TUYỆT ĐỊA SỦNG ÁI

Lâm Dã kinh ngạc nhìn Chu Thừa Nghiêu, khoảng chừng nửa phút, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Dịch vụ đánh thức đặc biệt gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Dã liền tỉnh táo lại trong tiếng cười của Chu Thừa Nghiêu, anh nháy mắt mấy cái có chút hoảng hốt quay người trở về phòng, vội vàng bổ sung cho mình, "Cảm ơn T thần đã gọi tôi, tôi đi rửa mặt! Tôi xong liền đây."
Ý cười của Chu Thừa Nghiêu càng sâu, giọng nói nhàn nhạt, "Mặc đồ trong túi kia đi, phải chụp hình."
"À."
Lâm Dã đi thẳng tới toiletm Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại lên thấy tin nhắn Lý Phi gửi, "Còn bao lâu nữa."
"Chờ anh ấy."
Lâm Dã nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mở túi ra phát hiện bên trong là một bộ âu phục. Áo sơ mi màu đen đậm chất âu phục, lần cuối cùng Lâm Dã mặc quần áo chính thức như vậy là lúc thời kỳ đỉnh cao của FW. Cầm chức quán quân thế giới, bọn họ phải tham dự hoạt động hội nghị, Lâm Dã đã tiêu năm ngàn mua một bộ âu phục, chỉ mặc một lần như vậy. 
Lâm Dã thay áo sơ mi mặc quần tây vào, anh không có dây thắt lưng phối với đồ tây nên không đeo thắt lưng, đem vạt áo áo sơ mi nhét vào lưng quần nhìn mình trong gương một chút, miễn cưỡng giống người. KG chụp ảnh đội để truyền bá vậy mà không mặc đồng phục của đội, chuyện này vượt qua dự đoán của Lâm Dã, mà lại do Chu Thừa Nghiêu tự mình mang tới, có ý gì sao?
Lau khô tóc, Lâm Dã thả tóc mái xuống cầm áo vét ra ngoài toilet. Nhặt điện thoại di động với ba lô của mình lên, quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu tựa ở cạnh cửa chơi điện thoại, nhịp tim Lâm Dã đột nhiên tăng nhanh, nghĩ tới hình bóng sâu lắng của hắn dưới ánh đèn vừa rồi, kinh tâm động phách [1], sao hắn còn chưa đi?
[1] Kinh tâm động phách: Rung động lòng người, chấn động lòng người.
Cánh mũi Lâm Dã khẽ nhúc nhích, đưa tay sờ một cái, mang theo ba lô, "Chụp ảnh cả đội hả?"
"Ừm." Chu Thừa Nghiêu để điện thoại xuống, ngước mắt xem kỹ Lâm Dã.
Lâm Dã luôn cảm thấy ngượng ngùng, nắm chặt dây đeo ba lô, "Còn cái gì phải mang nữa không?"
"Mang đồng phục đội chưa?"
"Rồi."
"Đi thôi." Chu Thừa Nghiêu đứng dậy quay người đi tới thang máy, Lâm Dã kéo then cửa lấy điện thoại di động, bây giờ là 5h10 sáng, Lâm Dã dậy trễ.

Bên ngoài trời vẫn tối đen, căn cứ hoàn toàn yên tĩnh, thang máy chầm chậm đỗ xuống. Lâm Dã chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại, không muốn ngẩng đầu có bất kỳ đụng chạm ánh mắt nào với Chu Thừa Nghiêu. Bỗng nhiên cổ bị đụng một cái, Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu đụng vào ánh mắt đen nhánh của Chu Thừa Nghiêu, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Chu Thừa Nghiêu nâng cằm Lâm Dã lên, giọng nói khàn khàn, "Ngẩng đầu."
Nhịp tim Lâm Da tăng nhanh chóng, điên rồi.
"A?"
Ngón tay Chu Thừa Nghiêu chống lấy da thịt Lâm Dã, hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, vừa vặn lướt qua tay Chu Thừa Nghiêu. Chu Thừa Nghiêu nhìn anh một cái, cài khuy cài áo màu bạc trên tay lên áo sơ mi Lâm Dã.
Cửa thang máy mở ra, tay Chu Thừa Nghiêu rơi xuống hông Lâm Dã, chạm tới áo sơ mi Lâm Dã. Lâm Dã lập tức nhìn qua, Chu Thừa Nghiêu lôi áo sơ mi anh ra lại nhét trở lại, động tác của hắn chậm chạp lại chuyên chú.
Hắn là giúp mình.
Hắn đang chăm sóc mình.
Lâm Dã không ngừng thôi miên bản thân, Chu Thừa Nghiêu hẳn không phải cong, Lâm Dã nhìn khuy cài áo trên áo sơ mi, phía trên có một viên kim cương vỡ [2].
[2] Kim cương vỡ: là kim cương nhỏ (bao gồm cả kim cương cắt) nhỏ hơn 25 (0,25 carat) là kim cương bị vỡ hoặc vụn kim cương có các cạnh và góc sắc nét.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Lâm Dã cũng sắp muốn ngừng thở, anh ngừng thở rồi. Chờ tới khi kéo dài khoảng cách với Chu Thừa Nghiêu anh mới lặng lẽ thở ra một hơi, mặc áo vét vào, miễn cưỡng bật cười, "Cảm ơn T thần." Lại cảm thấy câu này quá khô khan, không đủ mượt mà, chật vật giải thích nói, "Tôi rất ít mặc kiểu sơ mi này, không biết cách mặc."
"Có thể gọi tôi." Chu Thừa Nghiêu bấm mở cửa thang máy, bước chân dài ra ngoài, "Tôi giúp anh mặc."
Lâm Dã bất ngờ.
Lâm Dã quả thực muốn cởi âu phục ra trùm đầu để bảo vệ thể diện cuối cùng.
"Nghiêu ca."
Lâm Dã ngẩng đầu nhìn Lý Phi há mồm ngáp đi tới đưa áo vét cho Chu Thừa Nghiêu, đi vòng quanh Lâm Dã nhìn từ trên xuống dưới, hắc một tiếng, "Giá trị nhan sắc của hai người các cậu có thể không trang điểm, trực tiếp ra ngoài chụp quảng cáo."
Chu Thừa Nghiêu không thèm để ý anh ta, buổi sáng vẫn còn có chút lạnh, hắn mặc áo khoác vào đi đến trước xe, quay đầu nhìn Lâm Dã. Lâm Dã vội vàng bước nhanh đi qua, Chu Thừa Nghiêu mở cửa xe, nghiêng đầu ra hiệu, "Lên xe."

Xe là xe bảo mẫu bảy chỗ, hàng sau xe có ba người đang nằm dùng áo vét che mặt ngủ, Lâm Dã lên xe, Chu Thừa Nghiêu vòng qua bên kia đi lên ngồi kế bên Lâm Dã, "Có mang tai nghe không?"
"Không cần."
Chu Thừa Nghiêu cởi áo khoác, kéo ghế ngồi xuống đeo tai nghe lên cầm áo khoác âu phục đắp lên mặt.
Lâm Dã lấy điện thoại ra lướt xem, vẫn còn có chút mơ hồ, cúi đầu nhìn trang phục chính thức chỉnh tề trên người mình.
"Tôi đề nghị cậu mang tai nghe, không thì cái nút tai cũng được." Lý Phi ở đằng trước đưa cái nút tai hoàn toàn mới tới, nói, "Thiên Minh ngáy ngủ."
Lâm Dã: ". . ."
Đang nói chuyện thì Thiên Minh ở hàng sau đã phát ra âm thanh máy kéo, Lâm Dã cầm cái nút tai. "Cảm ơn."
"Cậu cũng ngủ đi, trên đường đi không kẹt xe thì hai tiếng là tới, kẹt xe thì không nói được rồi, bây giờ ngủ bù chụp hình mới đẹp."
"À."
Lâm Dã lấy bịt mắt từ trong ba lô ra, anh gần như nhắm mắt lại là ngủ mất. Nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy cổ rất không thoải mái, trở mình tìm cái gối gối đầu là lại ngủ tiếp.
Lâm Dã tỉnh dậy lần nữa là ở trong tiếng ồn ào, anh mở mắt ra nhìn thấy đường cong của cái cằm lạnh lẽo cứng rắn đầu tiên, Lâm Dã nhắm mắt lại mở ra, thấy là cái cằm của Chu Thừa Nghiêu. Mắt nhắm lại, lông mi rủ xuống dưới mắt, cà vạt của hắn nới lỏng, cổ áo hơi tán, đường cong cổ cực kỳ xinh đẹp.
Lâm Dã mím môi, sau đó phát hiện mình dựa lên người Chu Thừa Nghiêu, tiếp đó nhìn thấy ba cái đầu hàng sau nhô lên nhìn qua thăm dò. Mí mắt Lâm Dã chuyển động, tại sao anh lại dựa lên người Chu Thừa Nghiêu vậy?
Ở giữa hai chỗ ngồi có một chút khoảng cách, nhưng bây giờ đã bị để ba lô lên, Lâm Dã liền vượt qua ba lô dựa vào người Chu Thừa Nghiêu.
A, đây là hành vi chiếm tiện nghi tr@n trụi của Lâm Dã.
Lâm Dã ngồi dậy đồng thời Chu Thừa Nghiêu cũng tỉnh, hắn tháo tai nghe xuống quay đầu nhìn ba người vẻ mặt ăn dưa ở hàng sau. Thiên Minh mở miệng trước, nói, "Bên ngoài còn có fan cầm bảng cổ vũ, chúng ta có bảng cổ vũ không nhỉ?"

Lâm Dã vuốt vuốt tóc, ấn cọng tóc dựng thẳng lên trông ngốc nghếch xuống, nhìn phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài là hội trường của Hoàng Kim Tái, có đường có mấy biểu ngữ của mấy cái chiến đội.
Cửa xe mở ra gió lạnh ùa vào, Lâm Dã lập tức mặc áo khoác vào, Lý Phi nhô nửa người trên ra ngó vào xe nói, "Nghiêu ca dậy rồi sao? Xuống xe đi."
Chu Thừa Nghiêu đã dậy nhưng trạng thái rất kém. Hắn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt âm trầm lộ ra lệ khí, nhìn chằm chằm Lý Phi nửa phút, ngay lúc Lý Phi tê cả da đầu muốn nổ tung thì hắn tháo tai nghe với áo khoác xuống, nâng cánh tay tê dại lên hoạt động cái cổ, mở chân dài ra bước xuống buồng xe, dẫm lên mặt đất.
Hắn híp mắt, miễn cưỡng ném áo khoác âu phục lên vai, Lý Phi quả thực muốn đỡ trán, "Nghiêu ca, chúng ta đã trễ rồi."
Chu Thừa Nghiêu cúi đầu đi lên trước, vài người khác cùng đi ra, Thiên Minh khoác vai Hầu Tử, "Nghiêu ca, hôm nay 3C cũng tới, A Khốc tặng cậu dao, có muốn gọt cậu ta không?"
"Không có tung tin đồn nhảm."
"Hả?" Thiên Minh trừng lớn mắt, "Tôi thao, có ý gì?"
Một tay Chu Thừa Nghiêu đút túi, miễn cưỡng nện bước chân dài đi lên phía trước, "Có mang đồ ăn không?"
"Có chứ, sao vậy?"
"Cho tôi."
Lâm Dã là người cuối cùng đi tới, hôm nay thời tiết Giang thành rất tốt, ánh nắng chiếu từ đỉnh đầu xuống, màu tóc Lâm Dã bị chiếu thành màu nâu. Anh mặc áo sơ mi đen âu phục cũng màu đen, trắng phát sáng, thân hình cao gầy tuấn tú vô cùng thu hút sự chú ý của người khác. Chung quanh có người nhìn qua, Lâm Dã nhíu mày, anh rất không thoải mái với cảm giác bị vây xem. Thế là tụt lại phía sau hai bước đi với Lý Phi, mới không còn khẩn trương, "Lý ca, hôm nay chụp cái gì?" Lúc nhìn thấy hội trường Hoàng Kim Tái, Lâm Dã có một phỏng đoán to gan, bởi vì quá lớn mật, nên anh không dám hỏi thẳng.
"Video Hoàng Kim Tái, mời bốn chiến đội, đương nhiên là có KG chúng ta."
Lâm Dã c ắn môi dưới, nhìn Lý Phi, Lâm Dã đã từng quay video Hoàng Kim Tái, là việc chiến trận này. Cổ họng của anh hơi khô, hôm qua Chu Thừa Nghiêu đã hỏi chuyện này, nhưng Lâm Dã không xác định Chu Thừa Nghiêu an bài cụ thể như thế nào.
Lý Phi đưa chai nươc cho Lâm Dã, nói, "Cậu là người thứ năm của đội một KG, cùng chụp chung đi, buổi sáng trang điểm chụp hình quảng cáo, buổi chiều chụp ảnh phỏng vấn."
Tự Kình ở đằng trước quay đầu lại, Lý Phi sợ Tự Kình suy nghĩ nhiều, cầm mấy cái ba lô của các đại gia lên, nói, "Chế độ thi đấu mới, mỗi đội đều năm người. Đừng căng thẳng, tùy ý chụp, đi thôi."
Đi vào hậu trường hội trường, Lâm Dã liền bị nhân viên trang điểm trước khi chụp hình đi theo. Lâm Dã rất phiền trang điểm, trước kia anh cũng không trang điểm, vừa muốn từ chối thì nghe giọng nói Chu Thừa Nghiêu, "Lâm Dã."
Lâm Dã ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu ngồi trên ghế sofa gần đó, Chu Thừa Nghiêu đứng dậy đi tới, vừa nhắn tin vừa nói với chị gái nhỏ là chuyên gia trang điểm, "Anh ấy không cần trang điểm."
Lâm Dã cuối cùng chỉ bị ấn xuống kẻ chân mày, ngay lập tức tách khỏi tay chị gái nhỏ giống như chạy trốn khỏi cái chết đến khu nghỉ ngơi. Anh rất ghét bị người khác đụng vào mặt, thật sự muốn mạng anh.
"Không thoải mái?" Giọng nói trầm thấp truyền tới.

Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu một chút, "Vẫn còn tốt."
Chu Thừa Nghiêu để điện thoại xuống cầm chai nước lên vặn nắp ra đưa Lâm Dã, "Đói không?"
"Cảm ơn." Lâm Dã uống một ngụm lắc đầu, "Không đói lắm."
Chu Thừa Nghiêu lấy ba lô của Thiên Minh lên lấy sandwich ở trong đưa cho Lâm Dã, giống như vô ý hỏi, "Đối mặt với con gái rất dễ ngại ngùng? Xấu hổ."
Lâm Dã xém chút bóp nát chai nước, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu. Lại mạnh mẽ đè xao động xuống uống xong nửa chai nước, lông mi dài rậm khẽ nhúc nhích, lập tức nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Không phải."
"Chứ sao?" Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu như biển sâu, giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý cười, ý tứ sâu xa.
Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, c ắn môi dưới, "Không —— "
"Nghiêu ca."
Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu đồng thời quay đầu, đập vào mắt là một túm tóc đỏ chói mắt, Lâm Dã uống xong nửa chai còn lại. Anh đối diện với ánh mắt tóc đỏ, tóc đỏ mặc tây trang sọc màu xanh đậm, áo sơ mi trắng. Màu trắng điển hình của trạch nam, dáng dấp cũng được, cặp mắt đào hoa khóe miệng mỉm cười, không giống người tốt.
"Anh là Hawk." Thanh niên nhìn thấy Lâm Dã lập tức hưng phấn lên, vươn tay, "Xin chào, tôi là 3C A Khốc."
"Chúng ta từng gặp." Lâm Dã khoanh tay ra hiệu trên tay có đồ không tiện nắm tay, A Khốc là tay bắn tỉa của 3C, bắn tỉa tám trăm mét một trận thành danh. Năm nay mười chín, thời kỳ hoàng kim của tuyển thủ thể thao điện tử. Tay bắn tỉa hạng nhất PUBG là Chu Thừa Nghiêu, A Khốc là thứ hai. Lần trước thi đấu ở Berlin, bình luận viên giẫm lên Chu Thừa Nghiêu nhưng khen năng lực A Khốc, giẫm Chu Thừa Nghiêu cực kỳ thảm. "Tôi từng giết cậu ở trụ sở huấn luyện."
"Đệt!" A Khốc nhìn về phía Chu Thừa Nghiêu, nói, "KG các cậu không có ai không miệng độc à?"
"Độc sao?" Ngữ khí Chu Thừa Nghiêu lãnh đạm, cầm điện thoại tiếp tục lướt Weibo, "Đây không phải sự thật sao?"
"Lần đó là ngoài ý muốn, tôi không có chuẩn bị." A Khốc nói, "Có bản lĩnh chúng ta gặp ở đấu trường, lại giết tôi một lần nữa tôi gọi anh ba ba."
Đồng đội vội vàng khuyên A Khốc, "Đừng tự rước lấy nhục."
Điện thoại Lâm Dã đing một tiếng, anh mở khóa điện thoại thì thấy thông báo Weibo: TigerK theo dõi bạn. Lại một tiếng, TigerK phát Weibo bạn.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Dã: Có thể ức hiếp tôi, ức hiếp người đàn ông của tôi, cậu liền rửa sạch cổ chờ chết đi!


Bình luận

Truyện đang đọc