TƯỞNG THÀNH QUẢ PHỤ KHI CÒN TRẺ

Kỷ Khinh Khinh không hề nể tình nhốt Lục Lệ Hành ngoài cửa.

Ngủ một đêm sao?

Làm con mẹ gì thế!

Trai đơn gái chiếc, vừa kết hôn chưa đến hai ngày đã muốn ngủ cùng nhau, sau này chẳng phải ngày nào cũng chung giường à?

Kỷ Khinh Khinh tức giận muốn chết.

Sau khi đi lòng vòng mấy vòng trong phòng, Kỷ Khinh Khinh đã bình tĩnh lại.

Hai ngày này cung phản xạ hồi quang phản chiếu của Lục Lệ Hành quá dài, đến nỗi làm cô quên mất Lục Lệ Hành thật ra là một người bệnh sắp chết.

Cô kéo cửa hở một đường nhỏ, qua khe hở nhỏ tí kia nhìn Lệ Lệ Hành mặc quần áo rộng thùng thình đứng ngoài cửa.

Trong hành lang rất tối, trước cửa chỉ có một chiếc đèn nhỏ màu da cam từ trên trần nhà chiếu vào bờ vai Lục Lệ Hành.

Cô không nhìn rõ biểu cảm của Lục Lệ Hành dưới ánh đèn mờ, chỉ thấy anh dựa lưng vào bóng tối sâu không thấy đáy, lẻ loi một mình.

Cô mở cửa ra, ánh sáng sáng ngời trong phòng lập tức hắt ra xua tan bóng đêm vô tận đằng sau Lục Lệ Hành.

“Vừa rồi anh nói gì thế?”

“Chúng ta ngủ một đêm.”

Kỷ Khinh Khinh hỏi: “Ngủ thế nào?”

“Em ngủ bên trái, tôi ngủ bên phải.”

Kỷ Khinh Khinh chớp mắt: “Chỉ ngủ?”

Lục Lệ Hành hỏi lại: “Ngoài ngủ ra thì em còn muốn xảy ra chuyện gì?”

“…” Nghe đi kìa nghe đi kìa, nói có tức không cơ chứ!

“Lúc tôi uống nước không cẩn thận làm ướt đệm trên giường, muộn rồi nên không muốn làm phiền dì Bùi, nếu em cảm thấy không tiện thì…”

Kỷ Khinh Khinh kéo cửa ra: “Vào đi.”

Cô cũng không thể thật sự để cho người bệnh ngủ ở phòng làm việc hoặc ngủ sô pha được?

Phòng ngủ của Kỷ Khinh Khinh do dì Bùi cố ý dọn dẹp căn phòng dành cho khách có toilet, phía Đông có một cái cửa sổ sát đất trong suốt, trong phòng có tủ quần áo và bàn trang điểm, tuy rằng không thể so với phòng của Lục Lệ Hành nhưng cũng rất thoải mái.

Đã rất lâu rồi nhà họ Lục không có phụ nữ đến ở, nên phòng của Kỷ Khinh Khinh rất khác với phong cách của mấy người đàn ông bọn họ, mà chỗ khác nhau lớn nhất đó là chăn của Kỷ Khinh Khinh rất thơm.

Không phải mùi nước hoa sang trọng quý phái, mà là một mùi hương rất đặc biệt, thuộc về phụ nữ.

Mùi hương này trực tiếp lan ra từng góc trong căn phòng.

Từ khoảnh khắc bước vào phòng Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành đã ngửi thấy rồi.

Kỷ Khinh Khinh mặc một áo hai dây tơ lụa hồng nhạt bên trong, bên ngoài mặc một cái áo khoác tơ lụa dài đến đùi, mà đặc điểm của áo ngủ này là rất mềm và bó người, cảm giác sờ lên rất tuyệt, ngày thường Kỷ Khinh Khinh mặc cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhưng hiện tại lại cùng chung chăn gối với người khác…

Áo ngủ này không thể mặc được.

Nghĩ nghĩ, Kỷ Khinh Khinh vào toilet thay một bộ bộ áo ngủ bảo thủ bằng cotton, lúc cô đi ra đã thấy Lục Lệ Hành đứng bên mép giường, nhìn chiếc giường như đang nghĩ gì đó.

Hai người đứng bên mép giường ăn ý trầm mặc một lúc, đều cảm thấy đau đầu vì tối nay phải ngủ cùng giường.

“Anh yên tâm, tôi ngủ rất ngoan, chiếc giường này 1 mét 8 đủ cho hai chúng ta ngủ. Tôi ngủ bên này anh ngủ bên kia, lấy gối ôm làm ranh giới, anh không được vượt qua đây, không cho chạm vào tôi, không được sàm sỡ tôi.”

Lục Lệ Hành nhìn cô một cái: “Tôi sàm sỡ gì của cô chứ?”

“Tôi là phụ nữ đấy, anh nói xem, tôi là một người phụ nữ rất có hương vị phụ nữ đấy, đàn ông đều thích phụ nữ như tôi!”

“… Tôi sẽ không sàm sỡ cô.” Tự đáy lòng Lục Lệ Hành cảm thấy hối hận vì hôm nay đã ca ngợi Kỷ Khinh Khinh.

“Vậy ngủ thôi.”

Hai người lên giường.

Kỷ Khinh Khinh nhanh chóng nằm trong phạm vi cho phép của mình, cố gắng dựa vào mép giường.

Lục Lệ Hành: “…”

Anh không phải là một người ong bướm, nhưng ở mấy bữa tiệc bình thường cũng tiếp xúc với không ít phụ nữ mà, khủng bố vậy sao?

Chuyện này cũng không thể trách Kỷ Khinh Khinh, từ nhỏ đến lớn số lần cô tiếp xúc với người khác phái ít trên đầu ngón tay, ngay cả tay của đàn ông cô cũng chưa từng được nắm, hiện tại trực tiếp từ cô gái độc thân solo hơn hai mươi năm đã nhanh chóng vọt thành phụ nữ có chồng.

Không quen, cực kỳ không quen.

Kỷ Khinh Khinh nằm trong chăn, bó tay bó chân cuộn thành một vòng, có thể cảm nhận được giường đệm đang lõm xuống dần, một mùi hương chỉ thuộc về đàn ông chậm rãi từ trong chăn trong xâm nhập đến đây, không hiểu sao lại làm trái tim đập rộn ràng, khuôn mặt nóng bỏng làm cô không dám chạm vào.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô ngủ cùng một giường với đàn ông.

Sau một lúc lâu, Kỷ Khinh Khinh nhô đầu ra từ trong ổ chăn, nhìn Lục Lệ Hành nói ra một câu: “Nếu không thì tôi ngủ ở phòng làm việc hoặc sô pha nhé?”

Mí mắt Lục Lệ Hành nhếch lên: “Ngủ.”

“… Ồ.”

Tắt đèn.

Kỷ Khinh Khinh trợn tròn mắt, không ngủ được.

Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, cũng không ngủ được.

Hai mắt Kỷ Khinh Khinh mỏi mệt, buồn ngủ muốn chết nhưng trong đầu lại rối như cuộn chỉ, cứ mãi ong ong.

Lục Lệ Hành lại cực kỳ có tinh thần, từ trước đến giờ chưa từng ngủ trước 1 giờ sáng, thời gian này không thuộc về thời gian ngủ của anh.

Khoảng một tiếng sau, Kỷ Khinh Khinh thật cẩn thận giật giật cái tay tê mỏi của mình, nhô cái đầu suýt nữa đã nghẹt thở của mình từ trong chăn ra, mở mồm hít thở vài cái sống sót sau tai nạn.

Lục Lệ Hành bên cạnh cô dường như đã ngủ rồi, hơi thở vững vàng, khuôn mặt an tĩnh, Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ vươn ngón tay tới gần anh.

Cũng may, vẫn còn thở.

Nghĩ nghĩ, sau đó lại sờ sờ trán anh, sau đó sờ trán mình, nhiệt độ cũng không khác nhau lắm.

Lục Lệ Hành mở mắt ra, nói một câu sâu xa: “Yên tâm, tôi vẫn chưa có chết.”

Trên mặt Kỷ Khinh Khinh nở một nụ cười xấu hổ, sau đó chậm rãi thu lại bàn tay đang để giữa không trung.

“Anh không ngủ sao? Tôi chỉ lo lắng anh…”

Lục Lệ Hành nhắm hai mắt ừ một tiếng: “Nếu cô không quay lại đây xem tôi chết hay chưa, thì có lẽ tôi đã ngủ rồi.”

“…”

Kỷ Khinh Khinh im miệng không nói gì.

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Kỷ Khinh Khinh nằm nghiêng nhìn sườn mặt Lục Lệ Hành, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, ban ngày nhìn qua cảm thấy anh là một người lạnh lùng không dễ tiếp cận, lúc này lại cảm thấy đường nét khuôn mặt anh cực kỳ nhu hòa.

Sau khi sống chung hai ngày này, nếu không có mấy tờ báo cáo chẩn bệnh của bệnh viện cứ lần lượt gửi tới, cô thật sự không tin người đàn ông này lại là một người bị bệnh nguy kịch.

Kỷ Khinh Khinh đã từng một lần trải qua sinh ly tử biệt.

Đó là một bà cụ hàng xóm làm đường hồ lô khi cô khi còn nhỏ, ốm đau trên giường hơn một tháng, đột nhiên một ngày có thể xuống giường được, hơn nữa lúc nói chuyện với cô cũng rất có tinh thần, còn cho cô hồ lô đường mà cô thích, lúc ấy cô còn nhỏ tuổi cô nên cho rằng bà cụ thật tốt bụng, còn quấn lấy bà cụ làm thêm mấy cái, kết quả ngày hôm sau bà cụ bị người ta phát hiện đã qua đời.

Sau đó lớn lên mới hiểu được, mới hiểu được đấy là hồi quang phản chiếu*.

*Hồi quang phản chiếu: Trước khi chết thì con người sẽ có một khoảng thời gian rất vẻ mạnh, rất có tinh thần, có thể hiểu là sự minh mẫn cuối cùng, lời tạm biệt cuối.

Lục Lệ Hành cũng sẽ như vậy sao?

Cô miên man suy nghĩ.

Có phải cũng đột nhiên qua đời giống bà cụ không?

Có phải thế không…

Kỷ Khinh Khinh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sẽ không đâu sẽ không đâu, sức khỏe của Lục Lệ Hành nhìn tốt như vậy, không thể nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.

Cẩn thận suy nghĩ một lát, Kỷ Khinh Khinh xoay người đưa lưng về phía Lục Lệ Hành rồi lấy điện thoại ra.

Cô chưa từng học điều dưỡng, nhưng lúc bác sĩ dặn dò cô cũng đứng bên cạnh nghe vài ba câu, cô nhớ bác sĩ từng nói, với tình trạng cơ thể của Lục Lệ Hành hiện tại, tốt nhất là mỗi giờ nên quan sát một lần, nên đề phòng thì hơn.

Cô cài 7 lần đồng hồ báo thức trong điện thoại, mỗi tiếng sẽ kêu một lần, cho đến 7 giờ hôm nay, sau đó nhét điện thoại dưới gối.

Nhắm mắt lại ngủ.

Cho đến khi hơi thở của Kỷ Khinh Khinh dần vững vàng hơn, lúc này Lục Lệ Hành mới mở to mắt chăm chú nhìn Kỷ Khinh Khinh.

Anh cũng đã gần ba mươi nồi bánh chưng rồi, cũng không quá thiện cảm với những người phụ nữ trang điểm diêm dúa hay sặc mùi nước hoa trong các buổi tiệc, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh mặc bộ quần ngủ ở nhà lôi thôi lếch thếch, cũng bất ngờ cảm thấy thuận mắt.

Trên người Kỷ Khinh Khinh truyền đến mùi hương thoang thoảng xâm nhập vào trong mũi anh, mùi hương nhàn này làm thần kinh căng chặt cả ngày của anh chậm rãi thả lỏng dần, dùng tư thái thả lỏng nhắm mắt lại.

Có hơi buồn ngủ.

Có lẽ hôm nay có lẽ anh sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Giây tiếp theo, một cánh tay mềm mại duỗi tưới trước ngực Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh mặc rất kín, nhưng tay áo ngủ đã bị thoát lên, cánh tay nóng bỏng đụng phải da thịt Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh lờ mờ cảm giác được cánh tay kia hơi mát lạnh, rất thoải mái nên lại tiếp tục vuốt ve.

Trên bụng nhỏ truyền đến cảm giác nóng bỏng, Lục Lệ Hành thấp giọng hizzzz một tiếng, cúi đầu đã thấy cánh tay của Kỷ Khinh Khinh với vào trong áo ngủ anh, sau đó chậm rãi mò lên trên…

Lục Lệ Hành bắt được cái tay không ngoan ngoãn kia rồi chặn lại động tác của cô lại, hơi thở dồn dập hơn, hầu kết cũng bất an chuyển động, một cảm giác khô nóng từ bụng nhỏ lan tràn đến toàn thân.

Anh là một người đàn ông, đây là bản năng đàn ông nên có.

Cảm giác được có người bắt lấy tay mình, Kỷ Khinh Khinh bất an giật giật.

Lục Lệ Hành thở sâu.

Có một số người phụ nữ nhìn ra rất quy củ, nhưng ngủ lại thế này…

Nóng vậy à?

Lục Lệ Hành bất đắc dĩ tới mức không lời nào để nói, sau đó bắt lấy cái tay trong bụng bình rồi ném đi.

Kỷ Khinh Khinh trở mình trên giường, kéo hơn một nửa chăn của Lục Lệ Hành.

Mùa thu nhiệt độ hơi thấp, đêm khuya có vài phần lạnh lẽo, Lục Lệ Hành duỗi tay kéo chăn của Kỷ Khinh Khinh, nhưng cái chăn kia bị Kỷ Khinh Khinh ôm cực kỳ chặt, trong lúc nhất thời anh cũng không thể làm gì được.

Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh tư thế không quy củ của cô, lại nhìn cái gối chia ranh giới kia, bất đắc dĩ lắc đầu.

Năm phút sau, một cái chân lại duỗi tới.

Mặt Lục Lệ Hành không cảm xúc đẩy cái chân kia từ trên đùi xuống, nhân cơ hội cướp chăn lại.

Nhưng vừa đắp chăn lên, một chân và một bàn tay kia lại nhanh chóng quấn lấy, đồng thời ôm chặt lấy phần chăn của anh, không chỉ như thế, còn chiếm cả gối của anh.

Lục Lệ Hành cứ bị Kỷ Khinh Khinh kéo vào trong chăn, chỉ lộ đầu ra, không thể động đậy.

“Kỷ Khinh Khinh!” Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, đẩy đẩy cô.

Không có phản ứng gì, hoàn toàn ngủ như chết.

Lục Lệ Hành thở sâu, nhanh chóng vươn tay từ trong chăn đẩy chân tay cô ra khỏi người mình, đẩy cả chăn và cô về phía bên kia, còn anh ại độc chiếm phần giường bên kia, giữ khoảng cách cực kỳ an toàn với Kỷ Khinh Khinh.

Gần như cả chiếc giường rộng ớn này đều một mình Kỷ Khinh Khinh lăn lộn rồi, Lục Lệ Hành nghĩ, cô sẽ không thò qua bên này đâu?

Mười phút sau, Kỷ Khinh Khinh lại lăn qua đây.

Lục Lệ Hành: …

Mấy cô nhóc hiện nay đều ngủ như thế sao?

Lục Lệ Hành nhớ câu nói “tôi ngủ rất ngoan” kia của Kỷ Khinh Khinh.

Thế này mà gọi là ngoan à?

Lần đầu tiên Lục Lệ Hành cảm thấy phụ nữ còn khó đối xử lý Lục thị nhiều.

Đau đầu!

Cực kỳ đau đầu!

Vẫn đau đầu nhưng không thể làm được gì!

Anh thật sự rất mệt mỏi, suốt đêm làm việc cũng không mệt như vậy.

Mấy lần đẩy Kỷ Khinh Khinh ra, Lục Lệ Hành dứt khoát ngồi dậy, anh cũng muốn nhìn xem người phụ nữ này rốt cuộc muốn lăn thế nào!

Cùng lắm thì không ngủ.

Dù sao nếu Kỷ Khinh Khinh cứ tiếp tục lăn như vậy, thì anh cũng không được ngủ.

Lúc rạng sáng 1 giờ, điện thoại dưới gối Kỷ Khinh Khinh đột nhiên kêu lên, Kỷ Khinh Khinh chợt bừng tỉnh, nhìn giường đệm loạn cả lên trước mặt, sau đó ngẩn ra một lúc.

Cô ngồi ở đầu giường mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Lục Lệ Hành, đại não choáng váng, lúc này mới phản ứng lại, ngón tay duỗi xuống mũi Lục Lệ Hành xem hơi thở của anh, sau đó che trán thử nhiệt độ của anh, tất cả đều bình thường mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngã đầu xuống ngủ.

Không đến một phút, hơi thở Kỷ Khinh Khinh đã vững vàng.

Điện thoại kêu lên lần thứ hai, hai mắt Kỷ Khinh Khinh mở không ra, mơ mơ màng màng đưa tay tắt điện thoại, nhắm chặt mắt, vẫn duy trì tư thế tay cầm điện thoại.

Ngay lúc Lục Lệ Hành cho rằng cô đã ngủ rồi, Kỷ Khinh Khinh lại duỗi tay mạnh mẽ căng hai mắt mình ra, sau khi vỗ vỗ mặt làm mình tỉnh táo hơn, sau đó mơ mơ màng màng bò dậy vươn tay đặt dưới mũi Lục Lệ Hành, lại sờ trán anh, ghé vào trước ngực nghe nhịp tim của anh, không có gì khác thường mới yên tâm ngủ tiếp.

Ánh trăng sáng ngời chiếu vào từ rèm cửa, ánh sáng rơi đầy sàn nhà từ cửa sổ.

Lục Lệ Hành mở hai mắt, theo ánh trăng yếu ớt trong phòng nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, sau đó một tay chống nửa người trên chăm chú nhìn cô.

Không biết là cảm xúc gì.

Sau một lúc lâu, anh duỗi tay vòng trước gối của Kỷ Khinh Khinh lấy điện thoại ra, tắt hết 5 báo thức còn lại.

***

Sáng sớm hôm sau, chân trời hiện lên vầng sáng, dì Bùi chuẩn bị xong bữa sáng sau đó đưa lên phòng Lục Lệ Hành, đẩy cửa ra, căn phòng trống vắng không có một bóng người.

“Cậu chủ?” Dì Bùi đẩy cửa toilet ra cũng không thấy ai.

Dì Bùi hơi hoảng hốt, sau đó nói vài người nữa cùng đi tìm khắp trên dưới biệt thự, nhưng cũng không thấy Lục Lệ Hành.

Một người bị bệnh nặng mà vừa sáng đã có thể đi làm sao?

Trong lòng dì Bùi cực kỳ nôn nóng, cũng không dám giấu mà trực tiếp nói chuyện này cho ông cụ Lục.

Ông cụ nghe thấy nhưng không vội vàng như dì Bùi, ông ấy nói dì Bùi bình tĩnh lại trước, Lục Lệ Hành không phải người không biết nặng nhẹ, anh sẽ không chạy lung tung dưới tình trạng cơ thể như thế: “Đã đi tìm hết chưa?”

Dì Bùi nghĩ nghĩ: “Vẫn chưa tìm phòng của cậu hai và phòng của mợ chủ.”

“Đi xem đi.”

Dì Bùi dẫn người mở phòng Lục Lệ Đình ra, không có Lục Lệ Hành, Lục Lệ Đình cũng không ở đây.

“Suốt ngày chỉ biết chạy bên ngoài!” Nhìn căn phòng trống rỗng, ông cụ Lục cực kỳ không hài lòng.

Lục Lệ Hành bị bệnh như vậy rồi mà cả ngày chỉ biết chạy bên ngoài,

Dì Bùi cũng không dám nói giúp Lục Lệ Đình, chỉ cười cười: “Ông chủ, tìm được cậu chủ quan trọng hơn.”

Ông cụ Lục xoay người bước đi.

Đi vào phòng Kỷ Khinh Khinh, dì Bùi gõ cửa nhưng không ai mở, dì Bùi cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Bình thường Kỷ Khinh Khinh 7 giờ đã dậy rồi, nhưng bây giờ đã sắp 8 giờ, sao không có chút tiếng động gì thế?

Dì Bùi lại gõ gõ, vẫn không ai đáp lại.

Bà ấy nhìn ông cụ Lục, ông cụ Lục xoay người sang chỗ khác, lúc này dì Bùi mới mở cửa phòng ra.

“Này… cậu chủ… Mợ chủ…” Dì Bùi nghẹn họng nhìn cảnh tượng cạn lời trước mắt.

Chiếc giường 1 mét 8, chăn bị đá tới góc trên đầu giường, một nửa bị rơi xuống đất, cả người Kỷ Khinh Khinh như bạch tuộc quấn lấy Lục Lệ Hành, một chân quấn lấy đùi Lục Lệ Hành, tay ôm phần eo, đầu gối vắt lên vai anh, dường như xem anh là gối ôm.

Mà áo ngủ của Lục Lệ Hành lại bị kéo lên một khoảng, cơ bụng rắn chắc lộ ra, phía trên còn có một cánh tay trắng nõn quấn lấy.

Hai người ngủ thật sự rất sâu, không hề có chút phản ứng với tiếng động vừa rồi.

Nghe thấy giọng nói này, Lục Lệ Hành tỉnh lại trước.

Hình ảnh đập vào mí mắt đầu tiên là cánh tay trắng nõn, mái tóc vừa mềm mại vừa lộn xộn che lại hơn nửa khuôn mặt, vuốt mái tóc từ trên mặt ra sau, sau đó mơ màng nhìn về phía phát ra giọng nói, lại thấy được khuôn mặt ngán ngẩm của dì Bùi cùng với vẻ mặt vui mừng của ông cụ Lục.

“Làm gì thế… Ồn muốn chết…” Kỷ Khinh Khinh mơ màng tỉnh lại, giữa mày nhíu chặt, cực kỳ tức giận vì rời giường, hai mắt khó khăn híp thành một khe hở, da thịt lõa lồ lộ ra một mảng, cánh tay cường lực cơ bắp, cùng với… khuôn mặt của Lục Lệ Hành bất ngờ xuất hiện ở trước mắt.

“Lục Lệ Hành! Cái đồ lưu manh nhà anh!”

Lục Lệ Hành:???

Bình luận

Truyện đang đọc