TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN


Diễm Hạnh ở hậu phương đang lo lắng suy tư nhớ nhung về Lưu Thành.

Thì Lưu Thành cũng chẳng khác gì cô.

Dù thân thể ở nơi chiến trường nhưng tâm thì lại đặt ở chỗ cô.
Tại nơi cung cấm , tối hôm đó Thịnh Long Đế tới Cát Khuê Cung.

Thấy tiểu phúc tinh của mình chỉ nhìn nhưng không ăn , trên bàn toàn cao lương mỹ vị đặc biệt toàn là món cô thích.
Nguyệt Cầm và Dương Ca thấy thì quỳ xuống hành lễ , Diễm Hạnh cũng khuỵu người xuống hành lễ.

Thịnh Long Đế vội đỡ cô lên , nói với cô.
" Hạnh nhi , sao con không dùng bữa vậy ? "
" Phụ hoàng đến rồi...con không có khẩu vị nên ăn không ngon miệng ! "
" Trên bàn toàn món mà ngày thường con thích , hay là dùng một chút đi ! "

" Tại sao Phụ hoàng để Thành ca đi mà không nói với con một câu...nhi thần đâu có khó khăn hay bướng bỉnh gì mà không để huynh ấy đi...nhưng ít gì người cũng có thể báo với con một tiếng mà ? "
" Trẫm cũng chỉ là sợ con buồn , nên mới không cho người báo con.

Là lỗi của trẫm ! "
" Nhi thần không dám trách cứ người...nhưng xin người lần sau có chuyện gì mà nhi thần nên biết...người cũng dừng ngần ngại mà nói cho nhi thần ! "
" Được rồi ! Trẫm đã hiểu , con dùng một chút thức ăn đi.

Tối nay trẫm ăn với con , ha ? "
" Dạ ! "
Vừa dứt câu Tô Hoàng Hậu lui tới cung vì sợ Diễm Hạnh không ăn đành đến khuyên nhủ cô.

Cả nhà gia đình 3 người bọn họ đang định dùng bữa vui vẻ thì Ngụy Chiêu Nghi đến.
Dương Ca vào trong thông báo.
" Hoàng Thượng ! Hoàng Hậu , Công chúa.

Vương Chiêu Nghi nói là muốn gặp người ! "
" Cho Vương Chiêu Nghi vào đi , phụ hoàng , mẫu hậu.

Vương Chiêu Nghi...người này khá lạ lẫm ! "
" Mấy năm trước khi con ra đời phụ hoàng con và hậu cung đến du ngoạn ở vùng Tri Uyển.

Vương Chiêu Nghi vốn là con gái của quan huyện vùng đó ! "
" Tri Uyển khung cảnh đẹp , nữ nhân ở vùng Tri Uyển nhan sắc đều thanh tú mỹ lệ vô cùng ! "
" Trẫm trước đây vốn không để ý đến Vương Thị , quan huyện ở đó lại cứ một mực tìm mọi cách để con gái ông ta nhập cung.

Ông ta đã muốn thì trẫm toại nguyện , cô ta mấy năm trước thì an phận nên trẫm nể mặt phong cô ta làm chiêu nghi ! Nhưng mấy năm nay cô ta lại không hề an phận ! "

Thịnh Long Đế vừa nói xong thì Vương Chiêu Nghi gương mặt rạng rỡ bước vào.

Nhan sắc Vương Chiêu Nghi có thể nói là nhất nhì hậu cung , làn da trắng đẹp , đôi môi đỏ mộng.

Lông mi lại cong , đôi lông mày đậm đẹp.
Nhan sắc này đã từng một thời khiến Thịnh Long Đế mê mẩn , Thất Công Chúa ra đời sự sủng ái của cô ta giảm dần rồi thành thất sủng.
Mấy năm năm Thịnh Long Đế đều độc sủng trung cung , không bỏ các phi tần khác vào mắt.

Vương Chiêu Nghi lại tìm mọi cách lôi kéo thánh tâm về mình.

" Aida...thật ngờ hoàng thượng và hoàng hậu cũng ở đây ! Thần thiếp xin tham kiến hoàng thượng hoàng hậu , Thất công chúa vạn an ! "
" Vương Chiêu Nghi chẳng hay đến đây có chuyện gì ? "
" Thất Công Chúa...thần thiếp nghe nói người độ này ăn uống không ngon , nên thần thiếp sai bảo ngự trù phòng làm mấy món ăn muốn đem đến cho Công chúa ! "
" Đa tạ Vương Chiêu Nghi , vậy còn chuyện gì không ? "
" Ah ! Đây là Ngó sen đường mật , và khoai lang tơ mật.

Vị ngọt mong là giúp chữa lành khẩu vị cho công chúa ! "
" Nguyệt Cầm ! Mau nhân lòng tốt của Vương Chiêu Nghi ! "
Diễm Hạnh cũng bất lực với vị Chiêu Nghi này , cô đã nói đến như vậy cũng không biết đường lui cung.


Sau đó một tiểu cung nữ cầm cây đàn tỳ bà đến.
" Hay để thần thiếp đàn một khúc vậy ! "
" Đa tạ Vương Chiêu Nghi , ở chỗ nhi thần đã có Nguyệt Cầm đàn , Dương Ca hát rồi...Không phiền Vương Chiêu Nghi ! "
" Ta..."
Chưa để Vương Chiêu Nghi nói hết câu , Diễm Hạnh vội ngắt lời.
" Nguyệt Cầm , tiễn Vương Chiêu Nghi đi ! "
" Dạ ! "
Dù không muốn nhưng Diễm Hạnh đã nói như vậy mà Vương Chiêu Nghi còn ở lại thì chẳng khác gì cô ả là một kẻ mặt dày không biết nghĩ.
Ngó sen đường mật và khoai lang tơ mật được thái y thử độc kĩ càng rồi Diễm Hạnh ban cho Nguyệt Cầm và Dương Ca.
Kể ra hai người bọn họ , Nguyệt Cầm năm nay 21 tuổi , Dương Ca 19 tuổi cũng đã là tuổi cập kê nhưng vẫn chưa có ý trung nhân.

Cô đã nói với Tô Hoàng Hậu để sắp xếp cuộc hôn nhân hạnh phúc cho hai người họ.


Bình luận

Truyện đang đọc