TƯƠNG TƯ HỮU HẠI

“Nghe nói Vô Song Thành kia vừa mới yên ổn không bao lâu, lại bắt đầu gây sóng gió?”

“Ừ, nghe nói chức thành chủ thay người ngồi, có người còn từng thấy dáng vẻ nổi điên của hắn, thật chẳng khác nào một đại ma đầu giết người không chớp mắt.”

“Lần trước Võ Lâm Minh mới vừa trải qua một trận chiến, sinh lực đã sớm hao hụt, không biết còn có ai có thể đối phó họ Triệu kia…”

Trong khách điếm người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Vài người mặc trang phục võ lâm nhân sĩ tụ tập ở một góc dùng bữa, một bên nâng chén, một bên bàn luận chuyện trên trời dưới biển, đương lúc nói hăng say, chợt thấy một người từ ngoài cửa đi vào.

Người này mặc một thân huyền y, dung mạo thực sự có thể gọi là anh tuấn, chỉ là bên thái dương có một vết thương rất dài, vẫn đang không ngừng chảy máu. Trên vai hắn đeo một cái bao vải, tay phải cầm một thanh trường kiếm sắc bén, mũi kiếm chống đỡ trên đất, cứ như vậy một đường đi tới, lưu lại trên mặt đất từng vết từng vết rạn.

Dù là người không có mắt nhìn, cũng nhìn ra được đây là một thanh thần binh lợi khí.

Trong khách điếm nhất thời trở nên yên tĩnh.

Những người trong giang hồ đều nín thinh, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng người kia.

Nhưng người kia lại hệt như không hề hay biết, chỉ nhanh chân bước vào khách điếm, nhíu lông mày nhìn bốn phía, dường như đang tìm kiếm tung tích người nào đó.

Chẳng lẽ là kẻ thù của hắn?

Những người thích xem náo nhiệt không khỏi nín thở, lẳng lặng chờ đợi một trận huyết chiến.

Giữa lúc bầu không khí trong khách điếm ngày càng trở nên căng thẳng, đột nhiên có người “Ồ” nhẹ một tiếng, cười nói: “Chưa gì mà ngươi đã đuổi theo nhanh như vậy sao?”

Thanh âm này bình bình thường thường, cũng không gì đặc biệt.

Nhưng người kia sau khi nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang ngồi trong góc cạnh cửa sổ, tóc đen, tuyết y, dung nhan như ngọc, khóe mắt cong cong hệt như dù ở bất kì đâu cũng có thể mỉm cười, làm người ta vừa nhìn thấy, không nhịn được sinh lòng thân cận.

“Chu Tư Kỳ.”

Diệp Tĩnh Hồng một mặt gọi ra cái tên này, một mặt đi tới ngồi trước mặt y, thuận tiện ngăn cản tầm mắt tò mò của người khác, hỏi: “Tại sao ngươi không chờ ta?”

“Ta đã sớm nói, đuổi theo được hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi.” Chu Tư Kỳ đánh giá hắn vài lần, hỏi, “Ngươi đi đâu mà lại một thân bị thương như thế này?”

Diệp Tĩnh Hồng không trả lời, chỉ là đem bao vải đặt ở trên bàn, rồi lấy vật bên trong ra.

“Cỏ kim xà, tâm linh chi, tử ngọc nhân sâm…” Chu Tư Kỳ thuận miệng nói ra vài cái tên, cười bảo, “Đều là dược liệu quý báu, đáng tiếc trị không được hàn độc trên người ta, ngươi lại uổng phí tâm tư rồi.”

Diệp Tĩnh Hồng cũng không nhụt chí, đem những vật kia đẩy sang một bên, lại từ trong bọc vải lấy ra một bọc giấy, nói: “Vịt nướng của Phiêu Hương Lâu.”

Chu Tư Kỳ ngẩn ra, lập tức nhếch miệng, đáy mắt lấp lánh ý cười, nói: “Coi như cái này hợp ý ta.”

Nói, thuận tiện đưa cho Diệp Tĩnh Hồng một cái bình nhỏ.

“Ngươi tự bôi thuốc đi.”

“Ừ.”

Diệp Tĩnh Hồng gật đầu, đổ ra một chút thuốc bôi lên vết thương, thế nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn Chu Tư Kỳ, nhìn dáng vẻ say sưa ăn đồ ăn của y, đáy lòng bỗng trở nên vô cùng mềm mại.

Mấy tháng trôi qua, hắn vẫn đi theo Chu Tư Kỳ du ngoạn, phát hiện rất nhiều sự tình trước đây không biết.

Chu Tư Kỳ thích ăn đồ gì, Chu Tư Kỳ thích xem sách gì, Chu Tư Kỳ thường đi đến nơi nào… Phải đến tận lúc này, hắn mới thật sự hiểu rõ người này.

“Ăn ngon không?”

“Ở điểm này, làm được cũng không tệ lắm.”

“Vậy đêm nay ta có thể vào trong phòng ngủ không?”

“Ha ha.”

Tâm tình Chu Tư Kỳ sau khi ăn xong rất tốt, vì lẽ đó cũng không ngăn cản Diệp Tĩnh Hồng theo y trở về phòng, thậm chí còn chủ động rót hai chén trà. Diệp Tĩnh Hồng ngồi xuống ở bên cạnh bàn, câu được câu không cùng y nói chuyện phiếm.

“Dọc đường ta đi, nghe được không ít tin đồn liên quan đến Vô Song Thành.”

“Sao? Vô Song Thành cuối cùng cũng đổ?”

“Vừa vặn ngược lại, nghe nói ca ca của Triệu Văn đoạt được chức thành chủ, ở trong bóng tối làm không ít việc, tựa hồ muốn mở rộng thế lực của Vô Song Thành.”

“Triệu mỹ nhân tuy rằng độc ác, nhưng dù sao cũng là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản*, đại ca hắn lại không như thế, xưa nay dã tâm bừng bừng, e sợ khó đối phó hơn.”

(*)Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: Tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí chiến đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan.

Diệp Tĩnh Hồng nghe vậy nhíu mày, nói: “Đã như vậy, lúc trước tại sao Triệu Văn lại lấy được chức thành chủ?”

“Việc này nói ra rất dài dòng, ” Chu Tư Kỳ nhẹ nhàng di chuyển tách trà trong tay, cười nói, “Có điều căn nguyên của mọi chuyện, toàn bộ đều là vì sư huynh của ta.”

“A?”

“Vô Song Thành và Tu La Cốc chính là kẻ thù cũ, người Tu La Cốc chúng ta nếu muốn xuất sư, nhất định phải giết được một nhân tài của Vô Song Thành. Thời điểm năm đó sư huynh ta xuất sư, hiển nhiên cũng đi đến Vô Song Thành, chỉ là vận may của hắn quá thấp, thế mà lại chọn Triệu Văn làm đối thủ. Độ tuổi của hai người đó xấp xỉ, võ công cũng đang tương đương nhau, ròng rã đánh ba ngày ba đêm mới phân được thắng bại. Sư huynh ta tuy rằng trội hơn một chút, nhưng bởi vì nổi lên tâm ý, nên không lấy đi tính mạng của Triệu Văn, vậy mà vì thế lại đụng phải phiền phức lớn.”

Diệp Tĩnh Hồng đối với chuyện này có biết một chút, thuận tiện nói: “Thì ra Triệu Văn lại thích sư huynh ngươi.”

“Ừ, Triệu mỹ nhân kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, nhưng một mực lại có tình cảm với sư huynh ta, vì hắn chuyện gì cũng làm cho bằng được, trong đó việc điên cuồng nhất, chính là giành lấy chức thành chủ của Vô Song Thành.”

“Dù vậy, sư huynh ngươi cũng không yêu hắn?”

“Hừ, hắn kiêu ngạo, sư huynh ta so với hắn càng kiêu ngạo hơn. Triệu mỹ nhân càng dây dưa không ngớt, sư huynh ta lại càng xem thường, thậm chí ngay cả nhìn hắn thêm một chút cũng không chịu.”

Diệp Tĩnh Hồng đối với Triệu Văn tuyệt không có hảo cảm, nhưng nghe được chuyện cũ năm xưa, khó tránh khỏi hơi xúc động: “Không nghĩ tới hắn lại là một người si tình như vậy.”

Chu Tư Kỳ gật đầu, nói: “Bây giờ hắn ở trên giang hồ mai danh ẩn tánh, cũng không biết có phải đang ở cùng một chỗ với vị Vương Gia kia.”

Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, nói: “Ngươi quên rồi sao? Vị Vương Gia kia sớm đã bị Triệu Văn hại chết.”

“Bất quá chỉ là giang hồ đồn đại mà thôi, không hẳn có thể tin được tất cả.”

“Nhưng là…”

“Diệp đại hiệp sợ rằng không biết, trên đời này có một chiêu gọi là ‘lạc mềm buộc chặt’, dính chặt lấy chưa chắc đã hữu dụng, trọng yếu là cách thả ra thu vào. Thủ đoạn của Vương Gia này lợi hại như vậy, Triệu mỹ nhân sợ là khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.”

Diệp Tĩnh Hồng càng nghe càng mơ hồ, nói: “Ý của ngươi là…?”

“Diệp đại hiệp không hiểu thì thôi, ” Đôi mắt Chu Tư Kỳ nặng trĩu, lầm bầm nói, “Rồi ngươi sớm sẽ hiểu.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta là nói… Vị kia Vương gia đúng là cao thủ.”

“Không sai, chỉ cần nghe tiếng bước chân đã biết võ công của hắn sâu không lường được, đáng tiếc không có cơ hội cùng hắn giao thủ.” Trong lúc vô tình, Diệp Tĩnh Hồng đem đề tài chuyển sang võ công, dù sao hắn cũng đã bôn ba nhiều ngày, thực sự đã cực kì mệt mỏi, cuối cùng gục ở trên bàn mà ngủ thiếp đi.

Chu Tư Kỳ gọi vài câu vẫn thấy hắn bất tỉnh, nghĩ đến hắn vì thay mình giải độc mà chạy xung quanh tìm kiếm thần dược, trong lòng có chút đau xót, liền cởi xuống áo ngoài mà che lên người hắn.

Sau đó hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc đen của hắn, ôn nhu kêu: “Diệp đại hiệp.”

Diệp Tĩnh Hồng không phản ứng, hiển nhiên là thật sự ngủ say.

Chu Tư Kỳ liền mỉm cười, đáy mắt nổi lên một tia gợn sóng, chậm rãi kề sát gò má của hắn, hôn lên môi hắn một cái, như có như không nói nhỏ: “Đúng là đại ca đã quên, ta cũng là… cao thủ tình trường.”

Toàn Văn Hoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc