TƯƠNG TƯ CÙNG NGƯỜI TẪN THÀNH TRO



Ngoài cửa, một người hầu mặc một thân hắc y nghe tiếng đem Tô Kiều Ngọc cả người đầy máu đẩy vào đại điện, mặt như băng sương, lực đạo trên tay rất nặng, khiến Tô Kiều Ngọc lảo đảo một cái.
Hai người vừa vào điện, hạ thần cùng gia quyến trong yến hội bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, âm thanh nhỏ vụn mà ầm ĩ.
"Đây là...!Tô Kiều Ngọc?!"
"Không sai, quả thật là nữ nhi của Tô vương gia."
"Nàng không phải...!Đã chết rồi sao?"
Lúc này, Tô Kiều Ngọc đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, quan viên làm quan hơn hai năm căn bản đều quen biết nàng.
Thiên hạ toàn cho rằng, Tô Kiều Ngọc bị chôn vùi trong Vị Thủy, không nghĩ đến hiện tại lại sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mặt, trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc.
Tóc Tô Kiều Ngọc hỗn độn, chỗ cổ còn có một vết roi, nàng gắt gao cắn môi, khiến môi bị mình cắn thành một mảng xanh tím, như không cảm thấy đau, ánh mắt tập trung lên người Thẩm Vân Chiêu ở giữa đại điện.
Thẩm Vân Chiêu bị ánh mắt nàng chạm vào, ngực không khỏi ẩn ẩn đau đớn, hắn thế nhưng lại làm nàng bị thương.
"Thái phó làm gì vậy!" Thẩm Vân Chiêu lạnh giọng chất vất.
Hộ vệ ở cửa điện đồng thời rút kiếm nhảy vào cung điện.
Thẩm La Hàm lại vẫn một bộ dáng khoan thai, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi mở miệng nói, "Thần biết hơn một năm trước, Tô Kiều Ngọc vì bị hưu mà lòng mang hận ý, hạ độc bệ hạ, đây là tội chết..."

Thẩm Vân Chiêu nắm chén rượu không trong tay dùng sức ném lên bàn, "Hoang đường! Bịa đặt."
"Hơn nữa, theo thần biết, cũng vì chén rượu độc kia mà thân thể bệ hạ càng ngày càng sa sút." Thẩm La Hàm liếc mắt nhìn Tô Kiều Ngọc vẻ mặt ảm đạm trên đất, mặt không đổi sắc đem tội của mình vu oan cho nàng.
"Đối với hành động đại nghịch bất đạo như vậy, đây là tội đáng phải chết!" Thẩm La Hàm bước đến, rút đoản đao bên hông người hầu, đè lên cổ Tô Kiều Ngọc.
"Dừng tay!" Dù Thẩm Vân Chiêu biết Thẩm La Hàm muốn cùng hắn nói điều kiện nhưng nhìn ánh đao lóe lên, lưỡi đao sắc bén đến gần cổ loang lổ vết máu của Tô Kiều Ngọc thì hắn vẫn hoảng hốt.
Tô Kiều Ngọc trong không khí giương cung bạt kiếm, nghe hắn nói một tiếng kia, hốc mắt ẩm ướt.
Bị giam trong mật thất hai ngày nay, nàng biết được rất nhiều chuyện.
Có chút là nàng nghĩ, có chút là Thẩm La Hàm nói.
Tựa như một màn Thẩm La Hàm ghé vào tai nàng nói chuyện là vừa mới phát sinh.
Hắn nói, năm đó nhân duyên của Tô Kiều Ngọc cùng Thẩm Vân Chiêu đều là hắn một tay thúc đẩy mà gây ra, ngày xảy ra chuyện là hắn trước đó cho nàng uống rượu chứa mê dược(*) hắn hạ vào.
(*) mê dược: thuốc mê.
Hắn nói, Thẩm Vân Chiêu biết nàng ngày đó là bị người hãm hại...
Lời nói quanh quẩn bên tai nàng, không vứt đi được.
Hóa ra, nhiều năm như vậy, nàng lại chẳng hay biết gì.

Bàn tay sau lưng phá rối, thay đổi cả đời nàng, là Thẩm La Hàm!
Chỉ tiếc, bản thân không đủ năng lực tự tay giết hắn.

Có lẽ, vĩnh viễn không có cơ hội này.
"Bệ hạ!" Tô Kiều Ngọc lông mi khẽ run, rũ mắt xuống, chợt cười một tiếng, "Dân nữ quả thực, tội đáng chết vạn lần, thỉnh bệ hạ thành toàn!"
Nàng không thể để Thẩm La Hàm lại có cơ hội uy hiếp Thẩm Vân Chiêu, dù cho nàng không thể xác định nàng ở trong lòng Thẩm Viên Chiêu có bao nhiêu địa vị.
Trước kia hắn bận tâm nàng, muốn đem nàng đẩy ra, để nàng đứng ngoài cuộc nhưng đáng tiếc chuyện không đơn giản như vậy, nàng vẫn bị cuốn vào trong đó.
Nếu đã không thể thoát khỏi, như vậy nàng ít nhất tận lực không trở thành gông cùm xiềng xích của hắn, trói buộc kế hoạch lớn của hắn.
Lúc đến hoàng cung, nàng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bao gồm cả chết.
"Úc?" Thẩm La Hàm nghe lời này cũng không vội, dao nhỏ ở cổ nàng cọ xát vòng quanh, "Bệ hạ nghĩ như thế nào?"

"Dù sao hai năm tình nghĩa phu thê, không biết trong lòng bệ hạ có đau không?" Thẩm La Hàm biết rõ còn cố hỏi, kích thích Thẩm Vân Chiêu, hắn biết Thẩm Vân Chiêu bỏ không được.
Nếu năm đó, Thẩm Vân Chiêu nguyện ý không màng tất cả bảo vệ tính mạng của nàng, hiện tại Thẩm La Hàm cũng nắm chắc.
"Cho nên Thẩm thái phó rốt cuộc muốn làm gì!" Thẩm Vân Chiêu mắt sáng như đuốc, cổ họng câm lặng, bất kể phải trả giá thế nào, hắn không thể để nàng ở trước mặt hắn bị thương.
Hai năm trước, ở thọ yến của Thẩm La Hàm, hắn bị ép lấy kiếm chỉ Tô Kiều Ngọc, lần đó hắn không thể bảo hộ nàng chu toàn, lần này, hắn nhất định dốc hết sức lực bất kể giá nào.
Thẩm La Hàm nghe vậy, mắt sáng rực lên, quang mang thoáng hiện vẻ tham lam, hắn ta cuối cùng cũng chờ được những lời này của hắn.
Nghĩ muốn cái gì? Tự nhiên là giang sơn Đại Lương!
Tự nhiên là cẩm tú sơn hà(*) trở thành vật trong bàn tay hắn!
(*) cẩm tú sơn hà: non sông tươi đẹp.
Vì thời khắc này mà hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, mưu đồ nhiều chuyện tàn nhẫn máu tanh như vậy, mượn đao giết người, đôi tay dính đầy máu tươi.
Hiện tại là thời khắc mấu chốt.
Tình cảm? Chỉ là thứ hắn dùng để kiềm chế những người trẻ tuổi huyết khí phương cương này, thiên hạ nào có tình yêu gì! Chỉ có những đứa ngốc chết vì yêu, ngoan ngoãn trở thánh đá kê chân để hắn bước lên trên.
Là Tần Nguyệt Ca.
Tô Kiều Ngọc, Thẩm Vân Chiêu cũng vậy.
"Giang sơn Đại Lương, có phải là của họ Thẩm quá lâu rồi..." Trong mắt Thẩm La Hàm không che giấu nổi hưng phấn.
Hai năm trước, Thẩm La Hàm vào lúc Thẩm Vân Chiêu đăng cơ chưa ngăn trở hắn, chỉ là thực lực của hắn vẫn chưa thể tự mình xưng vương, bất khả chiến bại.
Mấy năm nay, phạm vi thế lực của hắn, tự cho là đã thấm đến từng ngõ ngách, là lúc bắt đầu thay đổi hoàng cung, chỉ thiếu một cơ hội.
Mà lúc này Tô Kiều Ngọc đã đưa đến, chính là cơ hội của hắn, hắn cũng kịp thời bắt được cơ hội này.
Đao nhỏ còn ở trên cổ Tô Kiều Ngọc khoa tay múa chân, Tô Kiều Ngọc nghe xong trong lòng cả kinh, dã tâm của Thẩm La Hàm thật đúng là không nhỏ.
Nếu, tính mạng của nàng ngăn trở đến sự thống trị của vương triều Đại Lương, vậy nàng còn không phải là tội nhân thiên cổ? Hơn nữa, nàng và hắn, sớm đã phân rõ ràng, nàng không muốn sinh mệnh của mình mà hắn phải đổi giang sơn để lấy.
Suy nghĩ nghiêm nghị khẽ động, nhanh chóng đoạt lấy đoản đao trong tay Thẩm La Hàm.
Chặn không thể để giang thương, vì mình mà bị uy hiếp!
Nàng cũng sợ, lựa chọn của hắn là giang sơn, không phải nàng.

Dù sao hắn vì báo thù mà làm nhiều như vậy, nhẫn nhục ghánh vác rất nhiều năm.
Một khi đã vậy, nàng tự chấm dứt!

Thẩm La Hàm ngây ngẩn cả người, không dự đoán được nàng lại có dũng khí lớn như vậy, nàng chỉ là một đứa con gái! Lúc này không phải là nước mắt lã chã cầu xin Thẩm Vân Chiêu cứu nàng ư, dũng khí ở đâu để đoạt đao tự sát?
Tô Kiều Ngọc lấy tốc độ cực nhanh cầm đao, nàng luôn sợ đau, lúc này lại cầm đao chọc vào ngực của mình, trong lòng cũng sợ hãi, chỉ là không có lựa chọn nào khác, không khỏi nhắm mắt lại.
Lại không nghĩ đến, trên đao truyền đến lực cản.
Mở mắt ra, đập vào mắt đó là tay phải của Thâm Vân Chiêu đang cầm đao, máu chảy đầm đìa.
"Ngươi!" Tô Kiều Ngọc kinh hô.
Lần này, hắn rốt cuộc đuổi kịp.
Tô Kiều Ngọc từ trước đến nay không khuất phục, Thẩm La Hàm muốn Thẩm Vân Chiêu cắt đứt gân tay của nàng, nàng tình nguyện tự mình cầm đao.
Lần này, Thẩm La Hàm dùng nàng để uy hiếp hắn, nàng cũng lựa chọn thà rằng tự mình kết thúc bản thân.
Thẩm Vân Chiêu không màng vết thương, ôm eo Tô Kiều Ngọc, kéo về phía sau, cách xa Thẩm La Hàm.
"Người đâu!" Thẩm Vân Chiêu lạnh giọng phân phó, thị vệ ở cửa điện vào giờ khắc này rất nhanh rút đao tiến vào.

Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????ra????g || ???? R ???? ???? ???? R U ???? E N.Ⅴ???? ||
"Đem hắn bắt lấy cho trẫm!" Thị vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện tuân lệnh, đem đao lóe lên tia sáng kẹp vào cổ Thẩm La Hàm.
Thẩm La Hàm luống cuống, chuyện này so với dự đoán của hắn hoàn toàn không giống...!Hắn lớn tiếng gọi thị vệ của mình, giọng nói nghẹn ngào, lại không gọi được một người nào đến.
Mọi thứ, đều đã trở thành kết cục đã định.
Thẩm Vân Chiêu nghĩ thầm, may mắn, nàng không có việc gì...
Đôi mắt hắn đã không chịu khống chế mà nhắm lại, người cùng vật trước mắt đều trở nên rất mơ hồ.
Thẩm Vân Chiêu gắt gao cầm lấy tay của Tô Kiều Ngọc, cảnh vật trước mắt dần chìm vào bóng tối, bên tai là tiếng gọi của Tô Kiều Ngọc.
"Vân Chiêu!".


Bình luận

Truyện đang đọc