TƯƠNG TƯ HỮU HẠI

Bạch Húc nhìn đến ngẩn ngơ, giống như là đang si mê, thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, nghĩ thầm vị dâm y kia trốn ở trong phòng, không biết sẽ làm bao nhiêu chuyện xấu xa, khổ nỗi y không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể mở miệng mắng chửi.

Chu Tư Kỳ ở trong phòng mắt điếc tai ngơ, nhấc chân, lập tức ôm Diệp Tĩnh Hồng lên, đi vài bước đến bên giường, rồi nhẹ nhàng đặt hắn lên. Y vốn là một người biết thương hương tiếc ngọc, động tác như thế này không biết đã làm bao nhiêu lần, từ lâu đã rất thành thục, nhưng vào giờ phút này, ngón tay không khỏi khẽ run rẩy.

Một lúc lâu, y mới từ từ trấn định lại, nắm lấy tay Diệp Tĩnh Hồng để bắt mạch.

Chu Tư Kỳ mang danh thần y, y thuật tất nhiên vô cùng cao minh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biết Diệp Tĩnh Hồng mang loại độc gì. Có điều thời gian kéo dài quá lâu, kịch độc đã vào tâm mạch, mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng vẫn cần chậm rãi điều trị mới có thể quét sạch dư độc.

Y hiểu được việc này không phải chuyện nhỏ, lập tức tập trung suy nghĩ, đến tận khi cây nến trên bàn đốt cháy được một nửa, trong đầu đã nghĩ ra được một số phương thuốc. Sau đó y đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người Diệp Tĩnh Hồng, lấy kim châm ra giúp hắn bức độc.

Bận rộn như vậy đến nửa đêm, Diệp Tĩnh Hồng mới chậm rãi tỉnh lại, há mồm phun ra một ngụm lớn máu đen.

Chu Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay tính bắt mạch cho hắn một lần nữa, lại bị Diệp Tĩnh Hồng trở tay nắm chặt, vững vàng nắm trong lòng bàn tay.

Lúc này Diệp Tĩnh Hồng đã tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn còn hỗn loạn, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không có tiêu điểm, tập trung nhìn Chu Tư Kỳ hồi lâu, mở miệng phun ra vài chữ: “Chu huynh đệ...”

Chu Tư Kỳ bỗng nhiên nghe danh xưng này, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, trái tim gần như muốn nổ tung, lập tức đáp: “Đại ca, là ta.”

Nhưng Diệp Tĩnh Hồng hiển nhiên không nghe thấy, chỉ mờ mịt mở to hai mắt, tiếp tục nói: “Bên kia nguy hiểm cực kì, ngươi đừng có đi ra.”

Thanh âm hắn thực sự quá nhẹ, Chu Tư Kỳ cúi người ghé bên miệng hắn, mới miễn cưỡng nghe thấy rõ ràng, trong lòng nhất thời dao động lớn, kêu lên: “Đại ca, đại ca…”

Đáng tiếc Diệp Tĩnh Hồng đang nhắm mắt, rất nhanh lại ngất đi, cũng không còn đáp lại y.

Chu Tư Kỳ ngơ ngác ngồi ở đầu giường, trong lòng bỗng chốc như bị đâm đến đau nhói, không thể phân biệt rõ ràng tất cả những gì vừa xảy ra là thật hay chỉ là ảo giác của mình. Y thậm chí không dám cử động, trước sau chờ Diệp Tĩnh Hồng gọi mình lần thứ hai.

Nhưng chờ đến chờ đi, chỉ nghe “xì” một tiếng, cây nến trong phòng không ngờ đã tắt.

Chu Tư Kỳ cả người chấn động, bấy giờ mới hiểu được chính mình mơ mộng hão huyền, chậm chạp ngồi thẳng người trong bóng tối, lại cúi đầu nhìn dung nhan tuấn tú của người kia ở trên giường.

Dưới ánh trăng nhòa nhạt, Diệp Tĩnh Hồng mày kiếm hơi nghiêng, môi mỏng nhếch lên, giữa lông mày mười phần anh khí, ngoại trừ bởi vì trúng độc mà bên ngoài có chút tiều tụy, thì so với ba năm trước vẫn giống nhau như đúc.

A, cả ngày lẫn đêm cũng đã hơn một ngàn ngày trôi qua.

Sáng nhớ chiều mong người kia, hiện giờ lại đang ở trước mắt.

Chu Tư Kỳ duỗi tay, tỉ mỉ miêu tả ngũ quan tinh tế của người trước mặt một lần, sau đó đứng lên khỏi giường, nhặt lấy Thu Thủy kiếm lúc nãy bị rơi trên đất — dù cho trong đêm tối, nhưng mũi kiếm sáng loáng vẫn hiện ra ánh sáng lạnh, quanh thân hàn ý bức người, vừa nhìn đã biết là vũ khí sắc bén không gì phá vỡ nổi.

Ngón tay của Chu Tư Kỳ ở lưỡi kiếm di chuyển vài dòng, khe khẽ thở dài: “Thu Thủy kiếm ơi Thu Thủy kiếm, có ngươi làm bạn ở bên cạnh, tại sao hắn vẫn bị trọng thương?”

Dứt lời, đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, vung kiếm hướng về bàn tay vạch tới.

Thu Thủy kiếm sắc bén đến mức nào, vạch lên một đường như thế, máu lập tức đầm đìa tuôn ra.

Chu Tư Kỳ cũng không kêu đau, cứ như vậy trở lại trước giường, đưa tay tiến đến bên miệng Diệp Tĩnh Hồng, mặc cho máu đỏ sẫm chảy xuống, từng giọt rót vào trong miệng hắn.

Diệp Tĩnh Hồng sau khi uống máu, lần thứ hai tỉnh lại, không chỉ thế lần này lại triệt để thanh tỉnh, lập tức gạt tay Chu Tư Kỳ ra, tức giận nói: “Họ Chu kia, ngươi đang làm cái gì?”

Giọng Chu Tư Kỳ khàn khàn, thời gian như ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn một mực nở nụ cười yếu ớt, nói: “Ta đã giải đi độc trên người Diệp đại hiệp, bây giờ đang muốn tìm ngươi đòi nợ. Đêm xuân ngắn ngủi, bây giờ đã qua hơn nửa đêm, chúng ta nên tranh thủ thời gian mới được.”

Diệp Tĩnh Hồng không thể nghe được ngữ khí khinh bạc như vậy, hơi nhướn mày, muốn hướng Chu Tư Kỳ đánh tới. Nhưng công lực của hắn chưa hồi phục, chiêu thức tuy rằng thuần thục nhưng lại không có chút sức mạnh nào, mới ra ba chiêu đã bị chế trụ.

“Diệp đại hiệp nóng ruột như vậy sao?” Chu Tư Kỳ mang người trở lại giường, thuận tay điểm huyệt đạo của hắn, cười nói, “Thân thể của ngươi còn chưa trở lại bình thường đã vội vã theo ta tìm khoái hoạt, thực sự khiến ta khâm phục. Không vội không vội, ta đây sẽ lập tức lên giường bồi ngươi.”

Diệp Tĩnh Hồng nghe y đổi trắng thay đen, tự nhiên mà đụng chạm vào người hắn, tức giận đến không nói nên lời.

Chu Tư Kỳ thì lại tùy tiện băng bó vết thương, quả nhiên xoay người cởi giày, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga một tiểu khúc. Y quanh năm trà trộn thanh lâu, giờ khắc này khúc hát tự nhiên mang theo ý phóng đãng, khiến người nghe không khỏi tai nóng tim đập.

Diệp Tĩnh Hồng không thể nhịn được nữa, nghiến răng nói: “Chu Tư Kỳ, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Chu Tư Kỳ không để ý chút nào, cởi xong giày, lại đi cởi ngoại sam, động tác chậm rãi, xướng “nhuyễn ngọc ôn hương” tràn đầy cõi lòng, được một lúc, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nói rằng: “Đại ca, ta cứ nghĩ rằng đời này kiếp này, ngươi sẽ không đặt chân đến Dương Châu thêm một lần nào nữa.”

Diệp Tĩnh Hồng im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Nếu chân ta tự đi được thì đời nào lại đến gặp ngươi.”

Dừng một chút, lại nói: “Ai cho phép ngươi kêu ta là đại ca?”

“Có gì không đúng sao? Ngươi vốn chính là đại ca ta.” Chu Tư Kỳ lúc này đã cởi xiêm y, hất chăn lên, chậm rãi nằm bên người Diệp Tĩnh Hồng, “Thời điểm lúc trước khi chúng ta kết thành huynh đệ, từng nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng…”

Diệp Tĩnh Hồng hừ một tiếng, nói: “Diệp mỗ có tài cán gì, dám cùng người Tu La cốc kết bái? Vị huynh đệ họ Chu kia của ta… Đã sớm chết rồi.”

Lúc hắn nói ra mấy lời này, âm thanh hơi run rẩy, không biết là hận đến mức nào.

Chu Tư Kỳ hồi tưởng lại trước kia, trong lòng đau như dao cắt, nói: “Đại ca vẫn còn giận ta sao? Ta khi đó cũng không phải là có ý định lừa ngươi.”

“Ừ, ngươi không phải có ý định che giấu thân phận, cũng không phải có ý định cùng ta kết bái, cũng không phải có ý định câu dẫn vị hôn thê của ta, cũng không phải là… Ha ha, thủ đoạn của Tu La Cốc thật là cay độc, ta làm sao thấu hiểu được ngươi đang che giấu tâm tư gì?”

Nghe vậy, Chu Tư Kỳ nhất thời yên lặng không lên tiếng.

Qua rất lâu, lâu đến mức Diệp Tĩnh Hồng cho rằng y đã ngủ, lại chợt nghe y ở bên tai nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là đại ca hiểu được tâm ý của ta, nếu như lúc này ta thật sự muốn thỏa mãn tâm nguyện, thực sự là dễ như trở bàn tay.”

Dứt lời, liền ma sát bên tai Diệp Tĩnh Hồng, hô hấp không khỏi hỗn loạn.

Diệp Tĩnh Hồng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt Chu Tư Kỳ hơi toả sáng, trong con ngươi như có sóng ngầm chuyển động, bên môi là một nụ cười câu người. Lúc này hắn mới hiểu ý tứ trong lời nói của y, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, tương tự như lúc trước khi biết được thân phận của Chu Tư Kỳ, tay chân đều một mảng lạnh lẽo, bật thốt lên: “Ngươi dám?”

Chu Tư Kỳ cười cợt, đưa tay mò mẫm khuôn mặt Diệp Tĩnh Hồng, nhưng sau khi chạm đến ánh mắt của hắn lại rụt trở về, ánh sáng trong đôi mắt không khỏi ảm đạm đi mấy phần, dùng sức siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “… Đúng thật là không dám.”

Bình luận

Truyện đang đọc