. Cũng nhờ bảo mã này mà ta mới có thể nhanh chóng đến nơi, bằng không cũng là không kịp.”

Đoạn Lĩnh dừng bước lại ôm chặt lấy đầu của Bôn Tiêu, Vũ Độc ở bên cạnh nói: “Đương niên lúc tiên đế đánh Đồng Quan từng đi qua sơn đạo này, không ngờ Bôn Tiêu vẫn nhớ kỹ.”

“Đúng vậy.” Đoạn Lĩnh nhìn Bôn Tiêu mỉm cười, trong nụ cười kia tràn đầy khổ sở, nói, “Thế nào cũng phải cảm tạ nó.”

“Tại sao không nói cảm tạ ta?” Vũ Độc không vui.

Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, nói: “Muốn chỗ tốt gì?”[3]

“Chỗ… chỗ tốt?” Biểu tình của Vũ Độc nhất thời cứng đờ, Đoạn Lĩnh lại ngả vào lòng hắn cọ cọ, Vũ Độc giật nảy lên nói” “Quy củ một chút, đi thôi đi thôi, chính sự còn chưa có làm xong đâu ngươi đang suy nghĩ lung tung gì đó!”

Đoạn Lĩnh bật cười ha hả, Vũ Độc lại ôm y đặt lên ngựa, nói: “Có người nói con ngựa này chỉ để người của Lý gia cưỡi, nó không hất ngươi xuống hẳn là xem mặt mũi của ta, ngươi biết điều một chút cho ta.”

“Tốt tốt.” Đoạn Lĩnh âm thầm lặp lại một lần câu nói vừa rồi của Vũ Độc: ‘Con ngựa này chỉ có người của Lý gia chúng ta mới có thể cưỡi, nó không hất ngươi xuống là xem mặt mũi của ta, biết điều một chút cho ta.’

Đoạn Lĩnh chịu giằng co cả đêm đã có chút mệt nhọc, lúc này có Vũ Độc ở sau lưng liền nhịn không được vùi người vào ngực hắn nghỉ ngơi.

“Đừng cọ nữa.” Vũ Độc nói, “Còn chưa mắng ngươi đâu, một mình lại dám xông vào chuyện nguy hiểm như vậy… hiện tại biết sợ?”

“Ừ.” Đoạn Lĩnh lưu luyến hít sâu hương vị trên người của Vũ Độc, tràn đầy khí tức phong trần mệt mỏi thế nhưng lại khiến y thập thần thư thái, cước bộ của Bôn Tiêu trên sơn đạo cực kỳ ổn định, trên đầu là ngân hà rực rỡ một đường kéo dài đến tận cuối dãy Tần Lĩnh.

Có hắn bên cạnh, phảng phất như trên đời đã không có thứ gì cần phải lo ngại nữa. Loại cảm giác yên tâm tuyệt đối kia lần nữa quay về bên cạnh Đoạn Lĩnh.

————————

1/ Thượng thiên thê: Thang lên trời, tên của một loại khinh công.

2/ Lăng nhai phi bộ, đạp không vạn trượng: Bước trên không trung, cao vút giữa trời, là một cách miêu tả khoa trương, mang theo ý tứ tung hô về loại khinh công này

3/ Ở mấy chương trước, Vũ Độc từng đòi ‘chỗ tốt’ mới chịu giúp Đoạn Lĩnh làm việc, từ ‘chỗ tốt’ này nguyên văn là ‘hảo xử’, thường cũng được hiểu là ‘tiện nghi’ trong ngữ cảnh ‘Ngươi chiếm tiện nghi của ta’, chỉ việc sàm sở và táy máy tay chân, mang hơi hướm đùa bỡn liên quan đến tính dục.

Vì vậy chỗ này Đoạn Lĩnh là muốn nhắc lại chuyện cũ trêu đùa Vũ Độc nhỏ mọn, nhưng anh Vũ Độc lại bắt đầu nghĩ lung tung muốn chiếm ‘tiện nghi’ em nó.

Bình luận

Truyện đang đọc