TƯƠNG TƯ HỮU HẠI

Động tác của hắn rất chậm rãi, tựa hồ chỉ như xé một tờ giấy, lại giống như muốn dùng hết toàn bộ khí lực.

Chu Tư Kỳ ở ngay bên cạnh nhìn, rõ ràng là có thể chạy tới ngăn cản, nhưng thân thể lại cảm thấy đau đớn kịch liệt đến mức bản thân không tài nào nhúc nhích được. Mãi đến tận khi từng mảnh giấy kia rơi xuống đất, y mới phát giác được trái tim của chính mình từng chút từng chút một vỡ vụn, ngửa đầu ra sau cất tiếng cười to.

“Được! Được lắm, không gặp nhau nữa......”

Y nghe thấy thanh âm của chính mình vang vọng khắp căn phòng, tiếng nói khàn khàn đến không ra âm thanh gì, đáy lòng từ lâu máu thịt be bét, cũng không biết vì sao lại không nhịn được cười to.

Diệp Tĩnh Hồng thâm sâu nhìn y một cái, cũng không nói lời nào, xoay người muốn đi ra khỏi cửa.

Tiếng cười của Chu Tư Kỳ dần dần hạ thấp đi, bỗng nhiên thả một ngữ khí mềm mại, mở miệng nói rằng: “Đại ca, chất độc trên người của ngươi vẫn chưa được giải hết.”

Bước chân Diệp Tĩnh Hồng dừng lại, cũng không quay đầu lại.”Vậy thì sao? Trên đời này cũng không phải chỉ có một mình ngươi là đại phu.”

“Độc này giải có chút phiền phức, ngươi lại gấp gáp muốn đến Vô Song Thành cứu người, lỡ như xảy ra chuyện không may thì thế nào? Coi như ngươi không yêu quý tính mạng của chính mình, nhưng ta lại đau lòng.” Nói đoạn, cầm lên chén trà trên bàn quơ quơ, sau đó lập tức vung tay áo.

Chén kia men theo kình phong bay vút qua, vừa vặn bắn trúng huyệt đạo sau vai của Diệp Tĩnh Hồng.

Cả thân hình của Diệp Tĩnh Hồng nhất thời cứng đờ, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Giúp ngươi giải độc.”

Chu Tư Kỳ ngữ khí bình thường, từng bước một đi tới trước cửa, mũi chân bước qua làm tung bay những vụn giấy lúc nãy, đáy lòng một mảnh vắng lặng, dường như so với lúc hàn độc phát tác, còn lạnh hơn mấy phần.

Diệp Tĩnh Hồng không cách nào nhúc nhích, cắn răng nhìn chằm chằm người phía trước, nói: “Nếu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta đương nhiên sẽ không tiếp tục nợ ân tình của ngươi! Ta cho dù chết, cũng không cần ngươi cứu.”

“Hỏng, ” Chu Tư Kỳ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tĩnh Hồng, đưa tay lên nắm cằm của hắn, ôn nhu nói, “Ngươi càng không cho ta cứu, ta lại càng muốn cứu ngươi.”

Y môi mỏng mỉm cười, khóe mắt mang theo một tia tà khí, thái độ mười phần ngả ngớn.

Diệp Tĩnh Hồng chỉ cảm thấy đôi mắt kia sâu thẳm như nước, hoang vu đến cực hạn, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn không khỏi nhắm hai mắt lại.

Lập tức liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Chu Tư Kỳ, sau đó một vật thể mềm mại áp lên môi của hắn.

Diệp Tĩnh Hồng ngẩn ra, lập tức đoán được đó là vật gì, trong lòng vừa tức vừa giận, một mực không cách nào giãy dụa, cảm giác đầu lưỡi Chu Từ Kỳ cứng rắn cạy ra hàm răng của hắn, một đường xâm chiếm, đồng thời đem một viên thuốc đẩy mạnh vào trong miệng hắn.

Mãi đến tận lúc Diệp Tĩnh Hồng bị bức ép uống viên thuốc này, Chu Tư Kỳ mới lui về sau một chút, hai tay nắm lấy vòng eo của hắn, hơi cười.

Diệp Tĩnh Hồng mở mắt nhìn chằm chằm y, hỏi: “Đây là gì?”

“A, đương nhiên là thuốc giúp ngươi tìm khoái hoạt.”

Vừa nói vừa nắm chặt hai tay, nửa ôm nửa vuốt ve dìu Diệp Tĩnh Hồng vào trong phòng.

Diệp Tĩnh Hồng mơ hồ đoán được tâm tư của y, cao giọng mắng: “Hạ lưu vô liêm sỉ!”

“Đại ca vừa nhận định ta là loại người hoang dâm vô liêm sỉ, ta làm sao có thể để ngươi thất vọng?” Chu Tư Kỳ ở bên mép hắn hôn một cái, nhẹ nhàng đem người đẩy ngã ở trên giường, động thủ cởi áo của hắn.

Diệp Tĩnh Hồng hô hấp bắt đầu gấp gáp, nói: “Ngươi không phải nói giúp ta giải độc sao? Đây là ý gì hả?”

“Ta chưa bao giờ chữa bệnh mà không công, ngươi nếu không chịu nợ ân tình của ta, vậy không thể làm gì khác hơn là dựa theo quy củ, ngủ cùng ta một đêm.” Chu Tư Kỳ động tác trên tay hết sức quen thuộc, chỉ chốc lát đã cởi xuống y phục vướng bận, chậm rãi sờ lên gò má Diệp Tĩnh Hồng, lần thứ hai hôn môi xuống.

Diệp Tĩnh Hồng một hồi liền cắn nát môi của y, quát lên: “Chu Tư Kỳ, ngươi to gan!”

Chu Tư Kỳ liếm liếm vết máu bên môi, nói: “Đại ca, ta từ trước đến nay không dám đụng vào ngươi, là bởi vì sợ ngươi tức giận. Nhưng đến mức độ này, ta còn có gì phải sợ chứ?”

Diệp Tĩnh Hồng mặt lạnh không nói lời nào.

Chu Tư Kỳ vốn là độc thoại, cũng không hi vọng hắn trả lời, chỉ cúi người đặt ở trên người hắn, tinh tế gặm cắn đôi môi đóng chặt của hắn.

Diệp Tĩnh Hồng cả người cứng ngắc, hơi có chút phát run.

Chu Tư Kỳ liền tiếp tục hôn lên mắt hắn, đột nhiên hỏi: “Đại ca, ngươi sẽ hận ta?”

Diệp Tĩnh Hồng trong lòng ầm ĩ một hồi, chậm rãi giương mắt nhìn y, lạnh lùng đáp: “Ta sẽ sớm quên ngươi.”

Thân hình Chu Tư Kỳ run lên, tựa như cũng chịu không nổi một loại hàn ý nào đó trong cơ thể nữa, cả người nằm ở trên người Diệp Tĩnh Hồng, lẩm bẩm nói: “Đã quên...... Cũng tốt.”

Tiếp theo lại mỉm cười, ngón tay lướt qua khuôn mặt Diệp Tĩnh Hồng, thanh âm ôn hòa gần như đáng sợ: “Đại ca, ngươi đừng tức giận, ta hát tiểu khúc này cho ngươi nghe có được hay không?”

Dứt lời, quả nhiên nhẹ nhàng ngâm nga, trong mắt lộ ra một loại hào quang ngọt ngào hư ảo, tiếp tục hôn xuống.

Diệp Tĩnh Hồng bị y trêu chọc như vậy, thân thể không tự chủ được mà nóng lên, bên tai lại vang lên tiểu khúc phóng đãng kia, thực sự tức giận đến không nhịn nổi. Đang muốn chửi ầm lên vài câu, đột nhiên cảm thấy gò má một bên mát lạnh, chất lỏng lạnh lẽo...... rơi vào trên mặt của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc