TÙY TIỆN PHÓNG HỎA

Không biết trên xe đang chơi trò gì, lúc Giai Hòa đến gần mới nghe được có người đang đàn ghi ta và hát. Nghe giọng rất hay, còn có hai ba giọng nữ hát hòa theo. Cô dễ dàng nhận ra một giọng hơi chệch phô là Kiều Kiều. Đang lúc vui vẻ vì có người ‘gặp họa’, Giai Hòa không nhận ra Dịch Văn Trạch bỗng dừng bước, xoay người. Giai Hòa không kịp đề phòng, suýt chút nữa va vào người anh.

“Cảm ơn em.” Rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng lên tiếng, “Lẩu rất ngon.”

“Chuyện đó,” Giai Hòa mỉm cười, “Đừng khách sáo.”

Cô nhìn Dịch Văn Trạch, do dự một chút, rốt cuộc vẫn chưa nói được câu an ủi gì. Khoảng cách không xa không gần như vậy, có thể ngồi chung bàn dùng cơm là tốt lắm rồi. Tình cảm cùng cuộc sống của anh, vẫn tốt hơn khi đọc tin tức trên trang web, âm thầm oán hận như những fan bình thường khác.

“Đến lượt ai đến lượt ai,” Giọng Kiều Kiều truyền ra từ trong xe, “Ai rút trúng số hai vậy?”

Hình như là Trình Hạo lên tiếng, biện hộ này nọ rằng mấy vấn đề liên quan đến ngũ âm [1], bản thân anh ta không hiểu biết cho lắm. Mấy câu đó lại khiến Kiều Kiều tức điên, ngoác mồm mắng to, nói kẻ làm mẫu như cô nàng đang đứng ở đây, ai còn dám nói ngũ âm không tinh thông…

Dịch Văn Trạch tựa vào đuôi xe: “Em vào trước đi, một lát nữa anh sẽ vào.”

Giai Hòa hiểu ý anh, chui vào bên trong trước. Mấy lá bài bị ném sang một bên, bia bọt cũng để lung tung. Dường như cảm xúc của mọi người đang tăng vọt, không để ý đến chuyện ngày mai phải làm việc sớm. Lúc này Trình Hạo đang bị Kiều Kiều áp bức, hắng hắng cổ họng. Kiều Kiều ôm đàn ghi ta, hai chân duyên dáng bắt chép, thử đàn hai lần, “Hát bài gì đây?”

Trình Hạo ôm trán than thở, bất đắc dĩ nói: “Thưa bà, chọn bài tôi ấn tượng nhất đi, Bùn lầy mùa xuân [2].”

Kiều Kiều tà ác nhìn anh chàng: “Bài hát này không phải là anh ta viết cho vợ mình hả? Bây giờ ly hôn cả rồi, hát xui xẻo.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Kiều Kiều vẫn làm đúng nhiệm vụ vì anh chàng đệm nhạc. Thực ra giọng Trình Hạo rất có tiềm năng, nhất là bài “Bùn lầy mùa xuân”, ca từ quen thuộc, giai điệu quen thuộc: “Từng lời nói của em vang vọng bên tai anh. Đôi ta im lặng không tiến tới. Cầm tay em, đôi mắt em chợt đỏ…”

Cô còn nhớ rõ, báo giới từng ghi lại chuyện, rằng tài tử âm nhạc này quen biết cùng vợ mình, thực là một cuộc gặp mộng ảo, vừa nhìn đã yêu…Nhưng đến cuối cùng cũng rơi vào tình trạng ly hôn, kết thúc trong buồn bã mệt mỏi [3]. Không biết tại sao, cô lại nghĩ tới Dịch Văn Trạch.

Những chữ cuối cùng vừa kết thúc, Dịch Văn Trạch mới lên xe, cầm lấy chai bia Tiểu Âu đưa cho. Bên trong xe rất náo nhiệt, không bởi vì anh mà chùng xuống, ngược lại lúc anh xuất hiện càng ấm áp hơn.

Kiều Kiều gian ác nhìn thoáng qua Giai Hòa, cầm đàn ghita của mình, cười nhìn Dịch Văn Trạch nói: “Anh Dịch, anh vào là áp đảo hết.” Chị vừa mở miệng, mọi người đều lịch kịch tránh ra. Dịch Văn Trạch mỉm cười. Anh không từ chối, cầm đàn ghita thử nốt, mở đầu thong thả, giai điệu của một bài hát sâu lắng.

Giai Hòa ngồi xuống bên cạnh Kiều Kiều. Rất dễ để nghe ra, đây là bài “Don’t cry.”

Một ca khúc rất cũ.

Giọng hát khàn khàn sâu lắng lại hơi trầm, thực dễ khiến người ta liên tưởng tới rất nhiều chuyện. Mọi người đều nhớ đến cuộc hôn nhân ồn ào kia của anh, tự giác đều im lặng. Lúc trước, bài hát này nổi tiếng là vì tiếng đệm ghi ta mạnh mẽ cùng giọng hát dịu dàng, mà Dịch Văn Trạch trước mặt, ngồi trên ghế, ôm đàn ghi ta, dễ dàng hòa vai trò của hai người lại thành một, tạo nên một buổi biểu diễn hoàn mỹ, khó ai chạm đến được.

Giai Hòa nhìn sườn mặt của anh, còn cả tư thế ôm đàn ghita cùng những ngón tay lướt trên dây. Bài hát đó, ca từ đó, đúng là có thể khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Sau đó, về khách sạn như thế nào, Kiều Kiều dùng thủ đoạn thế nào để ép cung hỏi chuyện hai người xuống xe làm gì cô đều không có ấn tượng lắm. Tắm rửa xong Giai Hòa lập tức gục ở trên giường, cầm di động lên mạng. Lúc ý thức được mình đang làm cái gì đã quen tay vào trang Weibo của Dịch Văn Trạch.

Ảnh chụp mới cập nhật, là một hàng dấu chân trong tuyết đêm.

Bên tai vang lên tiếng tim đập bình bịch như sấm. Cô vứt di động, xuống giường cầm ấm, vào toilet lấy nước, sau đó quay ra mở công tắc nấu nước.

Trong ấm phát ra tiếng u u, càng khiến cô rối loạn.

Nhìn chăm chăm chiếc gương trong quầy bar nhỏ, cô bắt đầu chú đến mặt mình, cố lảng sang việc khác. Ây da, phía dưới mắt đều có quầng thâm, nên chăm sóc…Lúc đang nghĩ vậy, di động vang lên âm báo tin nhắn.

Cầm lấy, là tin nhắn của Cố Vũ: đã năm năm, chưa đủ để em tha thứ cho anh hay sao?



‘Tách’ một tiếng, ấm tự động mở chốt, nước đã sôi.

Cô giật mình tới mức chạm phải bình nước, lập tức nóng rát, nhe răng trợn mắt cầm di động ào vào toilet xả nước. Sau đó…iPhone, thực thuận lợi được nước tắm rửa một lần, đen thui. Cô dở khóc dở cười nhìn di động, lại thấy mình đang rối tinh rối mù cả lên. Đúng lúc mình còn chưa kịp trả lời tin nhắn để xác định quan hệ rõ ràng, điện thoại lại hỏng mấy tiêu.

Một hai năm sau khi chia tay, cô từng nghĩ đến chuyện Cố Vũ quay lại tìm mình thì nên dùng cách thức khinh bỉ như thế nào để từ chối, sau đó lại hung hăng giáng cho hắn một bạt tai. Nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi, giờ nghĩ lại cảm thấy mình thực quá ấu trĩ. Chỉ hy vọng người kia đừng bao giờ xuất hiện để gợi nhắc lại sự kiện ngu ngốc không hề đáng giá năm đó.

Bởi vì liên tục chịu kích thích, cô liền chui vào chăn ngủ khì, không biết tới khi nào mới bị tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức. Bò xuống giường lết tới nơi, vừa mở cửa ra, Kiều Kiều liền xông vào: “Biên kịch đại nhân, sao lại tắt điện thoại thế hả?”

“Bị hư rồi.” Giai Hòa lờ đờ nhìn chị, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

“Hư rất đúng lúc.” Kiều Kiều quơ quơ di động cho cô xem, “Em có biết bây giờ là mấy giờ không? Hơn mười hai giờ rồi.”

“Hôm nay không có việc gì, em đang nghĩ nên trở về Thượng Hải. Nếu kịch bản có gì cần sửa chữ thì gửi mail cho em là được.” Giai Hòa làu bàu, xoay người về giường, muốn chui lại vào chăn sưởi ấm.

Về nhà là tốt nhất, không vui vẻ cũng không kinh hoảng nữa.

Kiều Kiều kinh ngạc nhìn cô: “Xảy ra chuyện này mà em còn về Thượng Hải được à?”

Giai Hòa ngây ra nhìn lại: “Chuyện gì vậy?”

Kiều Kiều leo lên giường, nhìn xuống: “Nói cho em biết một chuyện, em phải bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh.”

Giai Hòa hoảng cả lên: “Sáng sớm đừng có dọa người ta, có chuyện gì từ từ nói…”

“Sáng nay xảy ra chuyện, thần tượng của em đã nhập viện.” Kiều Kiều mang việc ‘thần tượng gặp chuyện không may’ nói, hiển nhiên rất có tác dụng. Giai Hòa giật mình chui ra khỏi chăn: “Chuyện gì vậy? Nghiêm trọng lắm sao?”

“Lúc sáng ngựa đột nhiên trở chứng, anh ta bị tấn công, ngựa đạp hai lần, gãy xương đùi.” Kiều Kiều giải thích đơn giản, “Bây giờ anh ta đang ở Bệnh viện trung tâm Đông Dương. Nguyên cả sáng bận không thở được, gọi điện cho em thì em lại tắt máy, sắp tức đến chết. Em có muốn đi không? Nói mau nói mau, chị chuẩn bị xe cho.”

Giai Hòa gật gật đầu, rồi lại lắc nguầy nguậy: “Em đi cũng không có tác dụng gì, ngượng lắm.”

“Vì sao không đi hả?” Kiều Kiều kinh ngạc, “Em bị va đầu vào đâu à? Liêu Tĩnh cũng đi, em đi thì có sao? Chỉ đơn thuần là bạn bè thăm nhau, đừng nói em có ý khác nha.”

Kết quả cuối cùng vẫn là đi. Căn bản là Kiều Kiều không cho cô có bất cứ cơ hội phản bác nào.

Giai Hòa đi chung với đoàn làm phim rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào đi thăm diễn viên bị thương. Vấn đề căn bản ở đây là ngay cả tên diễn viên cô đều không nhớ được, xa lạ là thế nên cũng không tham gia nhiều. Lúc này đứng ở cổng lớn của bệnh viện, vẫn cứ do dự một lúc lâu mới lò dò vào hành lang lớn đầy mùi thuốc khử trùng bên trong. Tiểu Âu đứng ở gần đó, thấy Giai Hòa, lập tức vẫy vẫy tay: “Giai Hòa, bên này nè.”

Trên đường đến phòng bệnh ở tầng trệt, không ít người vây quanh ở bên ngoài. A Thanh ngồi thụp ở một góc gọi điện thoại, mắt ửng đỏ không biết đang nói cái gì. Tiểu Âu vỗ vỗ Giai Hòa, nói cô tự đi vào đi rồi bỏ chạy.

Cô lui mình ở chỗ cầu thang, lại bắt đầu do dự, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Qua một lát, có nhiều phóng viên chợt xuất hiện, một người trong phòng bệnh vừa bước ra, đeo kính râm và khẩu trang, cúi đầu đi phía sau trợ lý, bị phóng viên vây quanh, nửa bước chân cũng khó đi. Lúc vừa đến cửa thang máy, cô mới tháo khẩu trang xuống, cười với phóng viên: “Vết thương A Trạch không nghiêm trọng, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Một câu này giống như tảng băng ngàn cân , lập tức kéo theo hàng loạt câu truy vấn ồn ào hơn, ‘Xin hỏi lần này cô đặc biệt tới thăm phải không?’, ‘Xin hỏi hai người có muốn tái hợp lại chứ’, ‘Nghe nói lần diễn này chính là do Dịch Văn Trạch đứng phía sau, đây có thể xem như là lời mời tái hợp ư?’…

Thiên Sở lại im lặng, cùng trợ lý vào thang máy.

Phóng viên chia làm hai ngả, một nửa đuổi theo Thiên Sở, một nửa canh giữ ở đây, xì xào trao đổi tin tức mình có được. Giai Hòa thấy nhiều phóng viên như vậy, nghĩ bản thân cô vẫn không nên dây vào thì hơn. Cô xuống tầng dưới một lúc, đợi gió mưa bão táp ngừng mới dám thò đầu lên. Vì thang máy đã bị chặn, cô liền đi xuống bằng cầu thang bộ. Chỗ rẽ ở lầu hai lại nhìn thấy Thiên Sở.

“Giai Hòa,” Dường như Thiên Sở đang chờ cô, “Nếu có thời gian chúng ta nói chuyện được không?”

Giai Hòa bước tới: “Được.”

Trợ lý của Thiên Sở đứng canh ở đầu cầu thang, cố ý đứng tách ra một khoảng. Thiên Sở đưa di động tới trước mặt cô: “Vài ngày trước, một người bạn đã gửi cho tôi cái này.”

Giai Hòa khó hiểu nhìn cô. Ngón trỏ Thiên Sở nhấn nhấn vào màn hình, ý bảo Giai Hòa tự nhìn. Trang web mở ra, là một tin tức giải trí, có thể nhìn một tấm ảnh chụp rất rõ ràng. Qua cửa kính của chiếc xe thương vụ [4] màu trắng, Dịch Văn Trạch đang khởi động xe, tay phải khoác hờ lên tay lái, mà người ngồi ở vị trí phó lại bên cạnh…chính là cô.

“Không chỉ có tôi đọc, cả chị Mạch cũng đã biết,” Thiên Sở mỉm cười nhìn, ánh mắt vẫn bình thường, “Cho nên tôi tin rằng, chị Mạch đã cho A Trạch đọc. Tôi không có ý gì khác,” Thiên Sở cầm di động ề, “Nhìn sắc mặt của cô, hẳn A Trạch vẫn chưa nói cho cô biết chuyện này. Cô cũng là người thuộc giới giải trí, nên tôi tin rằng cô cũng hiểu, bây giờ không phải là thời điểm để mấy ảnh chụp như thế xuất hiện.”

Tai bay vạ gió…

Trong đầu Giai Hòa chỉ nảy ra ý nghĩ này.

Bình luận

Truyện đang đọc